Hoan nghênh quý khách.
Bốn chữ đơn giản này lại như xuyên thẳng qua tim tất cả những người có mặt tại đây. Trong tích tắc, tất cả mọi người đều mơ màng kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O.
Tim Hạ Mạt Hàn cũng đập thình thịch, một cảm giác khó có thể diễn tả được thành lời lan khắp cơ thể cô, cô được Ngô Bách Tuế nắm tay dắt vào lối đi đặc biệt còn rực rỡ hơn cả thảm đỏ trong sự kinh ngạc cùng cực.
Thấy hai người tiến vào lối chuyên dụng, Đổng Tiểu Ngọc đang xếp hàng bên ngoài ngạc nhiên thiếu điều rơi cả mắt ra ngoài. Cô ta cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Đổng Tiểu Ngọc không cam lòng, rất không cam lòng, cô ta hổn hển tức tối chỉ theo bóng lưng Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn, chất vấn nhân viên: “Sao hai người họ không phải xếp hàng, không phải kiểm tra an ninh mà vẫn được vào?”
Nhân viên lắc đầu, mơ màng cất lời: “Chuyện này tôi cũng không rõ, đây là lối đi đặc biệt, chi nhánh nào của chúng tôi cũng có lối đi này. Nhưng tôi thật sự không rõ rốt cuộc phải có điều kiện gì để được đi qua đó.”
Đổng Tiểu Ngọc không phục: “Hai người đó là lũ nhà quê đi xe taxi tới đây, họ vào được thì chắc chắn tôi cũng có thể vào.”
Nói rồi, Đổng Tiểu Ngọc kéo Hàn Phi cùng rời khỏi hàng, tiến tới lối đi đặc biệt ở ngay giữa cổng. Kết quả hoàn toàn có thể đoán trước được, bọn họ bị chặn lại ngay bên ngoài.
Tất cả mọi người đều không thốt nổi nên lời.
Hạ Mạt Hàn như đang nằm mơ, chân cô bước theo Ngô Bách Tuế tiến vào Resort Ngọa Long như đang bước trên mây.
Resort Ngọa Long có diện tích vô cùng lớn, sân vườn nhà cửa, núi non hoa cỏ đủ cả, môi trường ở đây vô cùng tốt, phong cách kiến trúc rất tinh tế, rường cột chạm trổ, đường đi lối bước uốn lượn, hệt như một không gian thần tiên khác lạ.
Nơi này giống như chốn bồng lai của thành phố.
Chỉ là người của chốn bồng lai này toàn kẻ giàu sang phú quý, chỉ những người nổi danh thật sự mới có thể hưởng thụ nơi đây. Hạ Mạt Hàn thật sự khó lòng tưởng tượng có một ngày mình lại có thể tiến vào nơi này.
“Em thấy những người có thẻ VIP đều đang xếp hàng, sao chúng ta không có thẻ mà lại có thể vào thẳng đây?” Đầu Hạ Mạt Hàn rối bòng bong, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt nói: “Nếu anh bảo cánh cửa này dành riêng cho một mình anh thì em có tin không?”
Hạ Mạt Hàn nghiêm túc nói: “Anh đừng đùa nữa, mau nói cho em biết chuyện này là sao đi.”
Đương nhiên là Hạ Mạt Hàn không chấp nhận nổi sự thật như một câu chuyện cổ tích viển vông này rồi, Ngô Bách Tuế chỉ có thể thuận miệng bịa ra một lý do: “Resort có tổ chức hoạt động bốc thăm, anh là người may mắn có thể đi bằng lối đi đặc biệt kia, cũng có thể tham quan resort này miễn phí.”
Nghe xong, lòng Hạ Mạt Hàn đã cảm thấy thoải mái ngay. Cô cũng cảm thấy rất may mắn, có thể miễn phí vào một thiên đường như vậy làm cô vô cùng thỏa mãn. Cô suy nghĩ rồi lại dặn dò Ngô Bách Tuế: “Ừm, nhưng em nghe nói ở đây đắt đỏ lắm đấy, một bữa cơm cũng phải mấy chục nghìn, chúng mình xem thôi là được, không cần phải tốn tiền đâu.”
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Không sao đâu, anh có tiền.”
Hạ Mạt Hàn tin rằng Ngô Bách Tuế có tiền, nhưng ở đây thì tiền của một người bình thường hoàn toàn vô dụng, về sau cuộc sống của vợ chồng họ đều phải tính toán tiêu tiền dựa theo tình hình bản thân, không thể tiêu xài quá đà, Hạ Mạt Hàn không nỡ phí một đồng tại đây nên cô lại tiếp tục dặn anh: “Có tiền cũng không thể tiêu lung tung được, anh biết chưa?”
Ngô Bách Tuế gật đầu.
Sau đó, hai người từ từ dạo quanh Resort Ngọa Long bề thế, ánh tà dương phủ ngoài chân trời, ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ áng mây, phủ thêm cho Resort Ngọa Long một vẻ đẹp mờ ảo khác lạ.
Nơi này lộng lẫy hơn những khu thắng cảnh du lịch nhiều, không khí cũng vô cùng trong lành, Hạ Mạt Hàn đi dạo ở đây mà không khỏi cảm thấy sảng khoái vui tươi, những bức bối trong lòng cô những ngày gần đây cũng dần tan biến đi nhiều, trong chốc lát cô đã quên đi mọi phiền não, chỉ đắm chìm trong vẻ đẹp đẽ tuyệt diệu này.
Hạ Mạt Hàn khi trước không hề hâm mộ những người giàu có, nhưng hôm nay được chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn khác, hệt như được đưa tới một thế giới khác, Hạ Mạt Hàn mới bừng tỉnh, cảm thấy có tiền đúng là tốt thật.
“Mạt Hàn, sao cậu lại ở đây?” Trong lúc Hạ Mạt Hàn đang mơ màng quên đi sự đời, một giọng nói chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hạ Mạt Hàn bừng tỉnh, cô quay đầu lại nhìn, thấy có một người đã bước tới cạnh mình.
Người này chính là bạn thân của cô, Trần Vũ Hàm.
Gương mặt Trần Vũ Hàm ngọt ngào, tính cách vui tươi cởi mở, hệt như một bông hoa diên vĩ.
Hạ Mạt Hàn không có nhiều bạn bè, nhưng Trần Vũ Hàm đích thực là một người bạn của cô, họ là bạn học từ thời tiểu học tới cấp ba, nhà cũng gần nhau, bình thường lúc đi học hay tan lớp họ đều như hình với bóng, quan hệ vô cùng thân mật. Về sau, hai người học trường đại học khác nhau, gia đình Trần Vũ Hàm lại chuyển tới Giang Châu nên họ cũng ít liên lạc với nhau.
Sau khi Hạ Mạt Hàn kết hôn với Ngô Bách Tuế, quan hệ giữa cô và Trần Vũ Hàm lại càng xa cách. Nguyên nhân chủ yếu là do Trần Vũ Hàm rất không thích gã khờ Ngô Bách Tuế, bất bình thay Hạ Mạt Hàn, cảm thấy cưới một tên khờ coi như cả đời Hạ Mạt Hàn sẽ bị phá hủy. Vậy nên Trần Vũ Hàm nhất mực khuyên Hạ Mạt Hàn ly dị, nhưng Hạ Mạt Hàn trước sau không đồng ý. Dần dần, Trần Vũ Hàm cũng lười không muốn xen vào chuyện người khác. Hai năm gần đây, bọn họ gần như không liên lạc với nhau nữa.
Hiện giờ, đột nhiên gặp lại Trần Vũ Hàm, Hạ Mạt Hàn cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có hơi kích động, hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh nhìn Trần Vũ Hàm, nói: “Trùng hợp quá, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Trần Vũ Hàm vỗ vai Hạ Mạt Hàn ngạc nhiên nói: “Cậu được đấy, còn chịu bỏ tiền ra làm thẻ VIP của Resort Ngọa Long, có phải cậu phát tài rồi không?” Hạ Mạt Hàn trong ấn tượng của Trần Vũ Hàm vô cùng tiết kiệm, có tiền cũng sẽ không nỡ vung phí, Hạ Mạt Hàn có thể tới đây thật sự đã khiến Trần Vũ Hàm cảm thấy ngạc nhiên.
Hạ Mạt Hàn chưa biết nên đối mặt ra sao với Trần Vũ Hàm, nếu là khi trước, lúc quan hệ của hai người còn đang thân mật, cô có thể tiết lộ cho bạn mình bất cứ điều gì, không phải sợ xấu hổ trước mặt chị em tốt. Nhưng hiện giờ cô và Trần Vũ Hàm đã không liên lạc được hai năm rồi, quan hệ không còn được như trước, cô ngại không muốn nói mình không có thẻ VIP, còn nói dối thì cô lại không mở nổi miệng.
Thấy vẻ ấp úng của Hạ Mạt Hàn, Trần Vũ Hàm nói ngay: “Tớ biết rồi, có người đưa cậu vào đúng không?” Những vị khách có thẻ VIP được phép đưa theo bạn vào. Hạ Mạt Hàn đã không mở lời được thì đương nhiên Trần Vũ Hàm sẽ cho rằng có người đã dẫn cô vào.
Hạ Mạt Hàn nghe vậy vội giải thích: “Không phải, tớ đi cùng chồng mình.”
Nói rồi, Hạ Mạt Hàn chỉ sang Ngô Bách Tuế đứng cạnh.
Khi nãy Trần Vũ Hàm còn chưa phát hiện ra Ngô Bách Tuế, giờ có Hạ Mạt Hàn chỉ, Trần Vũ Hàm mới chú ý gã khờ Ngô Bách Tuế đang đứng gần Hạ Mạt Hàn.
“Mạt Hàn, cậu nghĩ cái gì vậy, sao cậu lại đưa tên khờ này tới Resort Ngọa Long? Cậu biết đây là nơi nào chứ, đây là nơi không thể làm trò cười được đâu, nếu anh ta gây rối thì sẽ to chuyện đấy.” Trần Vũ Hàn khó hiểu cất tiếng hỏi.
Hạ Mạt Hàn nhẹ giọng giải thích: “Anh ấy đã khỏi bệnh rồi.”
“Khỏi rồi sao? Bác sĩ nói vậy à?” Trần Vũ Hàm hoàn toàn không tin.
Hạ Mạt Hàn lắc đầu: “Không phải, tự anh ấy nói vậy, nhưng tớ có thể cảm giác được anh ấy thật sự đã khỏi rồi.”
Trần Vũ Hàm thở dài, nói: “Haiz, sao cậu ngốc vậy, dù có khỏi bệnh rồi thì anh ta cũng là tên vô tích sự, người thế này không xứng tới Resort Ngọa Long.”
Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì sự ghét bỏ của Trần Vũ Hàm với Ngô Bách Tuế vẫn không giảm đi phân nửa. Từ trước tới giờ cô ta luôn cho rằng Ngô Bách Tuế đã làm lỡ dở Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn định mở miệng giải thích.
Lúc này, chợt có giọng đàn ông vang lên: “Vũ Hàm, em đang nói chuyện à? Đến giờ ăn cơm rồi.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, dáng vẻ sang trọng đã tiến lại
Người này chính là hôn phu của Trần Vũ Hàm, tên ông ta là Du Chí Viễn, hơn bốn mươi tuổi, góa vợ từ sớm, trước khi qua lại với Trần Vũ Hàm ông ta cũng được coi là một người độc thân quý tộc. Ông ta là một người đàn ông thành công điển hình, đã lập nên một công ty vật liệu xây dựng tại Giang Châu, quy mô công ty rất lớn, phát triển cũng vô cùng tốt, giờ ông ta đã trở thành một vị sếp lớn có giá trị lên tới cả tỷ.
“Em gặp được bạn thân cũ trước đây, Hạ Mạt Hàn, vợ chồng hai người họ cũng trùng hợp tới đây chơi.” Trần Vũ Hàm giải thích với Du Chí Viễn.
Du Chí Viễn chào hỏi Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn: “Chào hai người, tôi là hôn phu của Vũ Hàm, Du Chí Viễn.”
Hạ Mạt Hàn biết, Trần Vũ Hàm luôn rất ghét các chàng trai trẻ, chỉ thích các ông chú trung niên. Trần Vũ Hàm thời còn thiếu nữ thường tưởng tượng về sau sẽ đi tìm một người đàn ông trưởng thành có phẩm hạnh địa vị. Hạ Mạt Hàn không ngờ cuối cùng Tần Vũ Hàm thật sự đã tìm được một vị hôn phu lớn tuổi như vậy. Nhưng Trần Vũ Hàm thích, đương nhiên Hạ Mạt Hàn cũng khó nói gì được. Cô chỉ lễ phép đáp lại Du Chí Viễn: “Chào anh, tôi là Hạ Mạt Hàn.”
Nói rồi, cô lại chỉ Ngô Bách Tuế, giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Ngô Bách Tuế.”
“Chí Viễn, hai chúng em đã lâu lắm không được gặp nhau rồi, hay mình mời họ cùng ăn cơm đi.” Trần Vũ Hàm đề nghị với Du Chí Viễn.
Du Chí Viễn không do dự, ông ta gật đầu ngay: “Được.” Du Chí Viễn hoàn toàn xa lạ với Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn, nhưng vợ chồng hai người đã có thể tới Resort Ngọa Long thì chắc chắn họ cũng phải là người của xã hội thượng lưu. Có càng nhiều bạn lại càng có lợi, đương nhiên Du Chí Viễn sẽ không từ chối.
Trần Vũ Hàm nghe xong bèn lập tức kéo tay Hạ Mạt Hàn, nói: “Mạt Hàn, lâu lắm rồi mình không ăn cơm với nhau, cậu sẽ không từ chối đấy chứ?”
Hạ Mạt Hàn không phải kiểu người thích ăn cơm chùa, nhưng Trần Vũ Hàm đã nói vậy thì đương nhiên cô cũng không thể từ chối. Vả lại, cô và Trần Vũ Hàm đã lớn bên nhau từ ngày còn nhỏ, cô hiểu Trần Vũ Hàm, đây là một người rất xứng làm bạn, vậy nên cuối cùng Hạ Mạt Hàn vẫn gật đầu đồng ý.
Sau đó, đoàn người cùng tới gian phòng số tám của nhà hàng Ngọa Long.
Lúc họ tới nơi, đã có vài người ngồi sẵn trong gian phòng số tám, đó là hai đôi vợ chồng, còn đều là chồng già vợ trẻ, dường như trong giới bọn họ đang thịnh hàng mốt trâu già gặm cỏ non.
Du Chí Viễn và cặp vợ chồng nọ là bạn bè, hôm nay bọn họ tụ tập dùng bữa, toàn bàn chuyện làm ăn trên bàn cơm.
Nói mãi, chợt Du Chí Viễn lại cất câu hỏi với Ngô Bách Tuế vốn một mực im lặng không lên tiếng: “Xin hỏi cậu Ngô, cậu làm công việc gì vậy?”
Ngô Bách Tuế vừa ăn vừa đáp: “Tôi không có việc.”
Nghe xong, mấy người trên bàn ăn cùng biến sắc, họ nghĩ đây chính là một tên đẹp mã ăn bám phụ nữ!
Ánh mắt Du Chí Viễn nhìn Ngô Bách Tuế tức khắc đã thêm phần khinh bỉ. Ông ta dừng lại rồi hỏi Hạ Mạt Hàn: “Cô Hạ làm công việc gì vậy?”
Hạ Mạt Hàn cúi đầu, ngại ngần nói: “Giờ tôi cũng không có việc.”
Du Chí Viễn cứ ngỡ đôi vợ chồng này phải có tài gì, kết quả cả hai đều là đám thất nghiệp nay đây mai đó, lãng phí hết công sức của ông ta. Gương mặt ông ta thoắt cái đã trầm xuống, còn lười chẳng buồn nhìn hai người họ.
“Chí Viễn, không phải công ty anh thiếu người đó sao? Hay là anh giúp bọn họ sắp xếp một vị trí đi?” Trần Vũ Hàm thấy được cảnh túng quẫn của Hạ Mạt Hàn nên mới muốn Du Chí Viễn giúp đỡ.
Du Chí Viễn trầm mặt, nói: “Công ty của anh không phải trại tế bần, có thể nhét bất cứ ai vào được.”
Giờ ông ta không trở mặt đuổi thẳng hai người đi đã là tốt lắm rồi, dù sao bữa cơm này cũng rất đắt đỏ, để hai người họ ăn ở đây đúng là lãng phí, ông ta không hề có ý muốn giúp đỡ chút nào.
“Vũ Hàm, cô đúng là, kết bạn cũng phải nhìn người chứ, đừng có ai cũng kết giao như vậy.”
“Đúng đấy, bạn bè kiểu này chỉ biết cản đường thôi, cô xem thân phận của hôn phu mình thế nào kìa, cô kết bạn với loại người này sẽ chỉ làm anh ấy mất mặt thôi.”
“Tôi ghét nhất là cái loại ăn chực cơm thế này.”
Những người khác trên bàn cơm cũng không hề che giấu sự khinh miệt với Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn, họ lũ lượt lên tiếng châm chọc.
Hạ Mạt Hàn gần như vùi cả đầu xuống bát cơm, cô rất xấu hổ, rất khó chịu. Bữa cơm này cô ăn như nhai sáp, như ngồi trên bàn chông.
Ngô Bách Tuế có thể thấy được sự khó chịu của Hạ Mạt Hàn, anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám người đang liếng thoắng, lạnh giọng nói: “Vợ tôi ăn cơm cùng các người là vinh hạnh của các người!”
Lời nói này làm bùng lên lửa giận, cả bàn ăn đều giận dữ, Du Chí Viễn cũng vứt đũa chuẩn bị nổi giận.
Đúng lúc này chợt có một người mở cửa tiến vào phòng.
Thấy vậy, Du Chí Viễn và hai người bạn cùng là sếp tổng đã lập tức hạ hỏa, bọn họ vội đứng dậy, cung kính cất lời: “Ngài Kim.”
Người tới chính là kẻ có khả năng khiến trời đất phải rung chuyển tại thành phố Giang Châu, Kim Vinh.
Năm nay Kim Vinh mới ngoài năm mươi, nhưng thấy ông ta, mọi người đều lễ phép thưa một tiếng, ngài Kim. Vì địa vị của Kim Vinh tại thành phố Giang Châu vô cùng cao. Trông ông ta rất hòa nhã dễ gần, dáng vẻ rất hiền hòa, nhưng thật ra thì Kim Vinh lại rất tàn nhẫn, thủ đoạn nham hiểm. Những người đắc tội với ông ta chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Đây là một người khá đáng sợ.
Đương nhiên đám Du Chí Viễn biết Kim Vinh, vậy nên Kim Vinh vừa tới, bọn họ đã kính cẩn đứng dậy.
Kim Vinh nhìn dám người Du Chí Viễn, lạnh nhạt nói: “Tôi có hẹn mấy người bạn cũ ăn cơm ở đây, tôi luôn thích ngồi trong phòng số tám, mọi người có thể đổi chỗ khác để dùng bữa không.”
Lời nói này nghe như thể Kim Vinh đang thương lượng, nhưng thực tế thì giọng điệu của ông ta không cho phép người khác phản đối, ông ta đang ra lệnh cho mọi người.
Du Chí Viễn vội gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ.” Du Chí Viễn không dám chần chừ dù chỉ một giây trước yêu cầu của Kim Vinh, làm ăn ở thành phố Giang Châu mà đắc tội với Kim Vinh thì ông ta cũng đừng hỏng mở công ty nữa.
Những người khác cũng lanh lẹ cầm lấy đồ của mình chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại không hề có ý muốn rời đi, anh vẫn cứ tự ngồi ăn cơm.
Hạ Mạt Hàn lén vỗ vào người Ngô Bách Tuế, sốt sắng nói: “Anh đừng ăn nữa, mau đi thôi!”
Ngô Bách Tuế trả lời Hạ Mạt Hàn: “Ăn ở đây đi, đừng lằng nhằng nữa, lát nữa anh còn phải đưa em tới một chỗ.” Ngô Bách Tuế không muốn làm lỡ thời gian, để qua đổi lại quá phiền phức.
Đám người Du Chí Viễn nghe vậy tức khắc đã sợ hãi tới nỗi mặt trắng bệch.
Đặc biệt là Du Chí Viễn, lòng ông ta vô cùng bực tức giận dữ, Du Chí Viễn lập tức giải thích với Kim Vinh: “Ngài Kim, đây là lần đầu tôi gặp tên nhãi này, tôi thấy thương xót nên mời cậu ta một bữa cơm, chúng tôi không phải bạn bè gì đâu.
“Đúng đó ngài Kim, chúng tôi hoàn toàn không biết người này, cậu ta chỉ là một tên ăn chực cơm thôi.” Những người khác cũng vội phủi sạch quan hệ với Ngô Bách Tuế.
Sắc mặt Kim Vinh u ám, Giang Châu rộng lớn như vậy, chẳng mấy người dám không nể mặt Kim Vinh. Ngô Bách Tuế là một ngoại lệ.
Kim Vinh coi thường mọi người, ông ta thẳng thừng cất bước, chầm chậm bước tới bên Ngô Bách Tuế, cất lời uy hiếp: “Cậu bạn trẻ, cậu chắc chắn không muốn nể mặt Kim Vinh tôi chứ?”
Ngô Bách Tuế quay đầu nhìn Kim Vinh, lạnh lùng: “Ông là cái thá gì, sao tôi phải nể mặt ông?”