Trong phòng bệnh Bệnh viện Nhân dân Giang Châu.
Thủ tục xuất viện đã làm xong, đồ đạc cũng đã thu dọng xong, chuyện gì cũng làm xong rồi, chỉ còn đợi xe đến đón thôi. Nhưng ba người đợi nửa tiếng cũng không chưa thấy xe đến. Hoàng Quý Lan không nhịn được lên tiếng phàn nàn: “Xe đâu, sao vẫn chưa đến thế?”
Hạ Mạt Hàn đi đến bên ngoài phòng bệnh, hỏi Ngô Bách Tuế: “Bao giờ xe đến thế anh?”
Ngô Bách Tuế nhìn đồng hồ, đã qua giờ hẹn, vậy nên anh lên tiếng nói: “Để anh gọi điện thoại hỏi xem sao.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi vào số của Lý Xương Thịnh: Xin lỗi, thuê bao bạn vừa gọi đã tắt máy.
Sắc mặt của Ngô Bách Tuế thay đổi, sự cố này đến quá đột ngột, cũng không hợp lý. Lý Xương Thịnh chưa bao giờ tắt điện thoại, quan trọng nhất là bây giờ Lý Xương Thịnh phụ trách đưa Ngô Bách Tuế về Tây Nguyên, ông ấy càng không thể tắt máy được.
Ngô Bách Tuế gọi thêm một lần nữa nhưng Lý Xương Thịnh vẫn tắt máy.
Ngô Bách Tuế không biết nói gì.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh nói với Hạ Mạt Hàn: “Không liên lạc được với tài xế.”
Đúng lúc Hoàng Quý Lan nghe thấy lời này, bà ta lập tức xông ra, chỉ tay về phía Ngô Bách Tuế sau đó nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, còn nhìn xem, có thể tin được thằng ngốc này không? Con còn nói với mẹ là nó khỏi bệnh rồi, con có thấy nó giống như đã khỏi bệnh không? Nó đang cố ý trêu đùa chúng ta đấy?”
Hạ Mạt Hàn cau mày lại, cô không ngờ tình huống này sẽ xảy ra, cô bất giác lên tiếng hỏi: “Vậy phải làm thế nào đây?”
Ngô Bách Tuế chầm chậm nói: “Hay là anh bảo người khác đến đón chúng ta nhé?”
Hoàng Quý Lan nổi điên vì tức giận, bà ta mắng Ngô Bách Tuế: “Mày im đi cho tao, mày còn muốn lãng phí thời gian của mẹ con tao sao?”
Sau khi mắng Ngô Bách Tuế, Hoàng Quý Lan nói với Hạ Mạt Hàn: “Gần đây có bến xe khách, chúng ta đi xe khách về nhé?”
Hạ Mạt Hàn gật đầu và nói: “Vâng.” Cho dù Ngô Bách Tuế có thể bảo người khác đến đón, nhưng Hạ Mạt Hàn cũng không muốn làm phiền người khác nữa, tự mình đi xe khách về tốt hơn.
Hoàng Quý Lan nghe xong liền chuẩn bị đi, trước khi đi bà ta hét lên với Ngô Bách Tuế: “Cầm đồ đạc lên.”
Ngô Bách Tuế nhìn hành lý trong bệnh viện, cả một đống túi to túi nhỏ, còn có cả chăn đệm, quần áo cũ, anh không nhịn được lên tiếng nói: “Thứ vô dụng thì vứt đi đi, khi nào về đến nơi thì mua.”
Hoàng Quý Lan vội vàng nói: “Mua đồ không cần tiền à? Mày tưởng mẹ con tao giàu lắm hay sao?
Hạ Mạt Hàn nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng nói: “Được rồi, mang theo hết đi.” Từ khi còn nhỏ Hạ Mạt Hàn đã cần cù tiết kiệm, cô không thích tiêu xài lãng phí, thứ trong túi hành lý đều có tác dụng với cô, cô không nỡ vứt đi.
Sau khi nói xong, Hạ Mạt Hàn liền muốn đi cầm túi hành lý.
Tất nhiên là Ngô Bách Tuế sẽ không để Hạ Mạt Hàn mệt mỏi, anh lập tức giành trước cầm hết tất cả hành lý lên.
Lúc này trông Ngô Bách Tuế rất giống một chàng công nhân mới đến thành phố.
Hạ Mạt Hàn thấy Ngô Bách Tuế một mình cầm nhiều hành lý như vậy liền vội vàng nói: “Anh cầm nhiều hành lý quá, để em cầm một ít giúp anh.”
Ngô Bách Tuế đáp: “Không cần đâu.”
Hoàng Quý Lan nói xen vào: “Thằng ngốc này ngoài việc lao động chân tay ra thì không biết làm gì khác nữa, cứ để nó cầm đi, chúng ta đi thôi.”
Hai mươi phút sau, ba người đến bến xe mua vé, tiếp theo họ đi qua lối ra sau đó lên một chiếc xe bus lớn sắp xuất phát.
Trong xe gần như là không có ghế trống, chỗ ngồi ở hai bên lối đi ở giữa xe đều là hai người một hàng. Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan ngồi ở một hàng, sau khi Ngô Bách Tuế để hành lý ở giá để hành lý, trên xe chỉ còn lại một chỗ ngồi. Đây là chỗ ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là một cô gái.
Ngô Bách Tuế đi đến đó mới phát hiện có một cái túi xách để trên chỗ ngồi trống, anh bất giác nhìn cô gái ngồi ở bên cạnh.
Cô gái đó là một sinh viên đại học nhuộm tóc màu vàng, đeo một đôi khuyên tai rất lớn, gương mặt cũng khá xinh xắn, nhưng phong cách ăn mặt của cô ta rất luộm thuộm, trông hơi giống nữ côn đồ. Ngô Bách Tuế đứng trên lối đi, anh nhìn cô gái, hi vọng cô ta tự giác một chút, nhưng nữ lưu manh này không tự giác một chút nào, cứ như cô ta không nhìn thấy Ngô Bách Tuế vậy.
Ngô Bách Tuế lên tiếng nói: “Cô có thể cầm túi xách của cô lên không, tôi muốn ngồi.”
Nữ côn đồ này tên là Lưu Tịnh, cái tên rất nho nhã, nhưng tính cách của cô ta lại đanh đá, là cô gái ghê gớm nổi tiếng. Lúc trước khi Ngô Bách Tuế để hành lý, Lưu Tịnh đã chú ý đến anh rồi. Cô ta rất ghét đám công nhân như anh này, nên cô ta mới cố ý để túi xách lên trên ghế ngồi ở bên cạnh, tránh phải ngồi với Ngô Bách Tuế.
Bây giờ Ngô Bách Tuế bảo Lưu Tịnh cầm túi xách lên, sao cô ta có thể vui vẻ đồng ý chứ, cô ta ngang ngược quát tháo: “Tôi để túi xách ở đây không được sao?
Ngô Bách Tuế lười đôi cô với cô ta, anh đi thẳng vào, ném túi xách lên người Văn Tịnh rồi ngồi lên ghế.
Văn Tịnh rất tức giận, cô ta nổi nóng nói: “Anh cút đi cho tôi, tôi không muốn ngồi với anh.”
Ngô Bách Tuế hờ hững nói: “Vậy cô đứng đi nhé.”
Lưu Tịnh coi như là người ngang ngược vô lý, nhưng gặp phải kẻ vô lại không nghe lời người khác như Ngô Bách Tuế, cô ta chỉ có thể giận dữ nói: “Đồ nhà quê, anh cứ đợi mà xem.”
Tất nhiên Ngô Bách Tuế không để ý đến nhân vật vô danh như Lưu Tịnh rồi. Bây giờ trong đầu anh chỉ có chuyện của Lý Xương Thịnh, Lý Xương Thịnh đột nhiên tắt máy, chắc chắn có điều gì kỳ quặc.
Sau khi im lặng trong giây lát, Ngô Bách Tuế lại lấy điện thoại ra gọi cho Lý Xương Thịnh, ông ấy vẫn tắt máy. Trực giác nói với Ngô Bách Tuế rằng chắc chắn Lý Xương Thịnh đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không ông ấy không thể đột nhiên biến mất được.
Ngô Bách Tuế lập tức gửi một tin nhắn bảo đàn em đi nghe ngóng tình hình của Lý Xương Thịnh.
”Đồ nhà quê cầm cái điện thoại ghẻ mà còn dám làm màu trước mặt tôi.” Lưu Tịnh thấy Ngô Bách Tuế đang dùng chiếc điện thoại lỗi mốt liền lên tiếng mỉa mai anh.
Ngô Bách Tuế cất điện thoại đi và nhắm mắt nghỉ ngơi, anh đã coi Lưu Tịnh là không khí rồi.
Không biết chiếc xe bus chầm chậm khởi động đi về phía thành phố Tây Nguyên.
Trên đường đi Lưu Tịnh lấy ra một điếu thuốc sau đó châm lửa hút.
Cửa sổ xe bus đều được đóng lại, không ai được phép hút thuốc trong xe. Nhung Lưu Tịnh ngang nhiên hút thuốc, không hề quan tâm đến quy định này.
Người ở trong xe không nhịn được lên tiếng phàn nàn: “Sao cô ta lại hút thuốc trong xe thế?”
”Đúng vậy, thật chẳng ra làm sao, không tôn trọng người khác gì cả.”
”Không nhìn thấy bảng cảnh báo không được hút thuốc ở trong xe hay sao?”
Lưu Tịnh bỏ ngoài tai những lời oán trách này, thậm chí cô ta còn ngang nhiên đeo tai nghe lên để nghe nhạc.
Mùi thuốc quá nồng khiến Hạ Mạt Hàn phải ho khan, Hoàng Quý Lan ngồi ở phía sau Lưu Tịnh cũng không thể chịu được. Bà ta vỗ vai Lưu Tịnh và khuyên bảo: “Cô gái, cô có thể dập thuốc đi không, mùi thuốc lá nhức mũi quá.”
Lưu Tịnh hung hăng đáp lại: “Bà đừng có lo chuyện bao đồng.”
Hoàng Quý Lan vừa nhìn đã biết Lưu Tịnh là một kẻ côn đồ, bà ta cũng thuộc dạng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bà ta lập tức ngậm miệng lại, không dám đôi co với Lưu Tịnh.
Ngô Bách Tuế luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, anh không nói một lời nào, cướp lấy điếu thuốc trong miệng của Lưu Tịnh, sau đó mở cửa sổ ra vứt thuốc ra ngoài.
Người trong xe thấy cảnh tượng này, họ thầm cảm thấy nhẹ nhõm và có chút sảng khoải.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại châm lửa giận trong lòng Lưu Tịnh.
“Anh muốn chết phải không?” Lưu Tịnh hét lên với Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến cô ta.
“Được, được, anh tưởng tôi là con gái dễ bắt nạt phải không? Hi vọng sau khi xuống xe anh đừng khóc.” Lưu Tịnh hung hăng nói với Ngô Bách Tuế.
Chạng vạng, ánh tà dương đỏ như máu nhuộm sắc nửa bầu trời.
Màn đêm sắp buông xuống.
Xe bus đến bến xe khách thành phố Tây Nguyên.
Xe vừa dừng lại, hành khách ồ ạt đi xuống.
”Đồ nhà quê, anh chết chắc rồi.” Sau khi nói ra lời này, Lưu Tịnh bước nhanh xuống xe.
Khi Hoàng Quý Lan xuống xe, bà ta không nhịn được mắng Ngô Bách Tuế: “Cái thằng ngốc này, cả ngày chỉ biết gây chuyện.”
Ngô Bách Tuế cầm túi to túi nhỏ, lặng lẽ xuống xe theo Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan.
Ba người vừa ra khỏi bến xe đã nhìn thấy Lưu Tịnh chờ ở bên ngoài.
Lúc này Lưu Tịnh không chỉ có một mình mà còn có mấy người đàn ông đứng bên cạnh cô ta, trong đó người cầm đầu tên là Lưu Tam.
Lưu Tam chuyên làm việc thu nợ ở sòng bạc, có thể coi gã là một thủ lĩnh nhỏ bé ở thế giới ngầm, cũng nuôi được một đám anh em dưới chướng mình, gã cậy mình có chút thế lực nên tự cao tự đại, không coi ai ra gì, thường xuyên diễu võ ra oai.
Lưu Tịnh là em gái của Lưu Tam, cô ta có chỗ dựa là Lưu Tam nên mới ngang ngược hống hách, không coi ai ra gì như vậy.
Vừa nhìn thấy Ngô Bách Tuế đi ra, Lưu Tịnh lập tức chỉ tay về phía anh và nói với Lưu Tam: “Anh, đây chính là đồ nhà quê bắt nạt em.”
Lưu Tam nghe thấy Lưu Tịnh nói như vậy, lập tức dẫn người ngáng đường đi của Ngô Bách Tuế.
Gã liếc mắt nhìn Ngô Bách Tuế, lại nhìn Hoàng Quý Lan là Hạ Mạt Hàn sau đó lạnh lùng nói: “Các người dám bắt nạt em gái của Lưu Tam này?”
Lưu Tam có ấn tượng rất sâu sắc với Hoàng Quý Lan, gã thường xuyên nhìn thấy Hoàng Quý Lan ở sòng bạc, lần trước gã đích thân thu khoản nợ một trăm nghìn tệ của Hoàng Quý Lan, đến bây giờ gã vẫn còn đeo chiếc đồng hồ đắt tiền của Hoàng Quý Lan.
Vừa nhìn thấy Lưu Tam, Hoàng Quý Lan lập tức run rẩy trong lòng. Bà ta rất sợ Lưu Tam, ký ức về cái bạt tai lần trước còn rất mới mẻ, Lưu Tam chính là ác quỷ với bà ta. Bà ta không ngờ Lưu Tịnh lại là em gái của Lưu Tam.
Lúc này Hoàng Quý Lan thật sự hoảng sợ, bà ta lập tức kéo Hạ Mạt Hàn sang bên cạnh mình sau đó chỉ tay về phía Ngô Bách Tuế và nói với Lưu Tam: “Lưu Tam, tôi không quen người này, là nó bắt nạt em cậu, không liên quan một chút nào đến tôi.” Hoàng Quý Lan không biết phải làm sao, bà ta chỉ có thể nghĩ đến việc rũ bỏ mối quan hệ với Ngô Bách Tuế.
Nhưng Lưu Tam không dễ bị lừa như vậy, sau khi nghe Hoàng Quý Lan nói xong, hắn đánh giá kỹ Ngô Bách Tuế sau đó nói: “Đây là thằng con rể ngốc Ngô Bách Tuế của bà mà? Bà tưởng tôi không biết sao?”
Hoàng Quý Lan cảm thấy hoảng sợ và chột dạ, bà ta lập tức cúi đầu, không dám nói gì.
”Thì ra là một thằng ngốc, thảo nào em thấy sao hắn ta lại ngu ngốc không sợ chết như vậy!” Lưu Tịnh cạn lời.
Lưu Tam hỏi Lưu Tịnh: “Em gái, em muốn trừng trị nó thế nào?”
Lưu Tịnh chống nạnh kiêu kỳ nói: “Đã là một thằng ngốc thì đánh hắn ta cũng không có ý nghĩa gì, cứ bảo hắn ta quỳ xuống dập đầu mấy cái với em đi.”
Nơi này là cổng bến xe khách, người đi lại rất nhiều, đặc biệt là những người đi xuống từ chiếc xe bus vừa nãy gần như đều dừng lại ở một bên để xem, để Ngô Bách Tuế dập đầu ở nơi đông người, Lưu Tịnh không những có thể hả giận, cô ta còn có thể lấy lại thể diện của mình.
Lưu Tam chỉ tay về phía Ngô Bách Tuế và hung hăng nói: “Nghe thấy chưa, làm theo lời của em gái tao, nếu không tao sẽ cho ba người nhà mày nằm cáng đi ra khỏi đây.”
Là một thủ lĩnh nhỏ bé ở một phương, Lưu Tam thật sự khinh thường người khác quá mức, trong lời nói của gã chứa đầyvẻ uy nghiêm, không ai dám nghi ngờ.
Lưu Tịnh lại giống cô công chúa ngạo mạn, lúc này cô ta đứng thẳng người chờ Ngô Bách Tuế quỳ xuống dập đầu.
Những người đứng xem cũng tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế.
Dưới ánh nhìn của tất cả những người có mặt ở đó, Ngô Bách Tuế lặng lẽ bỏ túi to túi nhỏ trên người xuống, anh tiến về phía Lưu Tam.