Chàng Khờ

Chương 322: Thảm bại




Vù!

Nhanh như chớp, Ngô Bách Tuế dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được, nhanh chóng nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được một chân nguyên hùng mạnh mà khó ai có thể đỡ được của Đường Hạn Tùng.

Thế nhưng, Ngô Bách Tuế vừa tránh được một chiêu này, tay kia của Đường Hạn Tùng lại tung một chưởng có uy lực hủy trời diệt đất đánh về phía Ngô Bách Tuế.

Chưởng này có khí thế hung hãn, liên kết chặt chẽ, hoàn toàn không cho Ngô Bách Tuế một chút cơ hội để thở.

Sức mạnh được phóng thích trong thế đánh này chính là chân nguyên đáng sợ mang theo hơi thở lạnh lẽo u ám.

Trong nháy mắt Ngô Bách Tuế đã cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc vô cùng dày đặc đang bao trùm, hơn nữa khí thế trong nắm đấm của Đường Hạn Tùng giống như sức ép đến từ bốn phương tám hướng đè lên Ngô Bách Tuế khiến anh không thể tránh né được.

Ngô Bách Tuế không có thời gian để do dự, anh bất chấp mọi thứ, dốc toàn bộ sức lực tung chưởng đánh lại. Chưởng này mang theo sức mạnh Man Hoang vô cùng mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế cùng với sức mạnh chân nguyên vô cùng cứng rắn, anh đã dùng hết sức của mình.

Bịch!

Hai chưởng của hai người lại một lần nữa đâm thẳng vào nhau, phát ra một tiếng nổ chấn động trời đất.

Trong cú chưởng chân nguyên của Đường Hạn Tùng có từng sợi, từng tơ sức mạnh ăn mòn, đủ để nuốt chửng cơ hội sống của người khác thẩm thấu vào trong, luồng sức mạnh này, vốn dĩ có tính ăn mòn và càng có tính hủy diệt vô hạn.

Sức mạnh kiên cường cứng cỏi của Ngô Bách Tuế va chạm với luồng sức mạnh kia, chẳng những không chiếm được một chút thế thượng phong nào mà ngược lại còn bị nó thôn tính từng chút một.

Chỉ có điều, Ngô Bách Tuế không cam chịu ở thế yếu, anh đang tiếp tục gia tăng sức lực, liều mạng một phen, ngăn chặn đòn tấn công mang sức mạnh hủy diệt của Đường Hạn Tùng.

Sức lực của hai người, giống như hai người đấu vật tay, đang không ngừng so tài cao thấp, giằng co lẫn nhau trong hư không.

Nhưng, theo sự xoay chuyển của thời gian, chân nguyên chưởng thế to lớn của Đường Hạn Tùng giống như một thứ khổng lồ, tỏa ra khí tức nồng nặc vô cùng, dần dần đẩy về phía Ngô Bách Tuế, không ngừng chèn ép khiến cho Ngô Bách Tuế cũng dần cảm thấy mệt mỏi, hao mòn sức lực, mồ hôi bắt đầu chảy ra trên trán của anh.

Rõ ràng, cuộc so tài về sức lực giữa hai người, Đường Hạn Tùng đã hơn anh một bậc.

Cứ tiếp tục như vậy, Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ bại dưới tay Đường Hạn Tùng.

Người trong An Thần Trận bây giờ có thể thấy rõ hai người đang đối chọi nhau trong trận đấu, bởi vì, cát bụi mù mịt khắp bầu trời giờ đây đã rơi xuống đất, tầm mắt của mọi người cũng trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy Ngô Bách Tuế đang nhễ nhại mồ hôi. Lần này, tất cả mọi người đều không khỏi lo lắng, bọn họ đều sợ rằng Ngô Bách Tuế không chịu nổi nữa, một khi anh thất bại, thì bọn họ cũng coi như xong đời. Bởi vậy, trong lòng mỗi một người đều đang thầm cổ vũ cho Ngô Bách Tuế.

Chỉ là, thần sắc mệt mỏi trên gương mặt của Ngô Bách Tuế ngày càng rõ, chân mày của anh cũng dần dần nhíu lại, ánh mắt của anh bỗng liếc về phía Huyết Long Đao đang bị đóng băng giữa không trung.

Trong nháy mắt, đồng tử của Ngô Bách Tuế bỗng co lại.

Két!

Huyết Long Đao ở giữa không trung, dường như nó nhận được mệnh lệnh nào đó, mạnh mẽ phá vỡ tảng băng đang phong ấn nó.

Thoát khỏi sự giam cầm, Huyết Long Đao lập tức xuyên qua không trung, lao nhanh xuống dưới.

Lưỡi đao màu đỏ máu, lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt người nhìn, đập tan không trung, mang theo khí thế rẽ sóng gạt gió hung hãn chém về phía chưởng thế của Đường Hạn Tùng, dường như nó đang giúp Ngô Bách Tuế một tay.

Ngô Bách Tuế thấy vậy, lập tức dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình, dồn hết sức lực, tung thêm một kích vào Đường Hạn Tùng một lần nữa.

Cùng lúc đó, đao khí của Huyết Long Đao cũng đột nhiên đánh tới, hợp cùng với sức mạnh của Ngô Bách Tuế, đánh phá chân nguyên chưởng thế của Đường Hạn Tùng.

Ngay lập tức, chân nguyên chưởng thế của Đường Hạn Tùng rung chuyển kịch liệt, tiếp theo chân nguyên khổng lồ ầm ầm vỡ tan ra.

Cuối cùng Ngô Bách Tuế cũng đối phó được đòn tấn công mạnh mẽ này của Đường Hạn Tùng.

Huyết Long Đao hoàn thành nhiệm vụ xong thì lập tức bay về tay Ngô Bách Tuế.

Đòn tấn công của Đường Hạn Tùng bị thất bại, sắc mặt của lão ta cũng trở nên tái mét, lão nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế với ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm giọng nói: “Hừ, có chống cự cũng vô ích thôi, tôi xem cậu có thể chống cự được bao lâu”.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt, thân hình của Đường Hạn Tùng hóa thành một tia chớp, đánh úp về hướng Ngô Bách Tuế.

Một luồng khí tức hủy diệt, cuồn cuộn phát ra theo Đường Hạn Tùng, bên trong luồng khí tức đó ẩn chứa ma uy khủng khiếp, còn có chủ tâm giết người vô hạn. Sát khí ngập trời đến từ khắp các hướng bao phủ lên Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế không dám khinh thường chút nào, siết chặt Huyết Long Đao, nhanh chóng tiến lên nghênh chiến.

Chớp mắt, hai người lại lao vào một cuộc giao chiến với nhau.

Đường Hạn Tùng tay không tấc sắt, nhưng uy thế thì vô biên, Ngô Bách Tuế cầm thanh Huyết Long Đao trong tay, uy lực cũng không thể xem thường. Hai người giao tranh một hồi, đánh tới nỗi làm rung chuyển trời đất.

Dư âm của chân nguyên cuồn cuộn, chấn động không ngừng, cuốn sạch mọi thứ. Hiện trường lớn như vậy dường như chỉ có gió bão đang điên cuồng gào thét.

Vị trí mà Ngô Bách Tuế cùng Đường Hạn Tùng đối chiến, giống như mắt bão, hai người chiến đấu càng kịch liệt, thì khí thế tỏa ra càng mạnh, sức gió bao quanh cũng càng lớn, toàn bộ xung quanh đều bị cuốn bay đi, ngay cả những người đang ẩn nấp trong An Thần Trận cũng đều bị chấn động đến mức chao đảo sắp ngã.

Thế tấn công của Đường Hạn Tùng vẫn luôn mạnh mẽ, mỗi một chiêu đánh ra đều là đòn chí mạng, chỉ cần Ngô Bách Tuế hơi lơ là thì sẽ bị đánh đến thịt nát xương tan. Bởi vậy, anh không giữ lại chút gì, từng chiêu thức đều thận trọng, đều mạnh mẽ, mà trong cả quá trình ứng chiến, Ngô Bách Tuế đang không ngừng kích thích nguồn sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể mình.

Hôm nay, sau khi hoàn thành việc ngồi thiền, Ngô Bách Tuế cũng coi như đã hấp thu được toàn bộ võ công mà Dương Kim Dương truyền lại cho anh, chỉ là, đây là lần đầu tiên, anh vận dụng trong lúc chiến đấu thật sự, có một vài nguồn sức mạnh tiềm ẩn, anh vẫn chưa cách nào phát động ra một cách thành thục, nhưng chính vì như thế, tính khả thi trong việc Ngô Bách Tuế phát huy sức mạnh tiềm ẩn càng cao hơn.

Đường Hạn Tùng lại không cho Ngô Bách Tuế có cơ hội tập trung thi triển, đòn tấn công của lão cứ tập kích liên tục, hai nắm đấm của lão vung vảy ra vô số quyền ảnh, trong thế quyền cuồng bạo kia ngập tràn chồng chất sát ý, quyền ảnh đầy trời, có mặt ở khắp nơi, tấn công vào các chỗ hiểm trên cơ thể Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế không thể phân tâm, phải hết sức tập trung, ứng phó một cách cẩn thận dè dặt, anh dung hòa toàn bộ sức mạnh Man Hoang cùng chân nguyên cuồn cuộn của mình vào trong Huyết Long Đao, không ngừng vung đao chống lại. Các quyền ảnh trùng trùng đánh úp từ khắp phía của Đường Hạn Tùng đều đã bị Ngô Bách Tuế đập tan từng cái một.

Tất cả mọi người của An Thần Trận đều đang nín thở, trong lòng căng thẳng hồi hộp xem trận chiến, bất kể là có nhìn rõ hay không, xem có hiểu hay không, mọi người đều không dám chớp mắt theo dõi, bọn họ vô cùng lo lắng Ngô Bách Tuế sẽ bị đánh ngã. Mặc dù trước mắt, họ không thấy Ngô Bách Tuế có xu hướng thua cuộc, nhưng Đường Hạn Tùng mạnh như thế nào, họ đều biết rất rõ, đây là người mà ngay đến cả sư phụ Ngô Bách Tuế cũng không đánh lại nổi, bản thân Ngô Bách Tuế cũng nói không có lòng tin đánh bại lão. Tất nhiên mọi người đều không kìm được mà lo lắng cho Ngô Bách Tuế.

Thế quyền của Đường Hạn Tùng vẫn còn đang được tung ra liên tục không ngừng, tới tấp giống như gió táp mưa sa, Ngô Bách Tuế vẫn đang dốc sức quơ đao chém tán loạn, trạng thái lúc này của anh cũng coi như khá ổn, tâm thái cũng được duy trì rất ổn định, trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm này anh còn có thể liên tục gặp dữ hóa lành, để bản thân đứng trên vị trí không thua.

Nhưng, trong lúc hai người đang giằng co không ngừng, thế quyền của Đường Hạn Tùng đột nhiên thay đổi, lão thuận theo thế đao đang chống đỡ của Ngô Bách Tuế, tạo thành một chiêu sát cơ quyền đạo, thế quyền này tràn đầy sát ý, di chuyển dưới góc độ vô cùng quỷ dị và xảo quyệt đánh về phía ngực Ngô Bách Tuế.

Quyền này bất ngờ xuất hiện, không hề báo trước, hơn nữa sát khí cũng rất mãnh liệt.

Sắc mặt của Ngô Bách Tuế bỗng chốc thay đổi, anh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức thu hồi Huyết Long Đao lại, chắn ngang trước ngực, ngay lúc đó, chân phải của anh mạnh mẽ quét ngang ra, một chân hung hăng quét về phía hông Đường Hạn Tùng.

Bịch! bịch!

Hai âm thanh chấn động cùng lúc vang lên, thế quyền của Đường Hạn Tùng đánh trúng vào Huyết Long Đao đang chắn trước ngực Ngô Bách Tuế.

Cái quét chân kia của Ngô Bách Tuế lại đánh trúng ngực Đường Hạn Tùng.

Thế quyền của Đường Hạn Tùng rất hung hãn, cũng chứa đầy sát ý, dù cho Ngô Bách Tuế đã lấy Huyết Long Đao chống đỡ được hơn một nửa sức mạnh của thế quyền kia, nhưng anh vẫn bị chân nguyên lôi cuốn trong thế quyền kia đánh bị thương nặng, luồng chân nguyên này, cuộn trào mãnh liệt, điên cuồng, chấn động đến nỗi Ngô Bách Tuế phải lùi ra sau vài bước.

Lực quét chân của Ngô Bách Tuế cũng vô cùng mạnh, Đường Hạn Tùng bị đánh trúng cũng đau đến mức cau mày.

“Thú vị đấy, tiếp tục đi!”

Đường Hạn Tùng hét lớn một tiếng, thân hình lại đột nhiên xông vọt lên, lão mang theo khí thế cuồng bạo vô tận, nhanh chóng mãnh liệt cuốn về phía Ngô Bách Tuế.

Trong quá trình chạy nước rút, Đường Hạn Tùng bỗng nhiên ra quyền, chân nguyên thế quyền, mênh mông ngưng tụ, phong phú mạnh mẽ giống như chiếc dùi lớn bằng kim cương mang theo luồng khí tức khó ai địch nổi, đánh về phía Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế vẫn đang lùi về phía sau, lúc này mới giữ vững thân mình lại nhìn thấy cả người Đường Hạn Tùng đang hung hãn tấn công tới, Ngô Bách Tuế nào dám chần chừ, vội vàng vung Huyết Long Đao trong tay, chém tới tấp về phía chân nguyên thế quyền vô cùng dày đặc của Đường Hạn Tùng.

Một nhát đao bổ tới, chỉ thấy một đao ảnh động trời đột nhiên nở rộ giữa không trung sau đó chém xuống ầm ầm.

Bịch!

Thế đao rung trời, đụng phải chân nguyên cự cường của Đường Hạn Tùng, phát ra tiếng vang bịch bịch, bắn ra dư âm cuồn cuộn.

Chớp mắt này, trong mắt của Ngô Bách Tuế, sát ý bỗng nhiên bắn ra tán loạn, anh quyết định, nhân cơ hội này, tiến hành phát động sức mạnh tiềm tàng của anh, bất kể lần này có thể vận dụng thuần thục được hay không, anh đều phải cố gắng thử một lần.

Trong thoáng chốc, khí thế của Ngô Bách Tuế đột nhiên tăng vọt, huyết dịch trong cơ thể đang điên cuồng sôi sục lên, rất nhiều nguồn sức mạnh, chen lấn nhau xông ra. Sức mạnh tiềm ẩn trong đó lại giống như cái kim trong bọc, đang mạnh mẽ trồi ra.

Ngô Bách Tuế trong thời khắc này, dường như hóa thân thành ma vương trong địa ngục, trấn áp cả một phương luyện ngục nhuốm đầy màu máu này, trên người anh cũng được bao phủ một lớp huyết khí mờ nhạt, trên Huyết Long Đao màu đỏ máu kia, càng tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Đường Hạn Tùng phát hiện sự biến hóa của Ngô Bách Tuế, lão đột nhiên quát lên một tiếng, trước tiên thay đổi chiêu thức, hai nắm đấm nhanh chóng đánh mạnh ra, trong nháy mắt, lão liên tiếp tung ra những quyền đấm, cứ quyền trước lại nhanh hơn, mạnh hơn quyền sau, cuối cùng, tất cả thế quyền hợp lại thành một, hóa thành một nắm đấm lớn chấn động trời đất, đè ép về phía Ngô Bách Tuế.

Ánh mắt Ngô Bách Tuế nghiêm lại, nhanh như chớp giật, anh dồn hết nguồn sức mạnh mà mình đã phát động ra, bao gồm cả nguồn sức mạnh tiềm tàng kia, tất cả đều ngưng tự trên Huyết Long Đao, sau đó, anh nhấc Huyết Long Đao, ầm ầm chém xuống.

Nhất thời, cuốn theo đủ loại thế đao với năng lượng kinh thiên, hung hãn đánh vào sức mạnh cự quyền của Đường Hạn Tùng.

Bịch!

Hai nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất, đánh vào nhau, chấn động, phát ra một luồng sóng lớn kinh thiên, quét sạch toàn bộ trang viên.

Chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy sắc mặt của Ngô Bách Tuế trở nên trắng bệch như giấy.

Sức mạnh của anh lại bị đánh tan hoàn toàn.

Còn sức mạnh cự quyền của Đường Hạn Tùng lại mạnh như vũ bão, hung hãn đánh vào cơ thể Ngô Bách Tuế.

“Phụt!”

Ngô Bách Tuế phun ra một ngụm máu tươi, máu nhuộm cả bầu trời, cơ thể của anh cũng như một quả tạ bị ném xuống, quét qua không trung rồi cuối cùng rơi xuống đất.