Chàng Khờ

Chương 276: Ngô Bách Tuế ra tay




Quy Hư Đạo Nhân, đã gục ngã.

Một người bất khả chiến bại như ông ấy, cuối cùng vẫn bị đánh bại.

Những người xem bàng hoàng, Quy Hư Đạo Nhân gục ngã đồng nghĩa với việc trụ cột duy nhất của bọn họ đã sụp đổ, tia hy vọng mong manh cuối cùng của họ đã vụt tắt.

Ánh mắt Ngô Thanh Đế tối sầm, vẻ mặt u ám, lòng ông chùng xuống. Mặc dù ông đã đoán trước được sự bại trận của Quy Hư Đạo Nhân, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, ông vẫn rất sốc và không thể nào chấp nhận nổi, ông càng lo sợ nhà họ Ngô sẽ bị tiêu diệt. Nếu Quy Hư Đạo Nhân đã không còn cách nào để xoay chuyển tình thế thì bọn họ sao có thể thoát khỏi kết cục diệt vong.

Đường Chấn Phong nhìn Tống Nghi Nhiên và Đường Dĩnh, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng ông ta không bảo vệ được vợ con, một khi nhà họ Đường đã ra tay thì không ai có thể chống cự nổi, đến Quy Hư Đạo Nhân mạnh mẽ như vậy cũng không ngăn chặn được nhà họ Đường. Ông ta từng ôm hy vọng có thể chạy trốn khỏi sự truy sát của nhà họ Đường, nhưng đây là chuyện không tưởng. Sớm muộn gì cả nhà họ cũng phải đối diện với cái chết.

Một đám mây đen dày đặc bao phủ toàn bộ người nhà họ Ngô, sắc mặt ai nấy đều rầu rĩ thảm thương, mọi người kinh ngạc nhìn Quy Hư Đạo Nhân ngã xuống đất, trong lòng chết lặng.

Quy Hư Đạo Nhân nằm trên đất thở dốc một hồi, sau đó ông vết máu trên miệng, từ từ đứng lên.

Tam trưởng lão thấy Quy Hư Đạo Nhân vẫn còn đứng dậy được, sắc mặt lão trầm xuống, lão nhìn chằm chằm Quy Hư Đạo Nhân, lạnh giọng nói: “Cho dù ông có chống cự thế nào cũng sẽ cầm chắc cái chết thôi”.

Tam trưởng lão cho rằng dù Quy Hư Đạo Nhân có gắng gượng đến đâu thì cũng chỉ như con thú đã bị giam cầm, không thể chạy thoát khỏi vòng vây hãm của Khốn Long Trận, kết cục của Quy Hư Đạo Nhân chỉ có một, đó chính là chết.

Quy Hư Đạo Nhân híp mắt nhìn Tam trưởng lão, trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm, hãy xem đây”.

Dứt lời, Quy Hư Đạo Nhân bỗng nhắm mắt, tuôn ra chân nguyên cuồn cuộn, vẻ mặt của ông bình thản điềm tĩnh tựa như đang đắm chìm trong một trạng thái thoát tục, khí thế và chân nguyên tỏa ra từ cơ thể ông tăng vọt, mỗi giây trôi qua ông lại mạnh mẽ hơn gấp bội, chẳng mấy chốc, khí thế của Quy Hư Đạo Nhân đã hừng hực ngút trời, xung quanh ông được bao phủ bởi luồng ánh sáng rực rỡ, trông ông giống như một vị Phật vô địch, chiếu rọi đất trời.

Khi khí thế đã dâng đến mức tột đỉnh, Quy Hư Đạo Nhân bỗng mở mắt ra, ánh mắt ông như toát ra tia sáng màu vàng kì diệu, chân nguyên cuồn cuộn như thủy triều, ngay sau đó một luồng chân nguyên trào dâng, phóng vút lên cao như một cột thác nước.

“Lưu Tinh Chùy!”

Quy Hư Đạo Nhân hét lớn một tiếng, ánh sáng và chân nguyên quanh người ông bay lên giữa không trung rồi ầm ầm bùng nổ như pháo hoa, vỡ vụn trên nền trời.

Trong chốc lát, vô số mảnh vụn chân nguyên bắn thẳng tới hai mươi ba người của Khốn Long Trận. Từng tia chân nguyên ánh sáng liên tục nối đuôi nhau phóng xuống như sao sa.

Trong mỗi mảnh vụn của chân nguyên ánh sáng đều chứa đựng sức mạnh siêu phàm của Quy Hư Đạo Nhân, hễ rơi xuống là sẽ đốt cháy không gian, khiến trời mây đổi màu, mặt đất rung lắc như có động đất.

Hai mươi ba người của Khốn Long Trận nhìn chân nguyên từ trên trời lao xuống phía mình, ánh mắt bọn họ chợt thay đổi.

“Lập thế trận phòng ngự!”

Tam trưởng lão tức tốc quát lớn một tiếng.

Hai mươi ba cao thủ nhà họ Đường ngay lập tức di chuyển, thay đổi trận hình hoa mai ban đầu thành một trận hình chữ thập lớn, năm người một nhóm xếp thành hàng thẳng đứng, có tất cả bốn nhóm chia nhau vây quanh bốn phía trái, phải, trên, dưới của Quy Hư Đạo Nhân. Từ trên nhìn xuống, hai mươi người đã lấy Quy Hư Đạo Nhân làm trung tâm để tạo thành một hình chữ thập lớn, còn ba vị trưởng lão vẫn bao vây xung quanh Quy Hư Đạo Nhân.

Sau khi trận hình chữ thập đã được thiết lập, hai mươi ba người Khốn Long Trận lập tức siết chặt nắm đấm, hai tay bắt chéo trên đỉnh đầu.

Trên đỉnh đầu bọn họ hình thành những lớp chân nguyên dày đặc, mạnh mẽ và cuồng bạo, nếu để tấn công thì sẽ có lực sát thương chết người, nếu để phòng ngự thì sẽ trở thành một tường rào vô cùng kiên cố.

Chân nguyên phòng ngự vừa hình thành liền kết nối với nhau, hội tụ thành một lớp chân nguyên bảo vệ to lớn, lá chắn bằng chân nguyên này như một cái ô khổng lồ chống lên trời, bao trùm hoàn toàn tất cả mọi người của Khốn Long Trận ở bên trong.

Rầm rầm rầm!

Mảnh vụn chân nguyên ánh sáng của Quy Hư Đạo Nhân giáng xuống như sao sa, đập vào lớp chân nguyên bảo vệ trên đầu Khốn Long Trận.

Lớp chân nguyên bảo vệ này vô cùng vững chắc, đến Lưu Tinh Chùy sắc bén mạnh mẽ như vậy cũng không phá vỡ nổi thế trận phòng ngự của Khốn Long Trận.

Nhờ có chân nguyên bảo vệ, hai mươi ba người Khốn Long Trận không mảy may xây xát chút nào.

Thấy cảnh này, lòng dạ Ngô Thanh Đế lại thắt chặt. Khi Quy Hư Đạo Nhân một lần nữa đứng dậy, tung ra chiêu Lưu Tinh Chùy, Ngô Thanh Đế nhìn chân nguyên ánh sáng phủ rợp trời, trong lòng lại nuôi thêm chút hy vọng. Nhưng Lưu Tinh Chùy vẫn không chống lại được Khốn Long Trận, khiến Ngô Thanh Đế không khỏi rơi vào tuyệt vọng.

Đường Chấn Phong cũng căng thẳng như dây đàn, ông ta biết Lưu Tinh Chùy của Quy Hư Đạo Nhân có uy lực hủy thiên diệt địa, có thể thắp lên hy vọng cuối cùng cho bọn họ, nhưng chân nguyên tuyệt thế siêu phàm kia không đả thương được dù chỉ một người trong Khốn Long Trận, thế trận phòng ngự của bọn họ quả thực không thể lay động.

Lúc này, sắc mặt Quy Hư Đạo Nhân đã thay đổi, Lưu Tinh Chùy là tuyệt chiêu mạnh nhất của ông, nếu đến nó cũng không phá được Khốn Long Trận thì ông thật sự lực bất tòng tâm, trong lòng ông đã gợn chút sốt ruột.

“Khốn Long Trận, tấn công!”

Quy Hư Đạo Nhân còn bất an, Tam trưởng lão bỗng cất giọng hạ lệnh.

Nghe vậy, hai mươi cao thủ nhà họ Đường lập tức lại chuyển động, bọn họ nhanh như chớp thiết lập trận hình bốn đóa hoa mai như ban đầu.

Lập trận xong, hai mươi cao thủ nhà họ Đường đồng thời biến nguồn chân nguyên mạnh nhất của mình thành một lưỡi kiếm chân nguyên sắc bén. Từng thanh kiếm chân nguyên đều ngập tràn sát khí kinh thiên động địa.

Những thanh kiếm đan vào nhau, lưỡi kiếm lóe lên vô số ánh sáng giăng khắp bốn phía, tạo thành một tấm lưới bằng kiếm khổng lồ.

Tấm lưới bằng kiếm với khí thế ác liệt lao tới Quy Hư Đạo Nhân.

Một cơn mưa kiếm rơi xuống đỉnh đầu Quy Hư Đạo Nhân, những thanh kiếm hợp thành lưới kiếm bủa vây kìm kẹp khiến Quy Hư Đạo Nhân không còn đường thoát.

Ngô Thanh Đế đi từ lo lắng sốt ruột đến hoảng sợ kinh hãi, Quy Hư Đạo Nhân đang gặp nguy hiểm rất lớn!

Đường Chấn Phong nhíu chặt mày, lưới kiếm này của Khốn Long Trận là một đòn tấn công chí mạng, e rằng Quy Hư Đạo Nhân sẽ xong đời, phép màu không thể xảy ra, Đường Chấn Phong cũng không còn chút hy vọng nào nữa.

Thấy lưới kiếm ập tới, Quy Hư Đạo Nhân liền biến sắc, ông lập tức tập hợp sức mạnh của toàn cơ thể, hai tay đẩy mạnh lên đỉnh đầu. Theo hướng của lực đẩy, chân nguyên ánh sáng hội tụ tại hai bàn tay ngùn ngụt tuôn ra chống đỡ lưới kiếm đang giáng xuống.

Rầm!

Lưới kiếm chân nguyên khổng lồ va chạm với chân nguyên ánh sáng phóng ra từ hai tay của Quy Hư Đạo Nhân. Chân nguyên ánh sáng không bị đánh vỡ mà vẫn kiên cường chống trụ, nhưng cơn mưa kiếm cứ miên man rơi xuống không ngừng, sức công phá của lưới kiếm càng ngày càng mạnh.

Quy Hư Đạo Nhân ngày càng chật vật, trên mặt ông đã đổ mồ hôi nhễ nhại, trán nổi gân xanh căng thẳng.

Ông sắp không chống cự được nữa.

Lòng người xem nóng như lửa đốt. Quy Hư Đạo Nhân mà xong đời thì tính mạng bọn họ cũng tiêu tùng theo. Trong lòng ai nấy đều tràn ngập nỗi tuyệt vọng.

Thế nhưng, trong khi mọi người ở đây còn chìm đắm trong cảm giác bất lực u ám, Ngô Bách Tuế đã lặng lẽ cất bước lên.

Anh đi từng bước về phía Khốn Long Trận.

Thấy vậy, Ngô Thanh Đế lập tức kinh hãi hét lớn: “Bách Tuế, con làm gì vậy, quay lại mau, chỗ đó nguy hiểm lắm”.

Ngô Bách Tuế không quay đầu lại, anh một mực tiến về phía trước, dứt khoát nói: “Con tìm được sơ hở của Khốn Long Trận rồi”.

Dứt lời, cơ thể anh chợt lóe sáng, hùng hổ xông tới Khốn Long Trận…

———————–