Chàng Khờ

Chương 70: Ngô Bách Tuế hấp hối




Máu tươi tuôn ra từ mạn sườn Ngô Bách Tuế, nhỏ chầm chậm từng giọt trên nền đất.

Nhát dao này đâm trúng lưng Ngô Bách Tuế, nhưng cơn đau lại thấu tận trong tim. Anh từ nhỏ tính tình cẩn thận, luôn đề phòng người khác, nhưng ba năm trước lại ăn bữa cơm mẹ đưa mà không mảy may nghi ngờ, vì anh chưa từng nghĩ sẽ đề phải phòng chính mẹ ruột của mình. Còn bây giờ, anh cũng hoàn toàn không đề phòng Hoàng Quý Lan, bởi bà mẹ vợ này đã ốm yếu tiều tụy đến nỗi không còn sức lực nào nữa, anh thật lòng chỉ muốn cứu Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan. Anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ phải đề phòng Hoàng Quý Lan.

Thế nhưng, người khiến anh dỡ bỏ sự phòng vệ của mình lại là chính là kẻ đã tận tay đâm anh một nhát.

Ngô Bách Tuế thậm chí không cảm nhận được cơn đau từ nhát đao, trong lòng chỉ thấy kinh ngạc và đau đớn, anh hất Hoàng Quý Lan trên lưng mình xuống đất, rồi quay người, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng: “Sao mẹ lại làm vậy?”

Đây là lần đầu tiên Hoàng Quý Lan cầm dao đâm người, bà ta nhìn bàn tay mình nhuốm đầy máu cũng hoảng sợ, ấp úng: “Bọn bắt cóc nói chỉ cần tôi giết cậu, tôi và Tiểu Mạt sẽ được sống.”

Ngô Bách Tuế nghe xong, ánh mắt không khỏi lộ ra một nét cảm thông bất đắc dĩ, anh đã hiểu, Hoàng Quý Lan đã bị Ngục Huyết tẩy não, việc bà ta tấn công anh ắt hẳn là một cái bẫy do bọn người Ngục Huyết tạo ra, Hoàng Quý Lan đã bị bọn họ lợi dụng.

Ngô Bách Tuế lạnh lùng nhìn Hoàng Quý Lan: “Bọn chúng lừa mẹ rồi, nếu con chết, hai người càng không có cơ hội sống sót, chỉ có con mới cứu được hai người.”

Hoàng Quý Lan kêu lên: “Không, bọn họ chỉ muốn cậu chết, là cậu khiến mẹ con tôi liên lụy.”

Nói xong, Hoàng Quý Lan lách qua người Ngô Bách Tuế chạy mất hút về phía trước.

Hoàng Quý Lan lúc này chẳng còn dáng vẻ tiều tụy, bà ta chạy nhanh thoăn thoắt.

“Đừng có chạy lung tung.” Ngô Bách Tuế vừa hét vừa đuổi theo.

Nhưng vừa chạy được hai bước hai chân đã mềm nhũn, cả người đổ rầm xuống mặt đất.

“Nói thật cho cậu biết, Ngô Bách Tuế, con dao đó có độc, cậu đừng có mong sống sót, đây là món nợ mà cậu nợ hai mẹ con tôi.” Hoàng Quý Lan quay đầu lại thầm thì một câu, rồi biến mất khỏi tầm mắt của Ngô Bách Tuế.

Phía trong cùng của nhà xưởng có một tấm cửa sắt cũ rích, bà ta không cần nghỉ lấy một phút đã giật cửa chạy ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài cánh cửa, trong tích tắc, tầm nhìn của bà ta đã sáng bừng lên, hoàn toàn đối lập với bóng tối bên trong nhà xưởng, không khí bên ngoài cũng trong lành hơn rất nhiều, mặc dù khắp nơi hầu như đều là những bãi cỏ hoang vu không một bóng người, mênh mông tiêu điều, thậm chí còn có một vài ngôi mộ, nhưng Hoàng Quý Lan ra được đến đây như thể đã sống lại lần nữa, bà ta hít căng bầu không khí trong lành, rồi ngẩng mặt hét lớn: “Tôi thành công rồi, tôi đã đâm Ngô Bách Tuế theo yêu cầu của các người, giờ cậu ta chết là cái chắc rồi.”

Biết rằng Ngô Bách Tuế phải chết trong tay mình, Hoàng Quý Lan không những không đau lòng và áy náy, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hài lòng khi đạt được điều mình muốn, bà ta chỉ cần mình mà Hạ Mạt Hàn sống là được, không chút đoái hoài đến sự sống chết của Ngô Bách Tuế.

Hoàng Quý Lan vừa dứt lời, hơn mười kẻ áo đen bịt mặt đã mai phục sẵn quanh đó liền xông ra.

Kẻ cầm đầu hỏi: “Bà thật sự đã ra tay rồi?”

Hoàng Quý Lan chìa bàn tay đẫm máu của mình ra, nghiêm túc đáp: “Đúng, anh nhìn đi, đây chính là máu của Ngô Bách Tuế, tôi còn chưa lau hết!”

Ánh mắt kẻ cầm đầu thay đổi, lập tức ra lệnh cho hai gã bịt mặt: “Hai người vào xem.”

Hai người đó nghe vậy liền nhanh chóng bước vào nhà xưởng.

Một lát sau, hai người chạy ra báo với tên cầm đầu: “Ngô Bách Tuế bị đâm trúng rồi, chất độc hình như cũng đã phát tác, e là không sống nổi nữa.”

Hoàng Quý Lan thấy bọn họ đã xác nhận xong lập tức nói: “Tôi đã làm theo yêu cầu của các anh, giờ có thể thả tôi và Hạ Mạt Hàn ra rồi chứ!”

Tên thủ lĩnh trầm giọng: “Dẫn bà ta đi.”

Hai tên sát thủ bịt mặt lập tức nắm lấy tay Hoàng Quý Lan lôi đi.

Hoàng Quý Lan thấy bọn họ không có ý định thả người, kinh hãi thét lên: “Các anh không phải đã đồng ý chỉ cần tôi ra tay, sẽ thả tôi và con gái tôi sao, các anh không thể nói mà không giữ lời!”

“Tôi và các anh không thù không oán, vì sao vẫn không chịu thả tôi ra?”

“Con gái tôi đâu, ít nhất cũng phải để tôi gặp con gái tôi chứ, rốt cuộc nó ra sao rồi?”

Bốp!

Thấy Hoàng Quý Lan cứ gào thét om sòm, gã sát thủ bịt mặt không nhiều lời, một nhát đánh Hoàng Quý Lan hôn mê bất tỉnh rồi tiếp tục khiêng Hoàng Quý Lan rời đi.

Cách nhà máy bỏ hoang không xa có một đường hầm bí mật rất sâu và được che giấu rất kỹ, người bình thường không thể tìm ra, chỉ có những thành viên cốt cán của Ngục Huyết mới biết.

Đường hầm bí ẩn này dẫn trực tiếp đến một căn phòng mật dưới lòng đất.

Căn phòng bí mật dưới lòng đất là một căn cứ rất quan trọng của hội Ngục Huyết, căn cứ ẩn dưới lòng đất nhưng không gian đủ rộng, thiết kế tinh xảo và chặt chẽ, trang trí khá đặc sắc, mang đậm chất cổ xưa.

Lúc này, trong đại sảnh của căn cứ, có sáu tên sát thủ bịt mặt đứng hai bên, uy nghiêm mang đầy sát khí.

Tuy nhiên, những tên sát thủ bịt mặt này khác với nhóm sát thủ bên ngoài, họ đều rất nổi bật, cùng mặc trang phục màu vàng để khẳng định thân phận. Những sát thủ mặc trang phục vàng là sát thủ cấp cao nhất của Ngục Huyết, cũng là người đảm nhiệm những nhiệm vụ đặc biệt.

Có hai người ngồi trên vị trí cao nhất của đại sảnh, một người là một cô gái toàn thân mặc một màu đỏ, Hoa Hồng Đỏ.

Người còn lại là một chàng trai hơn 30 tuổi, gương mặt bình thường, thân hình ốm yếu không chút khí chất, chỉ giống như một người qua đường bình thường lẫn trong đám đông, đã lướt qua chẳng buồn ngoái lại.

Nhưng một kẻ nom tầm thường như vậy lại có sức mạnh kinh người vang danh khắp Giang Đông.

Hắn ta chính là nhị đương gia của Ngục Huyết, Dạ Kiếm.

Dạ Kiếm nổi tiếng với kiếm pháp cao siêu, một người một kiếm có thể chống lại cả một đoàn quân. Từ khi trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, hắn đã thực hiện nhiều nhiệm vụ khó khăn nhưng chưa từng thất bại.

Ở Ngục Huyết, Dạ Kiếm là kẻ dưới một người nhưng trên vạn người, địa vị cao quý, những người dưới trướng hắn không ai là không tuân theo.

“Nhị đương gia, Ngô Bách Tuế đã rơi vào bẫy của tôi. Nếu kế hoạch thành công, Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ chết, tới lúc đó sẽ không cần nhị đương gia phải đích thân ra tay nữa.” Hoa Hồng Đỏ trịnh trọng nói.

Dạ Kiếm nhướn mày thách thức: “Tôi lại mong Ngô Bách Tuế có thể thoát ra, tôi muốn gặp mặt hắn.”

Dạ Kiếm vừa nói xong, điện thoại của Hoa Hồng Đỏ liền báo có tin nhắn đến.

Hoa Hồng Đỏ xem xong tin nhắn liền mừng rỡ: “Hoàng Quý Lan làm xong việc rồi.”

Hoàng Quý Lan làm xong việc nghĩa là chuyện của Ngô Bách Tuế có thể kết thúc được rồi, đây đáng lẽ là chuyện đáng mừng, nhưng lại khiến Dạ Kiếm mất hứng, hắn bực bội: “Tên Ngô Bách Tuế này chẳng qua cũng chỉ có thế, cô tự giải quyết được, thủ lĩnh việc gì phải bắt tôi trở về gấp, lỡ hết việc!”

Sắc mặt Hoa Hồng Đỏ trở nên nghiêm túc: “Ngô Bách Tuế quả thực rất giỏi, tối hôm qua lúc đấu với hắn, tôi bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, không thể chống đỡ được chiêu nào, anh chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”

Dạ Kiếm mỉm cười ngang ngược: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy tôi ra tay đã là 3 năm trước rồi nhỉ, sức mạnh của tôi bây giờ đã không còn như xưa nữa.”

Hoa Hồng Đỏ vô cùng kinh ngạc: “Võ nghệ của anh đã đột phá rồi?”

Miệng Dạ Kiếm kín như bưng: “Chỉ có thể tiết lộ là tôi đã lĩnh hội được những thứ cao siêu hơn.” Dạ Kiếm vừa nói, cơ thể vừa toát ra một luồng khí lực mạnh mẽ.

Hoa Hồng Đỏ cảm nhận được sức mạnh của Dạ Kiếm liền nói: “Sớm biết nhị đương gia mạnh như vậy, tôi đã không hao tâm tổn huyết mà đặt bẫy hắn.”

Dạ Kiếm khoát tay khinh thường: “Không sao, loại người dễ dàng chui đầu vào rọ như hắn không có tư cách trở thành đối thủ của tôi.”

Hoa Hồng Đỏ gật đầu tán thành: “Cũng phải.”

Dạ Kiếm đứng dậy: “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp tên Ngô Bách Tuế được thủ lĩnh xem trọng này nào.”

Nói xong, Dạ Kiếm cầm lấy thanh kiếm của hắn bước ra ngoài.

Hoa Hồng Đỏ cũng đứng dậy đi theo hắn.

Sáu tên sát thủ cấp cao theo sau Dạ Kiếm và Hoa Hồng Đỏ, cùng ra khỏi căn cứ bí mật trong lòng đất, hướng thẳng về phía nhà xưởng bỏ hoang.

Mười mấy tên sát thủ bịt mặt đã đứng đợi sẵn gần nhà xưởng, cung kính nghênh đón đoàn người của Dạ Kiếm.

Vào đến chính giữa nhà xưởng, nhóm người Dạ Kiếm đã nhìn thấy Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế nằm gục trên nền đất, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, quần áo anh đã ướt sũng mồ hôi, con dao vẫn ghim ở mạn sườn, những vệt máu đã đông lại, thể trạng rất yếu, nhưng anh vẫn chưa chết, thậm chí còn chưa hôn mê, đôi mắt vẫn còn tỉnh táo.

“Trúng phải Đoạn Mệnh Tán của chúng tôi mà còn cầm cự được đến giờ, mạng cũng anh cũng lớn đấy.” Hoa Hồng Đỏ nhìn Ngô Bách Tuế đang hấp hối, không kìm được mà mỉa mai.

Dạ Kiếm từ trên cao nhìn xuống âm thầm đánh giá Ngô Bách Tuế, hắn lắc đầu thất vọng: “Chẳng có gì đặc biệt, thủ lĩnh đánh giá anh quá cao rồi.”

Hắn dặn dò Hoa Hồng Đỏ: “Được rồi, đừng phí thời gian nữa, giết hắn đi, tôi còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành đây.”

Hoa Hồng Đỏ nghe vậy bèn rút thanh Hồ Điệp Đao cô ta luôn mang theo người ra, bước lên bên cạnh Ngô Bách Tuế, có ý thương tiếc nói: “Nếu tối hôm qua anh ngoan ngoãn nghe lời tôi thì còn có thể chết một cách nhẹ nhàng, bây giờ, anh chỉ có thể chết trong đau khổ.”

Dứt lời, Hoa Hồng Đỏ cúi người, nhằm vào cổ Ngô Bách Tuế, một đao giáng xuống…