Chàng Khờ

Chương 61: Cùng chung mối thù




Phòng bệnh VIP bệnh viện số một thành phố Tây Nguyên.

Vương Thế Hào yếu ớt trên giường bệnh, sắc mặt đau khổ và tuyệt vọng, bàn tay phải và xương cốt của hắn ta đã gãy vụn, cánh tay này coi như tàn phế thật rồi, đây là cú sốc rất lớn đối với Vương Thế Hào. Hắn ta giống như trở thành kẻ tàn phế, Vương Thế Hào không thể chấp nhận được sự thật này.

“Ngô Bách Tuế, tao muốn mày phải chết.” Một lát sau, trong đôi mắt tuyệt vọng của Vương Thế Hào toát ra vẻ lạnh lẽo, hận thù đã hoàn toàn chế ngự hắn ta.

“Con trai, nào, mẹ nấu canh gà cho con đây.” Một người phụ nữ trung niên ung dung quý phái, đột nhiên vội vàng bước vào từ bên ngoài phòng bệnh.

Người phụ nữ này tên Dư Mỹ Phụng, mẹ của Vương Thế Hào, bà ta cực kì chiều chuộng Vương Thế Hào, vì vậy Vương Thế Hào mới coi trời bằng vung, kiêu ngạo ngang ngược. Tất cả đều do Dư Mỹ Phụng nuông chiều quá sinh hư. Bây giờ con trai bị thương nặng như thế này, Dư Mỹ Phụng vô cùng đau xót, còn đau hơn cả nỗi đau trên thể xác của bà ta.

“Con không muốn ăn, con muốn trả thù.” Vương Thế Hào nằm bất động trên giường, mắt ngước lên trần nhà, miệng mấp máy lạnh lùng nói.

Dư Mỹ Phụng nói với Vương Thế Hào bằng vẻ mặt đau xót: “Con trai, con yên tâm đi, mối thù này chúng ta chắc chắn sẽ trả, bố con đã về nước sớm hơn dự định rồi, bây giờ chắc bố con sắp về rồi, bố con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”

Dư Mỹ Phụng còn đang nói thì, Vương Chính Thành, bố của Vương Thế Hào bước vào, theo sau ông ta còn có nhóm người làm trong nhà họ Vương.

“Chính Thành, anh nhìn xem, tay con anh đã bị thằng ngốc Ngô Bách Tuế kia giẫm nát rồi, việc này anh không thể không lo được!” Trong lòng Dư Mỹ Phụng cũng đầy thù hận, vừa gặp Vương Chính Thành, bà ta đã lập tức nói ngay.

Vương Chính Thành vốn dĩ đang đi công tác ở nước ngoài, nghe được tin con trai xảy ra chuyện, ông ta liền vội về nước ngay trong đêm, Vương Chính Thành rất không hài lòng về đứa con không có tài cán gì này, nhưng dù sao thì đây cũng là cốt nhục của ông ta. Ông ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn con mình bị đánh thành ra thế này. Đôi mắt của ông ta trĩu xuống, nhìn chằm chằm vào Vương Thế Hào đang nằm trên giường và nghiêm giọng nói: “Có thật là Ngô Bách Tuế làm không?”

Vương Thế Hào nhìn thấy bố đến mới lấy lại được sức sống, hắn ta lập tức nhìn Vương Chính Thành và trịnh trọng đáp: “Đúng thế, con đã nghe lời bố, kể từ sau hôm đó, con không động chạm gì Ngô Bách Tuế và Hạ Mặt Hàn. Nhưng hôm qua Ngô Bách Tuế bất thình lình tới đây, vô cớ đánh con, còn giẫm gãy cả tay của con nữa.”

Vương Thế Hào càng nói càng thấy ấm ức, lửa giận trong hắn ta cũng dâng trào, ánh mắt hắn ta ngập tràn sát khí, hắn ta thề với lòng rằng nhất định sẽ giết chết Ngô Bách Tuế.

“Ngô Bách Tuế? Chính là thằng rể ngốc ở thành phố Tây Nguyên đó hả?”

“Không phải nó thì còn ai vào đây nữa, ngoài thằng ngốc đó ra, ở trên đất Tây Nguyên này còn ai dám đánh Thế Hào chứ.”

“Thằng ngốc này đúng là coi trời bằng vung mà, ngay cả người nhà họ Vương cũng dám đánh, nó không muốn sống nữa hay sao.”

“Việc này chắc chắn không thể dừng lại như thế này được.”

Nghe xong lời kể khổ của Vương Thế Hào, người nhà họ Vương ai nấy đều giận run người, lòng đầy căm phẫn.

Sắc mặt của Vương Chính Thành cũng trầm xuống, vì lời cảnh cáo lần trước của Lý Xương Thịnh,Vương Chính Thành đặc biệt yêu cầu Vương Thế Hào tránh xa Hạ Mạt Hàn. Ông ta biết Hạ Mạt Hàn không đơn giản chút nào, ít nhất cô có quan hệ với Lý Xương Thịnh, còn chồng của Hạ Mạn Hạt là Ngô Bách Tuế, tuy là một thằng ngốc nhưng Vương Chính Thành cũng không muốn đụng vào. Nhưng mà bây giờ, Vương Chính Thành không thể không đụng vào được. Con trai của ông ta lại bị Ngô Bách Tuế đánh đến mức tàn phế, đây là là mối thù rất lớn. Cho dù có phải làm mất lòng Lý Xương Thịnh đi chăng nữa, Vương Thế Thành cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Con biết Ngô Bách Tuế ở đâu không?” Vương Chính Thành hỏi với vẻ giận dữ.

Rõ ràng Vương Chính Thành muốn chuẩn bị báo thù.

Vương Thế Hào nghe xong liền lập tức hào hứng, hắn ta ngồi phắt dậy, thận trọng trả lời Vương Chính Thành: “Bố, bố đừng coi thường thằng ngốc Ngô Bách Tuế đó, hắn đánh nhau hung hăng lắm, một đấu mười không thành vấn đề với hắn.” Vương Thế Hạo đã tận mắt chứng kiến Ngô Bách Tuế đánh bại mười mấy người nên dễ như trở bàn tay. Cái cảnh tượng đó vẫn là một nỗi ám ảnh trong kí ức của hắn ta.

Vương Chính Thành không thèm quan tâm, ông ta tiếp tục nghiêm mặt lên tiếng: “Chuyện này con không cần lo, bố chỉ cần con cho bố biết nhà hắn ở đâu.”

Nhìn thấy bố như vậy, Vương Thế Hào cũng không còn do dự, hắn ta bật xuống giường trầm giọng đáp: “Con dẫn đường!” Vương Thế Hào đặc biệt cử người đi dò hỏi rất rõ chỗ ở hiện tại của Ngô Bách Tuế.

Dư Mỹ Phụng không nỡ để con trai xuất viện nhiều lần, liền vội nói: “Con cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc này bố con lo rồi, con còn không yên tâm sao?”

Vương Thế Hào kiên quyết đáp: “Không, con nhất định phải đích thân báo thù, không thì con có chết cũng không cam tâm.” Sự thù hận của Vương Thế Hạo đối với Ngô Bách Tuế thật sự quá lớn, hắn ta không thể nằm trên giường đợi tin được..

Sau khi Vương Thế Hào nhiều lần, cuối cùng Vương Chính Thành và Dư Mỹ Phụng cũng đồng ý cho hắn ta đi.

Chuẩn bị xong xuôi, đoàn người nhà họ Vương dẫn theo hơn 20 vệ sĩ, chia thành mười mấy chiếcxe, hùng hổ chạy đến ngõ Ngọ Tử.

Hai giờ chiều, đoàn xe nhà nhà họ Hạ và họ Vương chạm nhau ở cổng ngõ Ngọ Tử gây ra tắc đường.

“Làm gì vậy, tránh ra mau, chúng tôi đến trước mà.” Hạ Tử Hiên trên đầu quấn tấm vải thưa giận dữ xuống xe, hét lớn vào đoàn xe nhà họ Vương.

Hạ Tử Hiên quên mất vết thương trên người mình, hắn ta chỉ muốn báo thù, Nhìn thấy có người chắn đường, cậu ta đương nhiên rất tức giận.

Lúc này, Vương Thế Hào từ trong xe bước xuống, hắn ta hét lên với Hạ Tử Hiên: “Khốn kiếp, mày hét với ai đấy hả, mau cút ra cho ông ngay, để ông mày đi trước.”

Vương Thế Hào cũng vô cùng nóng lòng muốn trả thù, bị chặn đường hắn ta cũng rất tức giận, nên càng tỏ ra gắt gỏng.

Hạ Tử Hiên biết Vương Thế Hào, dù gì Vương Thế Hào cũng đường đường là cậu chủ nhà họ Vương. Nếu như là trước kia, Hạ Tử Hiên tuyệt đối không dám hỗn xược với Vương Thế Hào, nhưng bây giờ thì khác, nhà họ Hạ đã có quyền có thế, có địa vị cao ở thành phố Tây Nguyên, hơn thế nữa nhà họ Hạ còn có nhà họ Thái làm chỗ dựa, Hạ Tử Hiên thế lực lớn mạnh nên không coi Vương Thế Hào ra gì.

“Là tao đến trước, người phải cút đi là chúng mày.” Hạ Tử Hiên không phục nói.

Vương Tử Hào đỏ mắt, giận dữ: “Mày muốn kiếm chuyện hả? Có tin tao giết chết mày không?”

Hạ Tử Hiên hung hăng tiếp lời: “Lên đi, xem ai sợ ai.”

Hai kẻ đều bị thương đang cãi nhau om sòm trước cổng ngõ.

Thậm chí nhất thời không không kiềm chế được, hai người họ còn đánh nhau.

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Thấy sự việc không thể dàn xếp được, người nhà họ Hạ và họ Vương lũ lượt xuống xe.

Hạ Tử Hiên và Vương Thế Hào tách nhau ra, ai về đội nhà người nấy.

Bà cụ Hạ vừa nhìn đã phát hiện ra chủ tịch tập đoàn Vương Thị Vương Chính Thành, bà cụ không có thiện cảm với người nhà họ Vương. Dù sao thì lần trước Vương Thế Hào đã chế giễu nhà họ Hạ, làm ra chuyện không hay ho gì khiến bà cụ bị mất mặt. Cho nên lúc này, khi nhìn thấy bố con Vương Chính Thành và Vương Thế Hào, bà cụ Hạ tỏ ra không vui vẻ gì, bà cụ lạnh nhạt hỏi Vương Chính Thành: “Chủ tịch Vương, sao cậu lại ở đây?”

Vương Chính Thành cũng biết bà cụ Hạ, nhà họ Vương cũng là gia tộc có tiếng ở Tây Nguyên, Vương Chính Thành không hề coi nhà họ Hạ ra gì. Có điều giờ không giống như trước kia nữa, ông ta biết nhà họ Hạ chuẩn bị có quan hệ thông gia với nhà họ Thái rồi, quan hệ của hai nhà họ rất tốt, hơn nữa Thái Hâm Lỗi cũng có mặt, Vương Chính Thành cũng không tỏ ra quá. Ông ta chỉ ấm úng đáp: “Tôi đến đây có việc, sao nhà họ Hạ mấy người cũng đến đây đến đây?”

Không thể vạch áo cho người xem lưng, bà cụ Hạ đương nhiên không dễ nói ra chuyện cháu mình bị Ngô Bách Tuế đánh nên họ đến đây để trả thù Ngô Bách Tuế. Bà cụ chỉ đáp qua loa: “Tôi đến đây có việc.”

Vương Chính Thành nghe xong, đầu óc bỗng nhiên hiểu ra, ngõ Ngọ Tử này, cũng chỉ là một con ngõ cũ kĩ trong khu phố cũ, nơi như thế này đâu đáng để nhà họ Hạ ồ ạt kéo đến, chỉ có một khả năng duy nhất đó là họ đến tìm Ngô Bách Tuế.

Nghĩ đến đây, Vương Chính Thành lập tức chau mày, nghiêm nghị nói: “Người thông minh không nói vòng vo, tôi nói thẳng nhé, Ngô Bách Tuế đánh con trai tôi, tôi qua đây để tính sổ với nó. Chẳng lẽ nhà họ Hạ vẫn còn bảo vệ thằng ngốc đó ư?”

Bà cụ Hạ liếc nhìn Vương Thế Hào đang bị thương sau đó lập tức hiểu ra, bà cụ cũng không vòng vo, mà giải thích thẳng với Vương Chính Thành: “Chủ tịch Vương hiểu nhầm rồi, Hạ Mạt Hàn đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ, Ngô Bách Tuế càng không liên quan gì đến nhà họ Hạ chúng tôi, việc gì chúng tôi phải bảo vệ cho cậu ta. Không giấu gì cậu, Ngô Bách Tuế đã đánh cháu tôi, lần này tôi qua đây cũng để tính sổ với cậu ta.”

Hiểu lầm của hai bên được giải quyết, mọi người ai nấy liền xôn xao.

“Đấy, Ngô Bách Tuế quả nhiên là con chó điên, gặp người là cắn.”

“Đúng thế, thằng ngốc này trước kia rất nghe lời, sao giờ lại hung hăng thế nhỉ.”

“Phải cho nó một bài học mới được, để mặc không dạy dỗ con chó điên, sẽ chỉ gây họa cho thiên hạ thôi.”

“Đúng, ít nhất cũng phải làm nó tàn phế.”

Vừa rồi hai bên còn đối đầu không ai chịu nhượng bộ, bây giờ vì Ngô Bách Tuế mà bất ngờ trở thành những người cùng chung kẻ thù. Bọn họ đều hy vọng có thể giết chết thằng ngốc Ngô Bách Tuế.

Nhà họ Hạ và nhà họ Vương dường như cứ như vậy liên kết thành một sợi dây.

“Nếu đã vậy, chúng ta không phí thời gian nữa, bắt được Ngô Bách Tuế trước rồi bàn tiếp.” Vương Chính Thành không muốn để lỡ thời gian, ông ta vào chủ đề chính.

Bà cụ gật gật đầu, kính nể nói: “Đúng, bắt được Ngô Bách Tuệ rồi bàn tiếp.”

Đạt được thỏa thuận, hai bên vô cùng thoải mái.

“Lên xe hết đi!” bà cụ và Vương Chính Thành cùng ra lệnh cho người của mình.

Tất cả mọi người đều lập tức lũ lượt lên xe, đoàn xe nhà họ Hạ và nhà họ Vương cứ như vậy nhập thành một đoàn, xe nọ nối tiếp xe kia lần lượt tiến vào ngõ Ngọ Tử, nhanh chóng lái tới căn nhà mái bằng nằm sâu trong ngõ…