Nàng đến đây, hài tử gần ba tháng. Nhưng mà nàng quá gầy nên không ai nhận ra nàng có thai. Tới đây nàng dùng 1 chút tiền mua lại 1 căn nhà nhỏ, hàng ngày làm bánh bao đem tới chợ bán. Người ta hay hỏi nàng, tướng công đâu? Nàng chỉ đáp đã chết. Cuộc sống không dễ dàng gì nhưng mà cũng coi là tạm yên ổn qua ngày.
Còn hắn, nhung lụa, lượt là nhưng không hề ổn. Hắn nhớ nàng, hắn cứ tưởng mình sẽ vui khi hạ bệ được cha nàng, nhưng không hắn đã sai hoàn toàn sai. Giờ phút, nàng bị đuổi đi, tim hắn như bị khuyết đi 1 mảnh trống vắng, hụt hẫng. Hắn không hiểu tại sao hắn lại như thế.
Hắn diệt được Mạc Nguyên, diệt được mối hậu họa như không hiểu sao trong lòng hắn rất khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến nàng mà cả người giống như bị rút hết máu. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết mỗi lần đi qua Mạc Liên cung, lồng ngực hắn lại đau dữ dội.
Hắn nghĩ chắc tại nàng làm gì đó khiến hắn lưu luyến như thế, hắn luôn tự dằn mình người mình yêu là hoàng hậu của hắn. Để rồi đến cái ngày hoàng hậu của hắn, đâm cho hắn 1 kiếm, nắm tay thái tử đi lên ngai vàng hắn mới biết thì là Lạm thừa tướng là người của thái tử. Thì ra Mạc thái sư không theo phe nào... thì ra là hắn nuôi rắn cắn gà nhà... thì ra là hắn bị hạ cổ ms ngông cuồng, hãm hại người hắn yêu đến thế.
Thế nhưng, khi hắn biết những chuyện này đã là quá muộn.
~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm đó, nàng đang nhào bột thì nghe ngta nói chuyện, thái tử đã chết bỗng xuất hiện, phế hoàng thượng lấy lại ngôi vua... nghe tin đó cái cán trong tay nàng chơi xuống đấy, tim nàng nhói đau. Nàng đã cứ nghĩ nàng sẽ không sao, nàng đã cứ nghĩ nàng bỏ hắn ra khỏi tâm trí của mình. Nhưng tại sao giờ tim nàng vẫn đau như thế. Nàng thẫn thờ biết vào phòng tìm túi thơm hắn mua tặng nàng, rồi gục mặt khóc.
Hài tử, nương phải làm sao, phụ thân con có chuyện rồi, nương nên làm gì bây giờ....
Đêm canh ba hôm đó, có gõ cửa phòng nàng, nàng sững sờ đó là Tử Huyết, cẩm y vệ của hắn. Tử Huyết đưa cho nàng 1 túi đen lớn. Đặt vào giường cho nàng rồi chạy đi chỉ kịp nói Tam Gia nhờ nương nương
Cô sốc không nói nên lời, sững ng mấy phút rồi vội vàng chạy lại tháo bao ra. Trên người hắn đầy vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy thế mà nước mắt nàng cứ thế rơi xuống. Hắn sao lại thành như thế này. Nàng thà bị hắn lạnh nhạt cứ ko mong hắn lại bất động thế này.
Mấy ngày này, nàng nghỉ bán hàng chỉ ở nhà chăm sóc cho hắn. Chỉ là trong lúc hắn sốt mê sảng liên miệng goi Lan Nhi Lan Nhi, tim nàng lại xót xa. Thì ra hắn lại yêu ng kia nhiều như thế. Nàng rất mâu thuẫn. Nàng mong hắn khỏe lại như lại sợ hắn tỉnh sẽ bỏ mẹ con nàng lại.
Mỗi ngày nàng đều lấy tay hắn xoa xoa vào bụng đã nhô lên của nàng. Rồi thì thầm Hài tử, con có cảm nhận được không? Đây là tay của phụ thân con đấy. Phụ thân con rất tốt. Chỉ là sắp tới phụ thân con sẽ phải rời khỏi đây. Con phải nhớ bàn tay ấm áp này là tay của phụ thân con nhé.
Nàng chuẩn bị sẵn tinh thần với chuyện hắn tỉnh lại và rời đi. Thật sự nàng không sao. Vốn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gặp lại hắn...
Rồi cuối cùng hôm đó, nàng đi mua thuốc cho hắn. Lúc quay về, mở cửa ra thấy hắn đang ngồi trên giường nhìn nàng. Nàng sửt sống đến rơi cả thang thuốc... hắn....hắn tỉnh lại rồi...
Ánh mắt hắn nhìn nàng rất ngây ngô. Hắn mở miệng hỏi cô nương cô là ai, mà tôi là ai, đây là đâu??
Ta... ta.... chàng.. chàng sao vậy, chàng không nhớ ta sao
Hắn ôm đầu kêu, ta không biết, ta không nhớ, đầu ta đau quá nàng vội chạy đến ôm hắn... đừng cố gắng nữa không sao đừng cố quá.
Hắn để yên cho nàng ôm. Rồi bỗng ôm lấy nàng cảm nhận hương thơm của nàng.
Hắn ngước đầu hỏi Nàng là gì của ta? Sao ta lại ở đây
Trước câu hỏi của hắn, nàng có hàng ngàn dòng suy nghĩ, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định để cho mình và hắn 1 cơ hội.
Nàng tới ôm hắn nhìn hắn âu yếm
Ta là Mạc Uyên Nhi, chàng là Trịnh Lận Thần, tướng công của ta. Ta đang hoài hài tử của chúng ta. Chàng xoa thử xem.
Nàng lấy tay hắn chạm nhẹ lên bụng nàng, đứa nhỏ thấy thế cũng đá đá khẽ vào tay hắn. Hắn ngây ngô nhìn nàng rồi nói
Thật sự là ta đã làm phụ thân sao?
Nàng nhìn hắn cười r gật đầu.
Bỗng hắn khựng lại.
Nhưng tại sao suốt thời gian qua trong đầu ta cứ có 2 chữ Lan Nhi. Tên cúng cơm của nàng sao?
Tim nàng bỗng khựng lại rồi nhue bị siết chặt thật mạnh. Nàng nhìn vào mắt hắn rồi nói
Ta cũng không biết, chàng đi theo thương đoàn làm ăn bên ngoài rồi thương đoàn bị cướp. Chàng may mắn đc cứu về. Lan Nhi là ai, ta cũng không biết.
Hắn gật đầu rồi chạy lại ôm nàng. Nàng hoài hài tử đã vất vả rồi lại còn phải chăm sóc cho ta suốt thời gian qua. Sau này ta sẽ chăm sóc lại cho nàng.
Nàng cũng vòng tay ôm lấy hắn. Đây mới là Thần của nàng. Nàng không biết khi nào hắn sẽ nhớ lại. Nhưng mà nàng chỉ muốn tranh thủ cho mình 1 chút tí thời gian này thôi. Hi vọng lòng tham của nàng sẽ không bị trời cao trừng phạt tàn nhẫn.