Ngô Bách Tuế ngã xuống rất nặng, mặt đất bị anh đập xuống thành một cái hố, lục phủ ngũ tạng trong người anh cùng với tứ chi và xương cốt đều chịu chấn động kịch liệt. Cả người anh trông vô cùng chật vật.
Ngô Bách Tuế thua rồi.
Những người trong An Thần Trận đều ngây ngốc.
Tất cả đều ngưng đọng lại.
Nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời lấp đầy không gian.
Trái tim của tất cả mọi người nhanh chóng chùng xuống rồi rơi xuống tận cùng đáy cốc. Tuy mọi người đều biết, Đường Hạn Tùng mạnh đến nỗi Ngô Bách Tuế cũng không có tự tin ứng phó được. Nhưng lúc thật sự chứng kiến Ngô Bách Tuế thất bại, tim họ vẫn chịu đả kích nặng nề. Ngô Bách Tuế một người một đao, đánh đâu thắng đó, cuối cùng lại mắc kẹt lại ở cửa ải Đường Hạn Tùng này. Đến cuối cùng, mọi thứ đều đổ sông đổ bể, bọn họ vẫn không thoát được cái chết!
Ngày tàn của họ sắp đến rồi!
Đường Hạn Tùng hệt như Thần Chết với gương mặt lạnh như băng, cất từng bước như u hồn đi về phía Ngô Bách Tuế.
Tới mép hố, Đường Hạn Tùng đứng ở trên ngạo nghễ nhìn xuống Ngô Bách Tuế rồi khinh bỉ nói: “Mặc kệ người truyền công phu cho cậu có phải là Ngô Lại hay không, tôi chỉ có thể nói, thật sự lãng phí khi truyền thụ những công phu này cho cậu!”
Giọng nói của Đường Hạn Tùng vấn vít bên tai Ngô Bách Tuế. Từ lúc anh ngã xuống đất thì luôn nằm trong hố để điều chỉnh nghỉ ngơi. Vết thương của anh khá nặng, chiêu vừa nãy của Đường Hạn Tùng nhìn như không có gì nhưng lại có uy lực mạnh đáng sợ, công phá được sức mạnh cực đại của Ngô Bách Tuế trong nháy mắt. Nhưng, cũng chính nhờ nguồn sức mạnh này đỡ được phần lớn thế tấn công của Đường Hạn Tùng nên Ngô Bách Tuế mới không đến nỗi thịt nát xương tan. Tuy vết thương thật sự khiến anh đau đớn, nhưng cũng không đến mức chí mạng.
Nghe Đường Hạn Tùng nói thì Ngô Bách Tuế chậm rãi đứng dậy, anh cầm Huyết Long Đao vọt lên bên mép hố, đứng đối diện Đường Hạn Tùng.
Anh nhìn lướt qua Đường Hạn Tùng rồi trầm giọng nói: “Có phải lãng phí hay không, không do ông quyết định!”
Dứt lời, cả người Ngô Bách Tuế như lắng đọng lại, thần thái của anh trở nên rất trấn tĩnh, trạng thái rất cao thâm, dường như anh vào một cảnh giới mới. Cảnh giới này trái ngược với cuồng bạo, khí tức trên người Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng, như có như không, nhưng lại có sức mạnh khiến người ta an lòng.
Dường như những người đứng trong An Thần Trận đều được Ngô Bách Tuế truyền cảm hứng, trái tim tuyệt vọng của họ lại được đong đầy hi vọng sống. Bọn họ lại cảm nhận được sức mạnh vô hình trên người Ngô Bách Tuế, bọn họ lại bắt đầu mong chờ, trông mong Ngô Bách Tuế lại tiếp tục tạo ra kì tích, mang lại hi vọng cuối cùng cho mọi người.
Đường Hạn Tùng lạnh lùng nhìn Ngô Bách Tuế, ánh mắt của lão toát ra tia âm u, môi lão mấp máy phát ra giọng nói trầm trầm: “Cậu còn không biết vận dụng sức mạnh trong cơ thể mình như thế nào mà còn đòi giao đấu với tôi sao?”
Qua trận giao đấu vừa nãy, Đường Hạn Tùng đã cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể Ngô Bách Tuế không tầm thường. Nhưng Ngô Bách Tuế không hề biết cách vận dụng nguồn sức mạnh này triệt để. Anh vận dụng chiêu thức và phát huy sức mạnh đều rất lóng ngóng. Đường Hạn Tùng đối phó với Ngô Bách Tuế như thế này thật sự là dễ như trở bàn tay.
Ngô Bách Tuế không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Đúng là vừa nãy tôi không quen lắm, nhưng bây giờ tôi đã biết rồi”.
Lần nỗ lực cuối cùng vừa nãy, Ngô Bách Tuế đã kích phát được năng lượng tiềm tàng trong cơ thể, chỉ là anh đã không phát huy nó lên tới cực điểm, lúc phát ra cũng không thành thục cho lắm, thế nên mới dẫn đến việc Đường Hạn Tùng đột phá thế tấn công của anh dễ như bỡn. Thế nhưng ngã một lần thì khôn hơn được chút, chính là lần vận dụng thất bại này khiến Ngô Bách Tuế nắm được điểm then chốt. Bây giờ, anh đã biết làm cách nào để phát huy những sức mạnh tiềm tàng lên đến cực đỉnh, làm thế nào để vận dụng thông thạo vào thực chiến.
Nghe vậy, mắt Đường Hạn Tùng hiện lên tia lạnh lẽo, lão chợt quát lên đầy ác liệt: “Nếu đã thế thì tôi thật muốn xem thử, cậu có thể sống được mấy chiêu trong tay tôi!”
Dứt lời, Đường Hạn Tùng cất bước tiến lên, bộ pháp hệt như rồng lượn rắn bò, chợt trái chợt phải, theo một quy luật huyền diệu, hư hư thật thật khiến người ta sản sinh ra một loại ảo giác không chân thật. Rõ ràng lão bước ngang hố nhưng lão lại không bị lọt thỏm xuống hố, dường như lão đang đi bằng khinh công, hơn nữa tốc độ cực kì nhanh, chớp mắt lão đã tới trước mặt Ngô Bách Tuế rồi.
Sau đó, Đường Hạn Tùng đánh một quyền lạ kì với thế biến đổi liên tục. Quyền vừa xuất ra, một luồng chân nguyên cũng cuồn cuộn tuôn ra, chân nguyên này hệt như một con mãng xà khổng lồ, nó bay lượn trong không trung, vòng quanh Ngô Bách Tuế với tốc độ cực nhanh. Tốc độ nó nhanh đến nỗi gần giống như một cơn lốc xoáy, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, hoàn toàn không nhìn rõ hình dáng của mãng xà nữa.
Ngô Bách Tuế bị khí thế của Đường Hạn Tùng bao bọc, bị chân nguyên mãng xà quấn quanh, lúc nào anh cũng có thể bị con mãng xà này nuốt chửng.
Điều quan trọng là tốc độ xoay của mãng xà quá nhanh, nhanh đến nỗi bạn không thể nhìn thấy được đầu và miệng của nó ở đâu.
Không xác định chuẩn mục tiêu thì không thể nào tung đòn đột phá được.
Tình cảnh của Ngô Bách Tuế khó khăn, nhưng anh không hề hoảng loạn, sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể anh vẫn luôn dâng lên cuồn cuộn không ngừng, chỉ đợi anh bộc phát ra ngoài thôi.
Nhưng Ngô Bách Tuế không hề vội, anh yên tĩnh quan sát, dốc sức cảm nhận. Anh cũng đang chờ đợi, chờ đợi con mãng xà đó há cái miệng như chậu máu của nó để nuốt chửng mình, đến lúc đó anh sẽ xuất ra đòn công kích tinh chuẩn nhất.
Vì lúc xoay chuyển, tốc độ của mãng xà khổng lồ quá nhanh, không thể phân biệt được đầu đuôi của nó, thậm chí còn không thể nắm bắt được thân hình của nó. Chỉ có thể đợi đến khi nó tấn công thì Ngô Bách Tuế mới có thể xác định được chính xác đầu của nó để đánh ra đòn chí mạng. Nhưng đây cũng là một cách thức phản công vô cùng nguy hiểm, Ngô Bách Tuế chỉ cần phản ứng chậm một nhịp thôi thì rất có thể anh sẽ bị nuốt chửng.
Thất bại hay thành công chỉ nằm trong một giây then chốt đó thôi.
Thời gian trôi nhanh.
Đột nhiên, con mãng xà chân nguyên khổng lồ đang lượn vòng thật nhanh há to cái miệng của nó ra ngoạm về phía Ngô Bách Tuế.
Chính là giây phút này đây!
Ngô Bách Tuế chợt bộc phát toàn bộ sức mạnh tiềm tàng, cùng lúc đó nắm chặt Huyết Long Đao mạnh mẽ và nhanh chóng chém về phía cái miệng lớn của mãng xà.
Nhát đao vừa nhanh vừa tàn nhẫn và chuẩn xác, vừa vặn chém sâu vào cổ họng của mãng xà.
Soạt!
Chân nguyên mãng xà tiêu tán hết.
Ngô Bách Tuế thành công phá được đòn công kích biến hóa này của Đường Hạn Tùng.
Ngô Bách Tuế cũng lần đầu vận dụng sức mạnh tiềm tàng của mình một cách hoàn mĩ.
Chỉ là vừa phá được chân nguyên mãng xà thì nắm đấm của Đường Hạn Tùng cũng giáng tới ngay sau đó.
Đây là nắm đấm cực kì chân thật, đánh thẳng về phía người Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cảm nhận được sự nguy hiểm thì không hề chần chừ, anh lập tức lắc người né khỏi nắm đấm thép của Đường Hạn Tùng với tốc độ nhanh nhất.
Ngô Bách Tuế lắc người đã cách xa ra mấy mét, nhưng anh vừa đứng lại thì vô số chân nguyên quyền ảnh của Đường Hạn Tùng cũng ùn ùn kéo đến. Đây chính là điểm đáng sợ của Đường Hạn Tùng, chiêu thức nào của lão đều chân thật, nói tới là tới, hết sức căng thẳng, chiêu trước vừa kết thúc là chiêu sau đã đến ngay, liên tiếp nối đuôi.
May là, sau khi Ngô Bách Tuế thuần thục vận dụng sức mạnh tiềm tàng của mình thì năng lực tổng thể của anh mạnh hơn rất nhiều, cộng với tâm thái anh ổn định, phản ứng nhanh, trạng thái tốt, nên anh ứng phó với những đòn tấn công không có kẽ hở của Đường Hạn Tùng cũng khá điêu luyện.
Hai người cứ vậy mà quấn vào đánh nhau thêm một phen nữa.
Mức độ quyết liệt của trận này còn hơn cả trận trước, chẳng ai có thể nhìn thấy cơ thể và động tác của họ bằng mắt thường được.
Tất cả những người trong An Thần Trận đều như hóa đá, đứng nhìn hai người chiến đấu trân trân. Họ chẳng hiểu hai người đánh chiêu thức gì cả nhưng lại cảm nhận được rõ ràng làn sóng tàn dư bộc phát từ hai người. Chỉ làn sóng tàn dư này thôi cũng đã khiến người ta chịu đả kích, nghẹt thở khó chịu, nếu không nhờ An Thần Trận của Ngô Bách Tuế chống đỡ thì e rằng những người đứng trong đó đã khó mà sống được rồi.
Ngô Thanh Đế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong cùng Hạ Mạt Hàn không những quan sát trận đấu mà họ còn quan tâm tới trạng thái cơ thể của Ngô Bách Tuế. Tuy bây giờ anh không có dấu hiệu bị thương nào, anh phát huy công lực cũng rất ổn định, nhưng dù sao anh cũng đang mang vết thương nặng, nếu anh lại bị Đường Hạn Tùng đánh trúng thì rất có thể anh không chống đỡ nổi nữa. Thế nên, mấy người đều không khỏi lo lắng cho Ngô Bách Tuế, bọn họ sợ anh lại bị đánh trúng.
Trận chiến giữa Ngô Bách Tuế và Đường Hạn Tùng càng lúc càng kịch liệt, Đường Hạn Tùng đã cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bách Tuế. Lão biết bây giờ Ngô Bách Tuế đã thành thục hơn rất nhiều trong việc vận dụng và phát huy năng lượng trong cơ thể. Chính vì thế nên lão càng tấn công hung mãnh hơn, dù là thế tay hay thế chân thì lão cũng không chừa một khe hở nào, khí thế đánh cực kì ác liệt và tràng đầy sát khí vô hạn. Chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.
Đương nhiên Ngô Bách Tuế không dám chểnh mảng, từ đầu tới cuối anh luôn duy trì tâm thái ổn định, nhưng khí tức quanh người anh thì lại từ bình tĩnh chuyển dần sang bạo liệt. Thậm chí lưỡi đao dính đầy máu tươi của Huyết Long Đao trên tay anh cũng cuồn cuộn tuôn ra ma khí.
“Khai Thiên Tích Địa!”
Hai người đang chiến đấu hăng say thì Ngô Bách Tuế đột nhiên gào lên. Anh phá vớ quyền thế của Đường Hạn Tùng rồi nhân cơ hội, nhún người bay lên lưng chừng không trung, anh tích lũy toàn bộ sức mạnh tiềm tàng cùng với sức mạnh Man Hoang cuồng bạo và lực chân nguyên của mình, rồi ngưng tụ hết vào Huyết Long Đao.
Huyết Long Đao tỏa ra ma uy, mang theo ba nguồn sức mạnh cực đại này chợt chém một nhát xuống dưới.
Nhát đao này chém đứt con đường sống.
Cả bầu trời như bị nhát đao này chặt nát, một đường ánh sáng màu máu lóe lên trong hư không, ánh sáng màu máu của mũi đao thật sự có khí thế chém trời chặt đất.
Đường Hạn Tùng luôn trầm ổn kiêu ngạo cảm nhận được uy lực trong nhát chém này của Ngô Bách Tuế thì sắc mặt thay đổi dữ dội. Lão không hề chần chừ, dường như theo bản năng, lập tức giơ tay, ngưng tụ chân nguyên của mình vào hai chưởng, rồi chưởng lên trời, đánh ầm về phía luồng đao khí kinh thiên tập kích trên đỉnh đầu của lão.
Ầm!
Luồng chân nguyên cuồn cuộn phóng ra từ tay Đường Hạn Tùng va ầm vào đao thế chém trời chặt đất của Ngô Bách Tuế, làm bùng ra uy thế chấn động, từng đợt sóng khí ào ạt lan ra bốn phía như sóng biển.
Luồng sức mạnh của hai bên tông vào nhau, thực lực ngang nhau. Nhưng ngay lúc này, ma khí trên Huyết Long Đao của Ngô Bách Tuế đột nhiên biến thành một ác quỷ tuyệt thế, điên cuồng khát máu, tấn công liên tục. Ngay lập tức phá tan nát chân nguyên dạt dào của Đường Hạn Tùng.
Ầm!
Ma khí đột phá chân nguyên, đánh thẳng về hai chưởng đang giơ lên trời của Đường Hạn Tùng, thân hình của lão lay lắc, mặt đất dưới chân lão ầm ầm sụt lún.
Bản thân Đường Hạn Tùng không chịu nổi áp lực này, cuối cùng quỳ xuống đất.