Chàng Khờ

Chương 330: Đường Hạn Tùng bản chính




Đường Hạn Tùng tới rồi.

Khi nghe thấy lời của Ngô Bách Tuế, người trong trang viên bỗng sợ hãi vô cùng.

Vừa nãy, khi trông thấy ánh vàng soi khắp, mọi người còn tưởng là có thần tiên hạ phàm thật nhưng ai mà ngờ đó chẳng phải thần tiên cứu vớt muôn loài mà là Thần Chết tới để lấy mạng người.

Mọi người vốn dĩ đều sợ hãi Đường Hạn Tùng, huống chi lão dùng cách thức điều khiển trời đất để xuất hiện, đương nhiên mọi người sẽ càng thêm kinh hãi. Lão già Đường Hạn Tùng này thật sự không phải người thường, sức mạnh của lão quá đáng sợ.

Vào lúc này, mọi người lại phát hiện, Đường Hạn Tùng ở trên cao dường như đang dần lại gần phía trang viên.

Nhìn thấy lão đang từ từ tiến gần tới, ai nấy đều cảm nhận rõ ràng bầu trời phía bên trên trang viên đang dần dần trở nên nóng rực. Độ nóng trong không gian đang không ngừng tăng lên, giống như một mặt trời nóng rực đang dần tới gần.

Lúc này, nỗi sợ trong lòng mọi người càng trở nên mãnh liệt hơn.

Ngô Bách Tuế nhíu chặt mày, trầm giọng, nói một câu: “Con đi ngăn ông ta!”

Dứt lời, Ngô Bách Tuế giẫm mạnh hai chân xuống đất, cả người bay vút lên trời.

Ngô Bách Tuế hiểu rõ, sức mạnh hiện giờ của Đường Hạn Tùng vô cùng kinh khủng, cách xa như vậy mà người ở bên dưới vẫn có thể cảm nhận được sức nóng kinh khủng từ lão. Nếu như đợi lão đáp đất, người ở trong trang viên chắc chắn sẽ gặp họa lớn. Nhất là những dư chấn khi hai người bọn họ giao đấu sẽ càng khiến mọi người xung quanh rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Do đó, Ngô Bách Tuế chỉ có thể ra tay trước, chủ động lên trên ngăn cản Đường Hạn Tùng.

Tốc độ của Ngô Bách Tuế vô cùng nhanh, anh như biến thành một tên lửa, lao thẳng lên cao, chỉ để lại chút tia lửa ở phía sau.

Khuôn mặt Đường Dĩnh tràn đầy lo lắng, nói to với bóng người lao vút lên không của Ngô Bách Tuế: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy!”

Bất luận Ngô Bách Tuế có lợi hại như nào, Đường Dĩnh vẫn không khỏi lo lắng cho Ngô Bách Tuế. Thậm chí, cho dù cô biết Ngô Bách Tuế có khả năng tái tạo cơ thể nhưng Đường Dĩnh vẫn sợ Ngô Bách Tuế xảy ra chuyện bởi vì Đường Hạn Tùng cũng là người không bình thường. Lão vừa mới xuất hiện đã khiến mọi người kinh hãi, năng lực của lão quá mức đáng sợ, Đường Dĩnh càng không thể biết được rằng Ngô Bách Tuế có đánh lại lão hay không.

Ngô Thanh Đế và tất cả mọi người đều nhìn theo bóng người của Ngô Bách Tuế ở xa. Trong lòng mỗi người đều thấp thỏm lo sợ, căng thẳng cực độ.

Chớp mắt, Ngô Bách Tuế đã bay vút lên gần trước mặt Đường Hạn Tùng. Bỗng Ngô Bách Tuế cảm thấy áp lực vô cùng. Đây không chỉ là cảm giác nóng cháy mà còn có một loại cảm giác bức bối, nặng nề như núi đè. Sức mạnh của Ngô Bách Tuế rất khác người nhưng lúc này, anh cảm thấy rất khó thở.

Đường Hạn Tùng ngừng cưỡi mây đạp gió, ánh mắt của lão nhìn chăm chăm Ngô Bách Tuế, chậm rãi lên tiếng: “Tôi vẫn luôn đợi một đối thủ có đủ tư cách để tôi tự mình ra tay”.

Người giỏi thường cô đơn, cao thủ thường cô độc, Đường Hạn Tùng đã bước vào cảnh giới đỉnh cao rồi. Trên đời này, lão không tìm được đối thủ cho mình. Lão cô đơn quá lâu, quá lâu rồi. Bây giờ, xuất hiện một Ngô Bách Tuế, đánh bại được phân thân của lão, thậm chí luyện được thuật Tôi Thể. Điều này khiến Đường Hạn Tùng nảy sinh chút hứng thú. Lão cảm nhận được một chút thử thách, vậy nên lần này, chính lão phải tự mình ra tay.

Ngô Bách Tuế nghiêm mặt lại, chăm chú nhìn Đường Hạn Tùng được bao phủ một lớp ánh vàng bên ngoài, trên lưng còn đeo một cây kiếm cổ. Khuôn mặt của lão giống hệt với phân thân trước đó nhưng khí thế của lão thì khác hẳn. Lão ta giống như một vị tướng quân thời cổ đại băng qua núi thây biển máu. Cơ thể của lão tràn đầy mùi tanh của máu và hơi thở quỷ quái. Đôi mắt của lão giống như hai viên dạ minh châu, sâu thăm thẳm. Ánh mắt của lão nhìn xuyên được vạn vật, dường như có thể nhìn thấu cả con người.

Rõ ràng, đây chính là bản chính của Đường Hạn Tùng.

Ngô Bách Tuế cảm nhận được một nguồn áp lực vô hình từ trên người lão. Ngẩn người một lúc, Ngô Bách Tuế mới lên tiếng, nghiêm túc nói: “Tôi có thể đánh với ông nhưng ông có thể đồng ý một điều kiện của tôi không?”

Đường Hạn Tùng thoải mái, mặt không chút biểu cảm: “Điều kiện gì?”

Ngô Bách Tuế nhấn mạnh từng chữ, nghiêm túc nói: “Cho dù cuối cùng, trong chúng ta, ai thắng ai thua thì ông đều không được làm bị thương người nhà tôi!”

Sau khi tiếp xúc gần với Đường Hạn Tùng, Ngô Bách Tuế hiểu rõ được sức mạnh đáng sợ của Đường Hạn Tùng, chỉ mỗi khí thế, bản thân anh như bị lão đè bẹp rồi. Vậy nên, trận đấu này, Ngô Bách Tuế không nắm chắc được phần thắng. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ những người khác trước khi giao đấu.

Vậy nhưng, Đường Hạn Tùng nghe thấy câu nói này lại chẳng hề do dự đáp lại: “Thế thì không được”.

Bốn chữ quả quyết, rõ ràng, không thèm bàn bạc chút nào.

Ngô Bách Tuế vẫn không từ bỏ. Anh tiếp tục nói: “Chuyện của nhà họ Đường đều do mình tôi làm, không liên quan gì tới bọn họ. Ông không nhất thiết phải gây rắc tối cho bọn họ!”

Nghe thấy vậy, Đường Hạn Tùng lạnh giọng nói: “Tôi có giết bọn họ hay không thì chẳng liên quan gì tới nhà họ Đường”.

Nghe thế, Ngô Bách Tuế nhíu chặt mày, anh mạnh giọng, nghiêm túc nói: “Vậy thì tại sao chứ? Ông đã đạt tới cảnh giới này rồi, tại sao còn so đo với những người bình thường như bọn họ? Với thực lực của bọn họ thì chẳng thể tạo ra chút uy hiếp nào cho ông!”

Trên khuôn mặt Đường Hạn Tùng là vẻ thản nhiên, nhìn Ngô Bách Tuế, vô tình đáp: “Nhà họ Ngô các cậu trước đây có Ngô Lại, sau có cậu, ai dám chắc sau này không xuất hiện một người siêu phàm khác nữa? Vậy nên hôm nay, tôi nhất định phải diệt sạch người nhà họ Ngô”.

Đường Hạn Tùng nói đầy quả quyết, giọng điệu chắc nịch, không thể buông tha cho bất kỳ người nào của nhà họ Ngô.

Ngô Bách Tuế có thể nhìn ra Đường Hạn Tùng không hề lay động chút nào, bản thân có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Anh không phí lời nữa, đôi mắt của anh bỗng trầm xuống, khí thế của anh bỗng thay đổi, lạnh lùng nói với Đường Hạn Tùng: “Tôi không để ông làm hại bọn họ đâu”.

Dứt lời, cả người Ngô Bách Tuế bỗng toát ra một luồng khí cuồn cuộn, rõ ràng là anh hạ quyết tâm chiến một trận sống còn với Đường Hạn Tùng rồi.

Thấy thế, khóe miệng của Đường Hạn Tùng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy hiểm ác. Lão thản nhiên, chậm rãi lên tiếng: “Vậy phải xem xem cậu có bản lĩnh đấy không!”

Dứt lời, ánh mắt Đường Hạn Tùng lạnh băng, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt. Trong nháy mắt, lão như biến thành một quỷ thần. Không nhiều lời, lão di chuyển nhanh như chớp, tấn công Ngô Bách Tuế.

Rầm rầm rầm!

Lão vừa di chuyển, không trung bỗng vang lên tiếng nổ vang rền, mây đen bị lão xuyên thủng, không khí bị lão xé toạc. Tốc độ của lão vô cùng nhanh, bóng người biến thành một vệt sáng vàng, tạo thành một đường thẳng.

Nhoáng một cái đến ngay trước mặt Ngô Bách Tuế, đột nhiên Đường Hạn Tùng tung nắm đấm.

Ra quyền, không gian chấn động, sóng khí như thủy triều, mây đen cuồn cuộn, khí thế ngút trời.

Một luồng chân nguyên cực lớn phóng ra từ nắm đấm của Đường Hạn Tùng. Vừa được đấm ra, luồng chân nguyên bỗng hóa thành hình một cú đấm cực lớn, chân nguyên ảo ảnh nắm đấm như một ngọn núi lớn, ép về phía Ngô Bách Tuế.

Ánh mắt Ngô Bách Tuế bỗng thay đổi, không chút chần chừ, anh nhanh chóng tung người bay lên.

Bản chính của Đường Hạn Tùng có thực lực bỏ xa phân thân của lão. Sự khác biệt này thật sự rất lớn, năng lượng ẩn chứa bên trong cơ thể của Đường Hạn Tùng có thể nghiền nát mọi thứ. Đối mặt với một nhân vật có sức mạnh quái đản, đương nhiên Ngô Bách Tuế không dám khinh nhờn.

Tốc độ bay người của anh rất nhanh, chỉ là quyền hình kia của Đường Hạn Tùng dường như chỗ nào cũng thấy, cảm giác cả khoảng trời này đều bị nó bao phủ. Ngô Bách Tuế không thể tránh được, anh có thể cảm nhận rõ ràng được mùi của cái chết trong ảo ảnh nắm đấm kia. Một khi bị đánh trúng, hậu quả khó mà lường trước. Cho dù Ngô Bách Tuế có khả năng tự lành nhưng anh cũng không dám liều lĩnh đón một quyền như vậy.

Nếu như tiếp tục lùi lại, sớm muộn gì anh cũng bị ảo ảnh nắm đấm đánh trúng, do vậy, Ngô Bách Tuế quyết định không lùi bước nữa, anh trực tiếp tích sức, siết chặt tay phải, tung một quyền.

Grào!

Trong không trung bỗng vang lên một tiếng gầm của rồng.

Ngô Bách Tuế tung ra một quyền, quyền thế long như một con rồng thần hung hãn đáng sợ mang theo sức mạnh đất trời, gầm lên rồi lao về phía ảo ảnh nắm đấm khổng lồ.

Rầm!

Hai luồng sức mạnh cực lớn đâm vào nhau, tạo ra một vụ nổ rung trời động đất. Sóng xung kích vô hình như sóng thần, tác động mạnh tới vài dặm tầng mây và bốn phương tám hướng, ánh sáng vàng bất ngờ nổ tung giống như pháo hoa, thắp sáng cả bầu trời.

Người ở dưới đất chỉ cảm thấy trên trời như thoáng qua một tia chớp cực lớn, tạo ra một tiếng sấm vang rền, khiến mây gió cuồn cuộn.

Tất cả mọi người đều giật thót tim, cảm xúc sợ hãi bao trùm lên mọi người.

Sau khi đâm vào nhau, cơ thể của Ngô Bách Tuế bị đánh cho bay ngược về phía sau, còn Đường Hạn Tùng vẫn đứng nguyên trên không, không hề động đậy.

Một chiêu phân cao thấp.

Hiển nhiên, thực lực Đường Hạn Tùng hơn hẳn Ngô Bách Tuế một bậc.

“Một cú đấm đơn giản như vậy mà cậu cũng không đỡ được, xem ra tôi đánh giá quá cao cậu rồi!”, Đường Hạn Tùng nhìn Ngô Bách Tuế bằng con mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói.

Nói rồi, cơ thể Đường Hạn Tùng lại di chuyển lần nữa, lão trực tiếp biến thành một vệt sáng, xông thẳng tới chỗ Ngô Bách Tuế.