Chàng Khờ

Chương 295: Tộc trưởng nhà họ Đường




Tiếng nói này đột nhiên vang lên, lại càng thần kì quỷ dị, dường như nó truyền từ một nơi xa xăm tận cùng tới, nhưng nghe cứ như gần sát bên tai, hùng hồn giác ngộ, trầm trọng có lực. Mọi người có mặt ở đó chỉ cảm giác như có đồ vật gì đó hữu hình đang đánh bên tai khiến đầu họ đau nhói, tim run rẩy. Những người võ công yếu thì sắc mặt đều trắng bệch ra, gần như sắp ngất luôn tại chỗ.

Cả hiện trường đứng hình trong một giây.

Tất cả người nhà họ Ngô đều ngơ người, bọn họ không hiểu gì, vô cùng sửng sốt.

Người nhà họ Đường nằm trên đất cũng ngây ngốc trong giây lát, ngay sau đó, trên mặt họ nở rộ tia sáng kì dị, trái tim đang chìm vào tuyệt vọng của họ đột nhiên tràn ngập hi vọng. Tiếng bàn luận vang lên không ngớt: “Trưởng tộc, là tiếng của trưởng tộc!”

“Trưởng tộc tới rồi!”

“Chẳng phải Ngô Bách Tuế vừa nói muốn giết chúng ta sao? Bây giờ tôi xem thử cậu ta còn ngông cuồng được nữa không!”

“Trưởng tộc đích thân xuất hiện rồi, bọn họ sắp tiêu đời rồi!”

Giờ phút này, người nhà họ Đường không còn dáng vẻ nhếch nhác và nản lòng của kẻ thua cuộc nữa. Dường như bọn họ được sống lại, ai nấy đều tinh thần phơi phới, ý chí chiến đấu sục sôi. Bọn họ lại trở về với sáng vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo của người nhà họ Đường rồi.

Đường Chấn Phong vừa nãy còn cuồn cuộn xúc cảm, bây giờ lại kinh hãi đến mặt cắt không còn giọt máu nào, vô cùng hoảng hốt. Ông ta run run mấp máy môi rồi lẩm bẩm: “Trưởng tộc đích thân ra tay rồi, lần này thật sự xong đời rồi!”

Đường Chấn Phong thật sự sợ hãi trưởng tộc từ tận đáy lòng. Cho dù ông ta biết thực lực của Ngô Bách Tuế đã đạt tới đỉnh cao thì cũng không kiểm soát được cơn sợ hãi dào dạt trong lòng mình. Vì ông ta biết rõ thực lực đáng sợ của trưởng tộc nhà họ Đường tuyệt đối vượt xa Ngô Bách Tuế.

Người nhà họ Ngô nghe những lời nói của những người nhà họ Đường và Đường Chấn Phong thì sắc mặt chợt trầm xuống. Bọn họ không hiểu biết về nhà họ Đường, nhưng ít nhất họ biết được trưởng tộc chính là chỉ huy tối cao của một gia tộc. Trưởng tộc của nhà họ Đường chắc là người đứng đầu nhà họ Đường, đồng thời, nhìn phản ứng của những người nhà họ Đường này thì hình như thực lực của trưởng tộc cũng rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến bọn họ tràn đầy tự tin. Chuyện này khiến người nhà họ Ngô lo lắng, bọn họ sợ Ngô Bách Tuế sẽ không chống lại nổi trưởng tộc nhà họ Đường này.

Bầu không khí bên nhà họ Ngô trở nên vô cùng trầm trọng, mọi người đều đang thấp thỏm chờ đợi trưởng tộc của nhà họ Đường xuất hiện.

Nhưng qua một lúc lâu mà vị trưởng tộc thần bí đó vẫn chưa ra mặt.

Ngô Bách Tuế khẽ nhíu mày, anh trả lời với thinh không: “Không phải tôi vô pháp vô thiên mà là nhà họ Đường các người ức hiếp người khác quá đáng!”

Tiếng nói của Ngô Bách Tuế đinh tai nhức óc hệt như sấm sét giữa đêm sâu, vang vọng toàn hiện trường, chấn động linh hồn của tất cả mọi người. Thậm chí, chấn động cả một khoảng trời.

Có thể người khác không biết nhưng Ngô Bách Tuế biết, người nói chuyện kia đang dùng Thiên Lý Truyền Âm, thật ra vị trưởng tộc của nhà họ Đường này không có ở đây. Thế nên, Ngô Bách Tuế không có ý tìm kiếm đối phương, chỉ dùng Thiên Lý Truyền Âm để trả lời lão ta.

Giây lát sau, tiếng nói của trưởng tộc lại vọng tới: “Nếu chẳng phải các cậu từng bước khiêu khích quy tắc của nhà họ Đường thì sao nhà họ Đường lại đối phó với nhà họ Ngô của cậu?”

Nếu Ngô Thanh Đế tiếp tục an phận làm con rối của nhà họ Đường, nhà họ Ngô ngoan ngoãn làm gia tộc đứng đầu của thế giới bên ngoài, đương nhiên nhà họ Đường sẽ không trừ khử nhà họ Ngô, bọn họ vẫn sẽ khống chế sự phát triển của thế giới bên ngoài thông qua việc điều khiển nhà họ Ngô. Thế nhưng Ngô Thanh Đế lại để lộ thực lực Vũ Thánh, Ngô Bách Tuế lại trổ hết tài năng, điều này đã khiến nhà họ Đường không thể buông tha cho nhà họ Ngô, buộc phải diệt trừ hậu họa.

Mắt Ngô Bách Tuế sắc lạnh hẳn lên, anh dõng dạc nói: “Là con người thì đương nhiên phải trưởng thành, phát triển, cố gắng tiến bộ. Nhà họ Đường các người tự giậm chân tại chỗ, thậm chí còn khống chế bắt buộc người khác phải không có chí tiến thủ y hệt các người, điều này có hợp với luân lí không?”

Cho đến thời khắc này, hai nhà Ngô – Đường đã đứng trên hai chiến tuyến đối lập rồi, không phải anh chết thì là tôi chết. Đương nhiên Ngô Bách Tuế sẽ không kiêng kị gì nữa, anh muốn nói gì thì nói nấy, anh phải đấu tranh với nhà họ Đường tới cùng.

Tiếng nói nghiêm nghị của trưởng tộc nhà họ Đường hệt như sấm đánh ầm ầm bên tai: “Khẩu khí lớn lắm! Thằng nhóc cuồng vọng cậu dám phê phán nhà họ Đường như vậy, thật sự xem mình là thiên hạ vô địch rồi sao?”

Lần này, tiếng nói của trưởng tộc nhà họ Đường vô cùng vang dội, uy lực mạnh hơn lần trước rất nhiều. Người nhà họ Ngô ở đây bị chấn động đến nỗi lũ lượt bịt tai lại, thậm chí có người còn đau đến nỗi phải ngồi thụp xuống.

Rõ ràng lời nói của Ngô Bách Tuế đã chọc giận trưởng tộc nhà họ Đường, uy nghiêm nhà họ Đường của lão ta không cho phép ai nghi ngờ. Ngô Bách Tuế phê phán nhà họ Đường giậm chân tại chỗ trước mặt đám đông là đã khiêu khích giới hạn của trưởng tộc nhà họ Đường rồi, khiến lão ta tức giận ra oai.

Sau khi giọng nói chấn động của trưởng tộc nhà họ Đường tiêu tán thì đột nhiên có một cơn cuồng phong kịch liệt quét ngang bầu trời, tiếng gió gào thét, mây kéo cuồn cuộn, cây rung xào xạc, trời đất ngả màu.

Tất cả mọi người đều chìm ngập trong một luồng khí tức kì dị, lòng họ chợt hoảng hốt.

Chốc lát sau, gió lặng cây hết đung đưa, mây tản đi, trời sáng hẳn ra, tất cả lại trở về như cũ.

Bấy giờ, mọi người mới nhìn thấy một người xuất hiện trước Ngô Bách Tuế.

Chẳng ai biết người này xuất hiện bằng cách nào, chỉ biết sau trận gió rít gào vừa nãy thì người này đã có mặt ở đây.

Đây là một ông lão trên trăm tuổi rồi, lão ta mặc một bộ đồ xám cũ, hai bên tóc mai màu muối tiêu, mặt mày già cỗi, năm tháng để lại quá nhiều vết tích trên da lão ta, thế nhưng tinh thần của lão ta lại vô cùng minh mẫn, ánh mắt thì càng sắc nhọn như dao, hệt như ai bị ánh mắt của lão ta nhìn phải thì sẽ bị thọc thủng một lỗ vậy.

Lão ta vừa đáng sợ vừa uy nghiêm. Lão ta chỉ đứng đấy không nói tiếng nào cũng đã có thể khiến những người xung quanh cảm thấy ngột ngạt đến bức thở.

Lão ta chính là trưởng tộc của nhà họ Đường – Đường Cảnh Hoằng.

Đường Cảnh Hoằng chính là người cầm quyền cao nhất ở nhà họ Đường.

Người nhà họ Đường nằm trên đất vừa thấy Đường Cảnh Hoằng thì bọn họ lập tức bò dậy, quỳ xuống, đồng thanh nói với Đường Cảnh Hoằng: “Bái kiến trưởng tộc!”

Bốn chữ vang tận trời xanh, vô cùng hùng hồn.

Hơn trăm người nhà họ Đường hệt như một cánh quân hùng mạnh, tràn trề khí thế, bọn họ không giống người bị thương, cũng chẳng giống kẻ thua cuộc, bây giờ họ kiêu căng lên đến tận trời. Chỉ vì trưởng tộc Đường Cảnh Hoằng của họ đã xuất hiện rồi.

Đường Cảnh Hoằng là bầu trời của người nhà họ Đường, là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của họ, có Đường Cảnh Hoằng thì người nhà họ Đường sẽ không sợ bất kì thứ gì, tự tin ngập trời.

Đường Cảnh Hoằng trước mặt Ngô Bách Tuế, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, tinh anh. Đối với việc trăm người nhà họ Đường cung kính quỳ bái, lão ta chỉ tùy ý đáp: “Đứng lên!”

Nghe vậy, trăm cao thủ tinh anh nhà họ Đường lập tức đứng dậy, đi về phía Đường Cảnh Hoằng.

Tả Hữu hộ pháp cũng nén cơn đau trong cơ thể, dìu Đại trưởng lão đứng dậy, sau đó cùng đi tới phía sườn sau của Đường Cảnh Hoằng.

Trăm cao thủ tinh anh thì đứng ngay ngắn có trật tự sau lưng Đường Cảnh Hoằng.

Bây giờ, toàn bộ đám binh tàn tướng bại bọn họ đều xốc lại tinh thần, sĩ khí cao ngất, khí thế của toàn đội ngũ có thể nói là đội trời đạp đất, dồi dào mênh mông.

Người nhà họ Ngô thấy người nhà họ Đường lại quật khởi thì sắc mặt sa sầm. Ai cũng nhìn ra được khí thế của vị trưởng tộc nhà họ Đường kia phi phàm, thực lực thâm hậu, lão ta là trung tâm của nhà họ Đường, lão ta cũng chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với người nhà họ Ngô. Người nhà họ Ngô không biết Ngô Bách Tuế có thể đánh lại lão ta hay không, tóm lại, bây giờ họ đang thấp thỏm bất an.

Đường Chấn Phong thì càng tỏ vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi, cuối cùng Đường Cảnh Hoằng cũng đã đích thân tới đây rồi, lão ta mà tới thì tất cả mọi người đều hết đường sống. Đường Chấn Phong biết rõ nhất lão ta đáng sợ và ghê gớm đến cỡ nào.

Đường Cảnh Hoằng có thể trở thành trưởng tộc của nhà họ Đường không chỉ đơn giản là được truyền thừa qua nhiều thế hệ trưởng tộc, mà chủ yếu là vì thực lực của lão ta cực kì nổi trội, lão ta giỏi giang hơn những anh em của lão ta nhiều, mạnh hơn gấp bội so với những con cháu khác của nhà họ Đường. Lão ta chính là điển hình trong giới võ công của nhà họ Đường, cảnh giới võ công của lão chính là thứ mà tất cả thành viên nhà họ Đường đều khát khao. Đường Chấn Phong được nghe quá nhiều truyền kì của Đường Cảnh Hoằng, trưởng tộc này không chỉ là kì tích của nhà họ Đường mà còn là kì tích của cả thế giới. Đường Chấn Phong cho rằng không ai có thể đối đầu với Đường Cảnh Hoằng được, cho dù là Ngô Bách Tuế thì cũng quá tay mơ trước mặt Đường Cảnh Hoằng.

Lúc cả hiện trường yên lặng thì Đường Cảnh Hoằng lên tiếng, ánh mắt lão ta sắc bén nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng: “Đúng là cậu có chút bản lĩnh khi đánh bại được nhiều người nhà họ Đường như thế này. Nhưng đáng tiếc là có nhà họ Đường của tôi ở đây thì thế giới này không thể chứa chấp cậu được!”

Dứt lời, từng đợt sát khí mờ ảo trên người Đường Cảnh Hoằng phóng ra, sát khí này không dày đặc nhưng lại vực kì âm lạnh, nó nhẹ nhàng tản ra bao phủ cả hiện trường trong chốc lát, khiến tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình, lông tơ dựng đứng.

Ngô Bách Tuế trầm mặt, đanh giọng nói: “Thế giới này có chứa chấp tôi hay không, không phải do nhà họ Đường các ông quyết định!”

Tiếng nói của Ngô Bách Tuế vang vọng, giọng điệu kiên quyết, cho dù đối diện với sát khí ghê người của trưởng tộc nhà họ Đường, Ngô Bách Tuế cũng không hề sợ hãi.

Đường Cảnh Hoằng nghe vậy thì mắt lóe lên tia lạnh, lão ta nhìn Ngô Bách Tuế rồi cất giọng lẫm liệt: “Thế sao? Vậy tôi sẽ cho cậu bài học về uy nghiêm của nhà họ Đường!”