Chàng Khờ

Chương 317: Chết rồi




Trong mắt Đường Chấn Phong tràn đầy sự kinh hãi, điều này còn đáng sợ hơn việc ông ta gặp quỷ.

Thanh niên mặc đồ trắng chính là Đường Hạn Tùng.

Nhưng Đường Hạn Tùng là một nhân vật từ cái thời rất rất xưa của nhà họ Đường.

Nhà họ Đường ngọa hổ tàng long, người kỳ lạ vô số nhưng Đường Hạn Tùng được coi là người kỳ lạ nhất của trong các thế hệ người nhà họ Đường. Lúc lão còn rất trẻ thì đã là cao thủ đứng đầu của nhà họ Đường, không ai có thể đánh bại lão, năng lực chiến đấu của người này cũng là thiên hạ vô địch, có thể nói là trăm trận trăm thắng. Khi nhà họ Đường cần, lão đã lập được vô số công lao quang vinh cho gia tộc, có thể nói là chiến công hiển hách. Lão chính là Chiến thần xứng danh nhất nhà họ Đường.

Nhưng công lao vĩ đại của Đường Hạn Tùng đều là chuyện của trăm năm trước đây, lão có thể được xem như là “người xưa” ở nhà họ Đường. Đường Chấn Phong chưa từng được gặp lão nhưng vì lão là Chiến thần mạnh nhất trong lịch sử nhà họ Đường nên Đường Chấn Phong biết rất rõ về người này. Nhưng Đường Chấn Phong luôn cho rằng Đường Hạn Tùng đã chết từ lâu rồi, sao lão có thể sống tới tận bây giờ chứ?

Càng quan trọng hơn là thanh niên mặc đồ trắng trước mắt này rõ ràng có vẻ ngoài vô cùng trẻ tuổi, nếu nhìn bề ngoài mà đoán tuổi thì chắc cũng xêm xêm tuổi Ngô Bách Tuế mà thôi, sao “cậu ta”có thể là ông lão trăm năm trước được?

Đường Chấn Phong thật sự cảm thấy rất khó tin.

Nhưng đối mặt với nghi ngờ của Đường Chấn Phong, thanh niên mặc đồ trắng cũng chẳng hề do dự mà đáp: “Đúng, là tôi!”

“Cậu ta” thật sự là Đường Hạn Tùng.

Điều này khiến Đường Chấn Phong khiếp sợ vô cùng.

Những người khác ở đó cũng hoàn toàn biến sắc, sự hưng phấn trong họ lập tức biến mất sạch sẽ, không ai cười nổi nữa, tất cả đều sợ tới mức hãi hùng khiếp vía. Người vừa kéo Ngô Bách Tuế về từ cõi chết này lại là cao thủ đứng đầu nhà họ Đường, sự thật này đúng là tin dữ kinh khủng nhất đối với họ.

Ngô Bách Tuế đã liều cả mạng sống mới đánh chết được Thái Thượng trưởng lão có cấp bậc yêu nghiệt kia để giành lấy bình an cho mọi người. Nhưng sự bình an này chưa kéo dài được bao lâu, tất cả chưa hưởng thụ thắng lợi được bao nhiêu thì Chiến thần mạnh nhất nhà họ Đường lại tới. Thế này là muốn làm mọi người hoàn toàn sụp đổ mà!

Sắc mặt Ngô Thanh Đế cũng tức khắc khó nhìn, sự biết ơn của ông đối với Đường Hạn Tùng ngay lập tức biến thành cảnh giác. Ông mang vẻ mặt căng thẳng trầm giọng hỏi Đường Hạn Tùng: “Ông đã làm gì con trai tôi?”

Vừa rồi, Ngô Thanh Đế còn vô cùng lịch sự với Đường Hạn Tùng, mở miệng là gọi “cao nhân”, biểu đạt sự kính trọng và lòng biết ơn vô cùng tinh tế. Bây giờ, vừa nghe nói đây là Đường Hạn Tùng – cao thủ mạnh nhất nhà họ Đường, ông lập tức thay đổi thái độ, sóng to gió lớn đang trào dâng trong lòng ông. Ngô Thanh Đế không biết người này xuất hiện ở đây vì mục đích gì, lại càng không biết Đường Hạn Tùng đã động tay động chân gì trên người Ngô Bách Tuế.

Trên mặt Đường Hạn Tùng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, lão lạnh lùng nhìn Ngô Thanh Đế, hờ hững nói: “Đừng lo lắng quá, tôi chỉ đang cứu cậu ta thôi!”

Thần kinh của Ngô Thanh Đế vẫn căng như dây đàn, ông nói với giọng ngờ vực: “Ông là người nhà họ Đường, ông tốt bụng tới mức cố ý chạy tới cứu người nhà họ Ngô chúng tôi sao?”

Bây giờ, tim Ngô Thanh Đế không thể bình ổn được, ông lại cảm nhận được nguy cơ to lớn lần nữa, người được gọi là Chiến thần nhà họ Đường trước mặt này rõ ràng rất bất thường. Đối với lão, Ngô Thanh Đế chỉ còn sự sợ hãi và đề phòng, tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Nghe thấy câu hỏi của Ngô Thanh Đế, Đường Hạn Tùng khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: “Tôi muốn giết các người thì dễ như lật bàn tay vậy, cần gì giở mấy trò lén lút đó với các người?”

Một câu nói vô cùng ngông cuồng và kiêu ngạo nhưng cũng khiến Ngô Thanh Đế không thể phản bác lại. Đúng vậy, Đường Hạn Tùng là cao thủ đứng đầu nhà họ Đường, thực lực của lão nghịch thiên, nếu muốn giết nhà họ Ngô thì lão chỉ cần vung tay lên trong tích tắc là xong. Ngô Bách Tuế vốn là trụ cột chống đỡ để nhà họ Ngô dựa vào nhưng vừa rồi, rõ ràng Ngô Bách Tuế rơi vào tình trạng nguy hiểm, nếu Đường Hạn Tùng nhân cơ hội này để diệt nhà họ Ngô thì không cần tốn nhiều sức. Nhưng tại sao Đường Hạn Tùng lại không tranh thủ lúc họ gặp nguy nan mà ngược lại còn cố tình cứu Ngô Bách Tuế?

Ngô Thanh Đế không nghĩ ra, trong đầu ông toàn là sự nghi ngờ, ông cẩn thận nhìn Đường Hạn Tùng, khó hiểu hỏi một câu: “Vậy sao ông lại cứu con trai tôi?”

Nghe vậy, trên gương mặt thờ ơ của Đường Hạn Tùng lại dâng lên nét ác liệt, lão nhìn Ngô Bách Tuế đang nằm trên đất, nặng nề nói: “Bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc cậu ta chết, mạng của cậu ta chỉ có thể bị tôi lấy đi!”

Nói xong câu cuối, trong mắt Đường Hạn Tùng hiện lên sát ý.

Ý của lão đã rất rõ ràng, Ngô Bách Tuế chỉ được chết trong tay lão, nếu không, Ngô Bách Tuế còn không có cả tư cách để chết!

Vừa dứt lời, Đường Hạn Tùng lại nhanh hóng bay lên trên không như một mũi tên.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, họ thấy Đường Hạn Tùng đã biến mất, trực tiếp xuất hiện ở khoảng không trên đỉnh đầu mọi người.

Đường Hạn Tùng trên không trung chậm rãi vung hai tay lên.

Ngay lập tức, có một trận pháp khổng lồ mà mắt người thường có thể nhìn thấy, được tạo thành trên không trang viên.

Trận pháp chậm rãi hình thành, cuối cùng biến thành một vật thể hình bán cầu màu trắng bạc khổng lồ. Vật thể bán cầu này bao phủ mọi người một cách kín kẽ.

Lập tức, mọi người cảm thấy khó thở, ngực khó chịu, đầu óc choáng váng, cảm giác đè nén không thể hình dung tràn ngập trong lòng mỗi người.

Đường Hạn Tùng trên bầu trời cũng ngừng khua tay, lão chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống mọi người, cất giọng lạnh lùng: “Đây là Tỏa Hồn Trận, không ai sống quá hai ngày trong trận pháp này. Tôi rất muốn biết các người có thể phá vỡ quy luật này hay không đấy, chúc các người may mắn!”

Tỏa Hồn Trận là một trận pháp cực mạnh, chuyên được dùng để nhốt người giết người, người bị nhốt bên trong sẽ không có cơ hội nào để chạy thoát, cuối cùng chỉ còn một kết cục là chết.

Hơn nữa, đây còn là cái chết vô cùng đau đớn, người bị nhốt trong Tỏa Hồn Trận thì như đang đợi cực hình thiêu đốt linh hồn dưới địa ngục. Linh hồn của bạn sẽ bị đốt cháy, thể xác dần dần bị hủy diệt, nếu bạn là người bình thường, tất cả các bạn sẽ không thể sống quá một ngày; cho dù bạn rất mạnh thì nhiều nhất cũng chỉ chịu đựng được hai ngày mà thôi. Đến ngày thứ ba, tất cả những ai trong Tỏa Hồn Trận đều bị diệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Trận pháp này chẳng khác gì cách tử hình tàn ác nhất, Đường Hạn Tùng đúng là muốn mọi người bên trong đó bị tra tấn tới chết. Lão cứu Ngô Bách Tuế cũng không phải vì tốt bụng gì mà chỉ không muốn anh chết quá bình yên, lão nhốt Ngô Bách Tuế bên trong Tỏa Hồn Trận, lão muốn anh phải chịu cực hình tàn nhẫn nhất thế gian này.

Đấy là kết cục của kẻ đắc tội nhà họ Đường!

Nói xong, bóng dáng Đường Hạn Tùng biến mất.

Lão biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng giọng của lão vẫn vấn ít bên tai mọi người thật lâu khiến mọi người ở đó giật mình tới độ hoảng hồn.

Ai cũng rơi vào sự sợ hãi vô tận.

Hiện trường tĩnh mịch.

Một hồi sau, Ngô Thanh Đế nhíu chặt mày, chân bước ra, ông đi tới một chỗ trống trải. Sau đó, ông tích lũy sức lực cả người, ngưng tụ thành chân nguyên mênh mông, tung một nắm đấm mạnh nhất vào Tỏa Hồn Trận trên đỉnh đầu.

Đây là chân nguyên mạnh nhất mà Ngô Thanh Đế đã dùng hết toàn lực, ông phải thử một chút xem Tỏa Hồn Trận có thật sự mạnh mẽ như Đường Hạn Tùng đã nói hay không.

Bùm!

Chân nguyên bỗng đánh vào giữa không rung, đập mạnh vào màn chắn màu trắng bạc của Tỏa Hồn Trận.

Trong giây tiếp theo, chân nguyên của Ngô Thanh Đế biến mất không còn gì, còn Tỏa Hồn Trận lại chẳng chút ảnh hưởng.

Trong lúc đang hoảng sợ mà lại thấy cảnh tượng này khiến mọi người lập tức tuyệt vọng, sự hãi hùng trong lòng càng tăng.

Tim Ngô Thanh Đế cũng dần chìm xuống đáy xốc nhưng ông cũng không từ bỏ mà lại tụ lực, chuẩn bị thử lần nữa.

Lúc này, Đường Chấn Phong cũng bước nhanh ra, đi tới chỗ Ngô Thanh Đế rồi chán nản nói: “Vô dụng thôi! Tôi nghe nói Tỏa Hồn Trận này là trận pháp cổ xưa, vô cùng mạnh, nhà họ Đường thì cũng chưa ai đánh vỡ được trận pháp này đâu!”

Nghe thấy lời của Đường Chấn Phong, Ngô Thanh Đế chán nản buông thõng tay chuẩn bị tấn công, ông nhìn Tỏa Hồn Trận to lớn này, im lặng không nói gì.

Cảm xúc khủng hoảng tràn ra từng ngóc ngách.

Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng bàn tán:

“Tiêu rồi! Chúng ta toang thật rồi, lần này không ai cứu được chúng ta nữa!”

“Sao nhà họ Đường dai vậy, chết một người lại nhảy ra kẻ khác, cuối cùng chúng ta vẫn không thoát khỏi được bàn tay quỷ dữ của nhà họ Đường!”

“Đúng vậy, nhà họ Đường này quá kinh khủng! Người này khủng bố hơn người kia, Tam thiếu gia cực khổ lắm mới giết được Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Đường. Giờ lại xuất hiện thêm một Chiến thần, ông ta còn muốn dùng Tỏa Hồn Trận nhốt chết chúng ta!”

“Xem ra lần này chúng ta chết chắc rồi! Tuy Tam thiếu gia đã sống lại nhưng cậu ấy vẫn còn hôn mê, vết thương lại nặng như thế, chúng ta hoàn toàn không còn tia hi vọng nào rồi!”

“Làm sao đây? Tôi cảm thấy ở trong trận pháp này thì mình không thở nổi, khó chịu quá!”

Tỏa Hồn Trận vừa được lập là đã có không ít người ở đó sinh ra phản ứng kịch liệt, có người cảm thấy khó thở, có người choáng váng đầu óc, có người hoa mắt chóng mặt, có người buồn nôn.

Thậm chí còn có một người đã ngã ra đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, cơ thể run rẩy.

“Mẹ, mẹ sao thế?”, Hạ Tử Hiên và Hạ Tử Nhiên sợ tới mức hét lớn.

Người đột nhiên ngã xuống này chính là mẹ của Hạ Tử Hiên và Hạ Tử Nhiên – Hùng Ngọc Trân.

Hùng Ngọc Trân run rẩy trên đất vài giây thì không còn động đậy nữa,cơ thể cứng đờ, mặt trắng nhợt, khóe miệng còn không ngừng tràn ra bọt mép.

Vị bác sĩ già thấy vậy thì vội chạy tới chỗ Hùng Ngọc Trân, ông ấy tới bên cạnh bà ta, nhanh chóng kiểm tra tình huống.

Ngay lập tức, bác sĩ già sợ hãi, kinh hoảng thốt lên: “Chết rồi!”