Chàng Khờ

Chương 271-272-273




Tam trưởng lão thân hình rắn rỏi, đảo người trên không một đường dài, sau đó ngã mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.

Một Tam trưởng lão cao cao tại thượng coi trời bằng vung, thế nhưng lại bị một cước đánh ngã. Lão nằm trên mặt đất, cả người chật vật nhếch nhác, đâu còn thấy phong thái ung dung bình thản trước kia nữa.

Toàn bộ những người có mặt lúc ấy đều sợ ngây người, trong ánh mắt từng người tràn ngập vẻ khó tin.

Đường Chấn Phong lại một lần nữa kinh ngạc trước thực lực của Quy Hư Đạo Nhân rồi. Thân là người của nhà họ Đường, ông ta hiểu rõ nhất Tam trưởng lão của nhà họ Đường lợi hại bao nhiêu. Đó là một tuyệt thế cao thủ, sức mạnh phi thường. Lục trưởng lão đã được xem là rất mạnh rồi, nhưng Tam trưởng lão còn lợi hại hơn. Mà Quy Hư Đạo Nhân có thể nhẹ nhàng vung tay một cái đã đánh bay Tam trưởng lão vô song như vậy. Bấy nhiêu cũng đã rõ Quy Hư Đạo Nhân mạnh đến cỡ nào rồi. Đường Chấn Phong không dám tưởng tượng, ở bên ngoài lại có thể xuất hiện một cao thủ tuyệt thế như vậy.

Cùng lúc đó, Ngô Thanh Đế còn đang khiếp sợ, ông vô cùng kích động phấn chấn. Vừa rồi ông còn đang suy nghĩ, sao từ đầu đến cuối Quy Hư Đạo Nhân có thể tự tin điên cuồng như thế, không mảy may để Tam trưởng lão vào mắt. Hóa ra Quy Hư Đạo Nhân thật sự có đủ tư cách để kiêu ngạo mà! Không những ông có thực lực đấu với Tam trưởng lão, mà còn có thể dễ dàng đánh bay Tam trưởng lão, chuyện này thật quá thần kỳ rồi. Ngô Thanh Đế bỗng nhiên cảm thấy, nhà họ Ngô có lẽ thật sự được cứu rồi. Quy Hư Đạo Nhân chính là thần tiên giáng trần, khiến cho Ngô Thanh Đế nhìn thấy niềm hi vọng to lớn.

Giờ phút này, người nhà họ Ngô đều nhìn Quy Hư Đạo Nhân bằng ánh mắt nóng bỏng, bọn họ đều gửi gắm hết hy vọng của mình lên người Quy Hư Đạo Nhân. Người này chính là Chúa cứu thế của nhà họ Ngô bọn họ. Bọn họ mong chờ Quy Hư Đạo Nhân có thể đánh lui toàn bộ kẻ thù đáng sợ này.

Ở bên này, trong lòng Lục trưởng lão đứng trên trực thăng lại càng cuồn cuộn dậy sóng. Hôm nay lão ta tự tin có đủ sức mạnh báo thù vợ chồng Đường Chấn Phong và nhà họ Ngô. Chủ yếu là vì lão ta tới đây cùng Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão, trong đó có Tam trưởng lão là người đứng đầu trong nhóm bọn họ, bất kể địa vị hay thực lực Tam trưởng lão đều là cao nhất, đến Lục trưởng còn phải kính nể. Thế nhưng điều Lục trưởng lão không dám tin đó chính là Tam trưởng lão lại bị đánh bại bởi một đạo trưởng bên ngoài. Người này chính là Quy Hư Đạo Nhân, không chỉ cất lời ngông cuồng mà thực lực cũng khiến người khác phải kinh hãi.

Lục trưởng lão nhìn chòng chọc Quy Hư Đạo Nhân, trong mắt lóe lên tia lửa.

Tam trưởng lão bị đánh ngã nằm trên đất, trong lòng cũng dậy sóng ầm ầm, đúng là lão đã coi thường Quy Hư Đạo Nhân này. Lão không thể ngờ đối phương chỉ đơn giản vung tay lên có thể bùng nổ sức mạnh oai vệ như thế, Huyết Sát Chưởng của lão lại chẳng là cái thá gì trước mặt ông. Điều này quả thực khiến Tam trưởng lão chịu đả kích nặng nề.

Có điều dù cho chiêu này của Quy Hư Đạo Nhân có mạnh, thế nhưng Tam trưởng lão cũng đâu phải kẻ ăn chay. Lão chỉ hoảng hốt trong chốc lát, liền lật người đứng lên. Sau đó, lão đối mặt trực diện với Quy Hư Đạo Nhân, ánh mắt lão thâm trầm đánh giá phảng phất như muốn nhìn thấu con người Quy Hư Đạo Nhân vậy.

Thấy Tam trưởng lão đã đứng lên, Lục trưởng lão mới phản ứng lại, lão ta lập tức nhảy xuống khỏi trực thăng nhanh chóng chạy đến bên Tam trưởng lão, nghiến răng nói: “Tam trưởng lão, hay là chúng ta cùng lên đi, trước tiên giải quyết lão đạo trưởng này rồi hãy tiêu diệt những kẻ khác”.

Đối với Lục trưởng lão mà nói, những người khác hoàn toàn không có sức uy hiếp, bỗng nhiên xuất hiện tên Quy Hư Đạo Nhân này rõ ràng là một mối đe dọa không nhỏ. Vì thế, lão ta nghĩ trước tiên phải giải quyết Quy Hư Đạo Nhân cuồng ngạo này đã, khiến kẻ này không dám coi thường nhà họ Đường nữa.

Tam trưởng lão nghe mấy lời này xong nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền phất tay lạnh lùng nói: “Không cần”.

Bây giờ liên thủ đối phó Quy Hư Đạo Nhân, chẳng khác nào khiến cho Tam trưởng lão thừa nhận lão một mình đánh không lại Quy Hư Đạo Nhân. Tam trưởng lão là người kiêu căng, ngạo mạn, lão làm sao cam tâm thừa nhận mình kém cỏi hơn Quy Hư Đạo Nhân. Lão thân là trưởng lão đức cao vọng trọng của nhà họ Đường, sao có thể làm ra được loại chuyện bẽ mặt như vậy. Vả lại, vừa rồi lão ta vẫn chưa dốc hết toàn lực, do lão ta đã quá sơ suất, khinh địch mới thua trận đầu tiên. Nếu như lão toàn lực ứng phó, chỉ một mình Quy Hư Đạo Nhân làm sao có thể là đối thủ của lão. Bất luận thế nào thì Tam trưởng lão cũng phải nhặt thể diện đã mất về, đánh gục Quy Hư Đạo Nhân kia.

Lục trưởng lão thấy Tam trưởng lão cự tuyệt không chút do dự, lão ta cũng không khuyên thêm nữa, lão ta hạ giọng nói với Tam trưởng lão: “Vậy Tam trưởng lão cẩn thận một chút”.

Nói xong, Lục trưởng lão lùi sang bên cạnh. Thật ra trong lòng lão ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong cục nợ Quy Hư Đạo Nhân này, sau đó tranh thủ diệt luôn đám người Đường Chấn Phong Ngô Bách Tuế để giải mối hận trong lòng lão ta mà thôi. Nhưng Tam trưởng lão đã nhất quyết muốn một mình ứng chiến với Quy Hư Đạo Nhân, Lục trưởng lão cũng không dám đối nghịch, chỉ đành lui về sau.

Ánh mắt Tam trưởng lão từ đầu đến cuối nhìn chòng chọc Quy Hư Đạo Nhân, Lục trưởng lão vừa lùi lại thì Tam trưởng lão mở miệng lạnh lùng nói với Quy Hư Đạo Nhân: “Chẳng trách ông lại ngạo mạn như vậy, thì ra là có chút bản lĩnh. Thế nhưng chỉ có vậy mà ông nghĩ có thể bảo vệ nhà họ Ngô thì còn xa vời lắm”.

Giọng điệu của Tam trưởng lão vẫn ngang ngược như cũ, lão lại khôi phục thái độ không coi ai ra gì. Lão tin chắc chỉ cần bản thân nghiêm túc đối phó, chuyên tâm ứng chiến, nhất định đánh bại được Quy Hư Đạo Nhân.

Quy Hư Đạo Nhân thản nhiên nhìn Tam trưởng lão, nói xa xăm: “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”.

Quy Hư Đạo Nhân vẫn phong thái cao nhân, ông không sợ nhà họ Đường, chỉ khuyên người nhà họ Đường dừng tay đúng lúc mà thôi.

Tam trưởng lão ghét nhất bộ dạng làm ra vẻ cao thâm khó dò của Quy Hư Đạo Nhân, vừa nghe những lời này, mắt của lão long lên, lão trầm giọng, tàn độc nói: “Chịu chết đi!”

Dứt lời, khí thế trên người Tam trưởng lão hoàn toàn bạo phát, ánh mắt lão đỏ rực tràn đầy sát ý. Có bài học khinh địch trước đó, lần này, Tam trưởng lão tập trung toàn bộ tinh thần, dồn hết tất cả tinh lực, chuẩn bị chu đáo, sức mạnh khát máu trong lão đang sôi trào cuồn cuộn. Hơi thở tanh máu trên người lão trở nên nồng đậm hơn, cả người lão toát ra sự tàn khốc cùng cực.

Trong chớp mắt, chỉ thấy thân ảnh lão chuyển động mang theo khí thế vô cùng cuồng bạo vọt về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Nháy mắt, lão đã tiếp cận Quy Hư Đạo Nhân, tiếp đó lão không chút do dự ra sát chiêu với Quy Hư Đạo Nhân.

Thế chưởng vừa tung ra, mang theo một luồng chân nguyên tàn bạo khát máu như chiếc búa dính đầy máu tươi hung hăng bổ về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Chân nguyên này thật sự hung mãnh, mà Tam trưởng lão lại chọn đánh cận chiến, lực càng thêm mạnh, tốc độ nhanh không gì sánh được, thế tiến công có thể nói là nghịch thiên.

Ngô Thanh Đế và đám người Đường Chấn Phong đều sâu sắc cảm nhận được sức mạnh mà Tam trưởng lão phóng ra lúc này. Bọn họ không khỏi cảm thấy tim mình căng như dây đàn, vẻ mặt nghiêm trọng chăm chú quan sát. Trong nháy mắt đó, ai cũng không dám buông lỏng chỉ cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Thế nhưng Quy Hư Đạo Nhân vẫn bình tĩnh như lúc đầu, thong dong ung dung. Ông giống như dịch chuyển tức thời, toàn thân thình lình lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Tam trưởng lão.

Ngay sau đó, Quy Hư Đạo Nhân nắm tay phải thành quyền, bỗng nhiên nhắm đánh thẳng vào Tam trưởng lão.

Ầm ầm!!!

Một quyền này của Quy Hư Đạo Nhân nhìn như vô cùng đơn giản trực tiếp nhưng nắm tay của ông mang theo sức mạnh cùng khí thế không hề nhỏ. Trong mơ hồ, tiếng sấm dậy rền vang ầm ầm trong hư không. Một quyền này phảng phất như hội tụ sức mạnh từ trời đất, làm dậy nên tiếng sấm từ trời xanh. Trong quyền thế ẩn chứa uy lực như vũ bão phóng ra chân nguyên cuồn cuộn không dứt đánh về phía Tam trưởng lão.

Rầm!

Quyền thế như bão tố của Quy Hư Đạo Nhân cùng chưởng thế của Tam trưởng lão ầm ầm đánh vào nhau, hai luồng chân nguyên va vào nhau trên không trung, hai loại sức mạnh đều không yếu thế, sau khi va chạm vẫn tiếp tục quét về đối phương.

Quyền thế của Quy Hư Đạo Nhân cùng chân nguyên ẩn chứa bên trong đều tựa hồ càng trở nên càng mạnh mẽ ác liệt. Giây lát thoáng qua, liền làm cho chưởng thế của Tam trưởng lão tan rã, buộc Tam trưởng lão từ bỏ ý định tiếp tục tấn công.

Theo bản năng, Tam trưởng lão lùi về sau nhanh như chớp, cách xa Quy Hư Đạo Nhân.

Quy Hư Đạo Nhân há có thể cho Tam trưởng lão cơ hội chạy thoát, ông lập tức thừa thắng xông tới, cơ thể chớp nhoáng tiến đến gần Tam trưởng lão. Đồng thời, ông lại tung một quyền tay phải mang theo sức lực như vũ bão tiếp tục đánh về phía Tam trưởng lão.

Ầm!

Một quyền này của Quy Hư Đạo Nhân tựa như mang theo âm thanh của tiếng sấm sét, bên trong ẩn chứa uy lực bổ đôi ngọn núi, sức mạnh theo quyền này cuồn cuộn tuôn ra ầm ầm đánh thẳng về phía Tam trưởng lão.

Mặt Tam trưởng lão biến sắc, thế tiến công của Quy Hư Đạo Nhân quá nhanh. Thời điểm như này, cho dù lão phản kích cũng đã mất đi lợi thế, nên chỉ có thể tiếp tục thối lui, tránh thoát nắm đấm sắc bén của Quy Hư Đạo Nhân.

Tam trưởng lão lui về sau cực nhanh, hai chân lão tựa như đạp lên phong hỏa luân, liên tiếp bay ngược về sau.

Nhưng Quy Hư Đạo Nhân từng bước ép sát, Tam trưởng lão lùi, thì ông đuổi tới, đuổi theo sát Tam trưởng lão,đồng thời quyền thế của ông không tách rời liên tiếp tấn công Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão bị ép đến nỗi lửa giận công tâm, nóng nảy không thôi, lão dứt khoát từ bỏ việc thối lui, trực tiếp tung ra một quyền mang theo khí thế không gì cản nổi đánh về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Rầm!

Quyền thế hai người chạm vào nhau, người ta chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, từng đợt sóng dư âm của khí kình phát ra từ nơi nắm đấm của hai người họ giao với nhau.

Uy lực của làn sóng dư âm cực kì lớn, làm chấn động vạn vật của cả một vùng.

Những người vây xem cũng bị công kích đến nỗi tim thắt chặt, hít thở trì trệ.

Sau đó, mọi người chỉ thấy chân nguyên quyền thế của Quy Hư Đạo Nhân với uy lực dời núi lấp bể nghiền ép, đập tan quyền thế của Tam trưởng lão, mang theo khí thế cuồng bạo đánh về phía Tam trưởng lão.

Phụt!

Tam trưởng lão bị đánh trúng, trong nháy mắt miệng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về sau rồi đập mạnh xuống nền đất.

Tam trưởng lão lại bị đánh bại.

Nếu như nói, lần trước lão thất bại được xem là khinh địch. Thì lần này, lão đã chuẩn bị đầy đủ, dốc hết sức lực nhưng cuối cùng vẫn bại trong tay của Quy Hư Đạo Nhân, hơn nữa còn thất bại triệt để.

Mặt Tam trưởng lão không còn chút huyết sắc, khóe miệng còn lưu lại vệt máu tươi, khiến lão càng lộ vẻ vất vả trầy trật.

Trái ngược với tình trạng Tam trưởng lão, Quy Hư Đạo Nhân vẫn đứng hiên ngang sừng sững, vẻ mặt oai nghiêm, khí chất hơn người, tà áo trắng bay lất phất trong gió càng hiển hiện rõ uy phong của ông. Ông tựa như người chiến sĩ một đời kiêu hùng đứng ngạo nghễ trên chiến trường, dũng mãnh quả quyết, khí phách khoáng đạt, lại tựa như thế ngoại cao nhân không nhiễm bụi trần, đạo cốt tiên phong, khí khái phi phàm.

Hiện trường yên lặng như tờ.

Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, Đường Dĩnh, Ngô Thiên cùng toàn thể người nhà họ Ngô đều mang lòng sung sướng cùng kinh ngạc, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Quy Hư Đạo Nhân. Lúc này trong mắt họ Quy Hư Đạo Nhân vô cùng vĩ đại, tựa như có thể vì họ gánh vác cả một mảnh trời.

Một bên khác, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão cùng các cao thủ của nhà họ Đường đều đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Lát sau, Ngũ trưởng lão hoàn hồn trước tiên, ngay lập tức lão chạy đến bên Tam trưởng lão lo lắng hỏi: “Tam trưởng lão, ông không sao chứ?”

Tam trưởng lão nhăn mày, vẻ mặt đau đớn, hiển nhiên lão đã bị thương không nhẹ, nội thương nghiêm trọng, hơi thở của lão vô cùng rối loạn và suy yếu. Lão muốn mở miệng nói không sao, thế nhưng ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng rất khó khăn. Tình trạng hiện tại của lão chẳng thể lừa được ai nữa.

Thấy thế Ngũ trưởng lão cũng không nhiều lời, lập tức móc một chiếc bình nhỏ tinh xảo từ trong người ra, sau đó dốc một viên Kim Sang Thần Dược từ trong bình ra. Tiếp đó lão ngồi xuống, nhanh chóng đưa thuốc cho Tam trưởng lão uống.

Để đề phòng bất trắc, người nhà họ Đường khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ mang theo một vài thứ có thể bảo toàn tính mạng. Người thì mang theo vũ khí, người thì mang theo các loại thuốc đặc hiệu.

Sau khi uống Kim Sang Thần Dược, sắc mặt của Tam trưởng lão dần dần tốt lên, cảm giác đau đớn cũng từ từ thuyên giảm, thể lực và tinh thần lão cũng hồi phục. Tác dụng của thuốc phát huy cực kỳ nhanh chóng.

Lúc này, Lục trưởng lão đi tới, vẻ mặt lo âu nhìn Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão nằm trên đất hồi phục được một chút, thì lão lập tức đứng lên, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Quy Hư Đạo Nhân. Lão chậm chạp mở miệng, trầm giọng nói với Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão: “Lão Ngũ, lão Lục, ba người chúng ta cùng đánh”.

Lần này, Tam trưởng lão không cậy mạnh nữa, chủ động đề nghị ba người liên hợp, vì lão đã hiểu rõ rằng chỉ dựa vào một mình lão tuyệt không thể đánh thắng được Quy Hư Đạo Nhân. Dù cho lão không hề muốn tiếp nhận sự thật này thì vẫn phải thừa nhận thực lực của lão thua kém Quy Hư Đạo Nhân. Vì vậy, lão chỉ có thể bỏ tôn nghiêm của mình xuống, đề nghị liên thủ cùng Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão. Dù sao đứng trước sinh mệnh, hết thảy tự tôn cùng kiêu ngạo đều không đáng nhắc tới.

Nghe thấy thế, vẻ mặt Lục trưởng lão lập tức hiện lên tia kích động, lão ta không chút do dự thẳng thắn nói: “Được”.

Lục trưởng lão là người gấp nhất, lão ta chỉ mong sao mau chóng tiêu diệt Quy Hư Đạo Nhân. Bây giờ nghe Tam trưởng lão nói như vậy, tất nhiên là lão tích cực hưởng ứng, nóng lòng muốn tỉ thí.

Thế nhưng, Ngũ trưởng lão lại lưỡng lự, lão nhíu mày, vẻ mặt lo lắng do dự trong chốc lát, mở lời khuyên Tam trưởng lão: “Tôi thấy hay là thôi đi, cái tên Quy Hư Đạo Nhân này thân thủ không tồi, sau lưng hẳn là có cao nhân chỉ điểm. Nếu như lúc trước điều Ngô Thanh Đế nói là thật, vậy thì tất cả rất có thể do Ngô Lại ở phía sau thao túng”.

Từ đầu Ngũ trưởng lão đã kiêng dè người tên Ngô Lại này, bây giờ lại thấy Quy Hư Đạo Nhân có sức mạnh nghịch thiên như vậy, Ngũ trưởng lão lại càng lo lắng không thôi. Trước mắt, Quy Hư Đạo Nhân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng phía sau lại là Ngô Lại, lão không thể không coi trọng.

Nghe được nỗi băn khoăn của Ngũ trưởng lão, Tam trưởng lão ngay lập tức tỏ vẻ không vui, tức giận quát: “Tôi mặc kệ ông ta có Ngô Lại chống lưng hay không, dù sao hôm nay tôi nhất định phải giết chết bọn chúng”.

Thất bại liên tiếp, không chỉ khiến cho mặt mũi Tam trưởng lão mất hết càng làm cho lão tức sôi máu. Bây giờ nếu lão không đuổi cùng giết tận Quy Hư Đạo Nhân và nhà họ Ngô thì sẽ không thể làm dịu được lửa giận trong lòng lão.

Lục trưởng lão cũng không ngừng phụ họa theo Tam trưởng lão: “Đúng! Tam trưởng lão nói đúng! Nhà họ Đường chúng ta làm việc không cần cố kỵ nhiều như vậy. Nếu như chúng ta vì một tên đạo trưởng cỏn con mà chủ động lui bước, vậy thì mặt mũi nhà họ Đường chúng ta ném đi đâu? Ngũ trưởng lão, ông không cần phải sợ đầu sợ đuôi, cho dù Ngô Lại có đứng sau Quy Hư Đạo Nhân thì sao? Lẽ nào nhà họ Đường chúng ta lại phải sợ Ngô Lại à?”

Lục trưởng lão biết rõ Ngô Lại là sự tồn tại như thế nào, thế nhưng nhà họ Đường của lão ta lại càng là gia tộc ẩn dật thống trị thiên hạ. Ngô Lại có giỏi cũng không có khả năng rung chuyển nhà họ Đường.

Ngũ trưởng lão không lay chuyển được Tam trưởng lão, cũng không thể làm chủ được, cuối cùng lão gật đầu thỏa hiệp nói: “Thôi được”.

Sau khi thống nhất ý kiến, cả ba vị đại trưởng lão liền cùng nhau đi về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Tam trưởng lão bước lên trước một bước, ánh mắt dữ tợn nhìn Quy Hư Đạo Nhân, giọng âm u nói: “Tôi thừa nhận ông quả thật có bản lĩnh. Nhưng tôi không tin chỉ dựa vào sức của mình ông có thể đối phó được ba người chúng tôi”.

Vừa dứt lời, khí thế của Tam trưởng lão lại dâng lên.

Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão cũng đột nhiên xông lên đứng cạnh Tam trưởng lão. Đồng thời thân thể bọn họ đều cuồn cuộn tuôn ra luồng khí lạnh thấu xương.

Bất kì ai trong ba vị đại trưởng lão này cũng là cao thủ vô địch thiên hạ. Bây giờ, ba người cùng liên thủ, vậy thì sức mạnh sẽ kinh khủng đến cỡ nào?

Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, cả ba vị đại trưởng lão hợp lực sẽ lợi hại ngần nào, càng không thể xác định Quy Hư Đạo Nhân có thể lấy một địch ba nổi hay không.

Thần kinh đám người Đường Chấn Phong, Ngô Thanh Đế không khỏi căng như dây đàn, hô hấp trì trệ. Trận này là trận quyết định. Chỉ cần xem lần này liền biết bọn họ có thể vượt qua mối nguy này hay không. Vì vậy ai cũng đều không nén nổi căng thẳng.

Quy Hư Đạo Nhân vẫn vững chãi như núi, bình tĩnh như lúc ban đầu. Ông nhìn ba vị đại trưởng lão, ý vị thâm trường nói: “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật!”

Quy Hư Đạo Nhân từ đầu đến cuối đều vẫn một dáng vẻ cao nhân đắc đạo. Tựa như ông đứng ở nơi cảnh Phật, nhìn về thiên hạ, chỉ điểm chúng sinh.

Nghe thấy lời này, Tam trưởng lão liền không nhịn được nữa quát to: “Lên!”

Tiếng hô vừa dứt, tức thì Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, ba người đồng thời di chuyển nhanh như gió bão xông về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Lúc chạy, khí thế ba người trong nháy mắt tăng vọt, một nguồn lực mạnh mẽ từ trong cơ thể không ngừng tuôn ra tràn ngập không trung, phơi bày ra sức mạnh kinh thiên.

Mang theo khi thế rung trời này, ba người xông đến trước mặt Quy Hư Đạo Nhân, trong nháy mắt đồng thời tung ra một quyền.

Ba người đồng thời xuất quyền, chân nguyên trong quyền này gào rít tuôn ra, sau đó hợp lại hình thành từng vòng xoáy chân nguyên. Được thúc đẩy bằng sức mạnh vô biên của từng người bọn họ, lốc xoáy chân nguyên này tựa như cơn bão điên cuồng làm người ta kinh sợ, hòng cuốn theo đối thủ trước mắt vào trong đó.

Quy Hư Đạo Nhân đứng giữa tâm lốc xoáy cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ của nó. Lốc xoáy chân nguyên cuồn cuộn này mạnh hơn chân nguyên của Tam trưởng lão rất nhiều, hơn nữa còn biến đổi liên tục.

Thế nhưng Quy Hư Đạo Nhân vẫn không nao núng, ông vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, một tay duỗi ra từ trong tay áo rộng nắm lại thành quyền đánh về phía lốc xoáy chân nguyên của ba vị đại trưởng lão.

Một quyền này có khí thế sát phạt vạn quân, mặc kệ ông có thiên quân vạn mã, tôi vẫn quyết chí xông lên, bất khả chiến bại.

Ầm!

Trong nháy mắt, quyền thế của Quy Hư Đạo Nhân ầm ầm va chạm với lốc xoáy chân nguyên của ba vị đại trưởng lão.

Sau cú va chạm, sức mạnh từ bên trong quyền thế của Quy Hư Đạo Nhân vẫn không ngừng bùng phát cuồn cuộn. Thế nhưng dù cho sức mạnh của Quy Hư Đạo Nhân có mạnh mẽ dường nào thì vẫn bị phía đối phương hấp thụ. Lốc xoáy chân nguyên của ba vị đại trưởng lão không những cuồng nộ mà còn mang theo hơi thở tang tóc từ đáy vực sâu đen tối. Hơi thở âm trầm lạnh lẽo đó giống như sức mạnh ăn mòn cơ thể người tới từ đầm lầy thối rữa, lại có khí kình hấp thụ vạn vật. Quả thực đáng sợ!

Lốc xoáy kia lại mang theo từng trận gió tiềm tàng sát khí, khí tức ấy bóp nghẹt hơi thở, làm con người ta không khỏi kinh sợ dựng đứng lông tơ, nổi cả da gà.

Quy Hư Đạo Nhân không dám lún sâu vào trong đó, ông lập tức lùi lại. Thế nhưng dù ông đã lùi rồi mà sức mạnh hấp thu vạn vật kia vẫn bám sát tới. Khí tức âm sát lạnh lẽo ngấm vào từng tấc da thịt của ông.

Sắc mặt Quy Hư Đạo Nhân khẽ thay đổi, ông phải kinh ngạc trước sức mạnh khủng bố mà cả ba người cùng liên thủ. Đây không chỉ đơn giản là sức mạnh của ba người hợp lại mà là mọi mặt của ba người đều ngưng kết và biến ảo không ngừng. Bọn họ hợp lực xuất ra chân nguyên hình thành vòng lốc xoáy này quả thực quỷ dị. Nó tựa như con quái vật khổng lồ bỗng nhiên tỉnh giấc, năng lực cường hãn, khí tức làm con người ta sợ hãi không gì sánh được. Trước vật khổng lồ này Quy Hư Đạo Nhân tỏ ra vô cùng nhỏ bé, sức mạnh của ông hoàn toàn chẳng là gì.

Vì thoát khỏi tình cảnh khó khăn, Quy Hư Đạo Nhân không chút do dự dùng dịch chuyển tức thời nháy mắt vọt ra xa tránh thoát lốc xoáy chân nguyên đáng sợ của ba người kia.

Chỉ là, Quy Hư Đạo Nhân chỉ vừa mới thở ra một hơi, ba vị đại trưởng lão đã lập tức đuổi tới. Bọn họ tiếp tục liên thủ tấn công Quy Hư Đạo Nhân không ngơi nghỉ một giây khắc nào.

Quy Hư Đạo Nhân vẫn luôn bình tĩnh trước sự tấn công liên tiếp của ba người kia giờ cũng đã hiện ra dáng vẻ chật vật. Cho dù ông có khả năng Di Hình Hoán Ảnh cũng không tránh khỏi thế tiến công của ba vị đại trưởng lão. Khắp cơ thể ông phảng phất như có sát khí vờn quanh, hết luồng chân nguyên này đến luồn chân nguyên khác đánh về phía ông liên miên không dứt.

Quy Hư Đạo Nhân hoàn toàn không dám phân tâm, tận lực đối phó với sự công kích không ngừng kia.

Đám người Ngô Thanh Đế đều đổ mồ hôi hột vì Quy Hư Đạo Nhân. Tình hình trước mắt rõ ràng không có lợi cho Quy Hư Đạo Nhân, bọn họ không khỏi thót tim lo sợ Quy Hư Đạo Nhân không chống đỡ được.

Hiện trường lúc này đều bị một bầu không khí căng thẳng bao trùm.

Ầm!

Thừa dịp Quy Hư Đạo Nhân bị quấn lấy, phải cật lực ứng phó, Tam trưởng lão thình lình lắc mình một cái chạy tới phía sau Quy Hư Đạo Nhân.

Nhân lúc Quy Hư Đạo Nhân không kịp xoay người, Tam trưởng lão bất chợt đánh ra một quyền, chân nguyên trong quyền thế hình thành từng vòng lốc xoáy khí kình, tầng tầng lớp lớp lốc xoáy tựa như bão táp nổi dậy, điên cuồng đánh giết về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Chiêu đánh lén sau lưng của Tam trưởng lão rõ ràng là có ý đồ lấy mạng của Quy Hư Đạo Nhân. Lão muốn nhân lúc Quy Hư Đạo Nhân chưa chuẩn bị kịp, đánh một đòn chí mạng.

Thấy vậy, đồng tử của Ngô Thanh Đế bỗng co rút lại, ông không chút chần chừ, mở miệng hét lớn một tiếng: “Cẩn thận!”

Mấy người Ngô Bách Tuế và Đường Chấn Phong cũng giật nảy mình. Bọn họ đều rõ, một chiêu đoạt mạng này của Tam trưởng lão mạnh cỡ nào, còn Quy Hư Đạo Nhân đang đối phó với những đòn tấn công liên tiếp của Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão. Ông hoàn toàn không thể chú ý được phía đằng sau lưng. Một khi ông bị đánh trúng thì chỉ có đường chết!

Trong nháy mắt, toàn bộ người nhà họ Ngô đều kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh khắp người, vô cùng căng thẳng.

Vậy nhưng, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quy Hư Đạo Nhân bỗng cất tiếng lạnh lùng: “Đánh lén sau lưng luôn là hành vi của kẻ tiểu nhân!”

Ngay lúc quát lớn, cả người Quy Hư Đạo Nhân bỗng bùng lên khí thế, tay phải của ông vẫn đang đỡ đòn tấn công Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão nhưng tay trái của ông rảnh rỗi, nhanh như chớp đưa tay ra, chặn lại đòn đánh lén của Tam trưởng lão.

Vừa giơ tay trái lên, cả người Quy Hư Đạo Nhân cũng nghiêng qua. Tay trái của ông mở ra, trong lòng bàn tay phóng ra một luồng chân nguyên vô cùng mạnh, đón lấy chân nguyên lốc xoáy từ chiêu đánh lén của Tam trưởng lão.

Bỗng chốc, hai luồng chân nguyên đâm sầm vào nhau, tạo thành tiếng động cực lớn. Toàn bộ hiện trường như vừa xảy ra một vụ nổ, một tràng tiếng nổ lớn vang lên không ngừng, chấn động đến mức tim của người đứng xem xung quanh cũng run lên, tai đau đớn.

Mấy người Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế và Đường Chấn Phong bỗng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn còn căng thẳng. Mặc dù Quy Hư Đạo Nhân chưa bị đánh lén, mọi người đều bớt lo hơn nhưng hai tay trái phải của Quy Hư Đạo Nhân đều phải ứng phó với hai người, liệu ông có thành công chống đỡ hay không thì chưa biết, mọi người không thể không căng thẳng được.

Sau khi luồng chân nguyên phóng ra từ tay trái của Quy Hư Đạo Nhân và chân nguyên lốc xoáy đánh lén của Tam trưởng lão đâm sầm vào nhau thì tranh chấp một hồi, cuối cùng, chân nguyên của đôi bên đều bị phân tán, triệt tiêu lẫn nhau trong không trung.

Cuối cùng, Quy Hư Đạo Nhân thành công chống đỡ được đòn đánh lén lần này của Tam trưởng lão.

Đương nhiên Tam trưởng lão không cam tâm, khí thế của lão bỗng tăng lên chỉ trong thoáng chốc, không có ý định ngừng nghỉ, lão chuẩn bị tung một đòn vừa nhanh vừa mạnh về phía Quy Hư Đạo Nhân. Lão mở hai tay ra, tung những đòn liên tiếp, trong hai lòng bàn tay phóng ra những luồng chân nguyên giống như từng viên đạn, không ngừng bắn về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Một bên khác, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão cũng tăng cường thế công, bọn họ vẫn liên tục phát đòn tấn công, chân nguyên trong bàn tay cũng liên tiếp bắn ầm ầm về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Quy Hư Đạo Nhân bị trái phải tập kích, ông hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, buộc phải đối phó nhanh chóng mọi lúc. Tay phải của ông không ngừng phát chưởng, chưởng thế nhanh và mạnh, luồng chân khí trong từng chưởng đánh ra liên miên không ngừng. Tay trái của ông cũng không ngừng tung chưởng để đối phó với sự tấn công mạnh mẽ của Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão, chưởng thế cũng kinh thiên động địa, chân nguyên trong từng chưởng cũng điên cuồng, càn quét chân nguyên đạn pháo không ngừng của Tam trưởng lão.

Trận chiến bước vào cao trào, bầu không khí toàn bộ hiện trường được kéo lên đến đỉnh điểm.

Trái tim của nhóm người Ngô Thanh Đế vẫn cứ treo lơ lửng ngay cổ họng mà không thể buông xuống. Ba vị đại trưởng lão công kích hai bên trái phải quả thực vô cùng mạnh và khốc liệt, dùng hết sức lực, tình cảnh của Quy Hư Đạo Nhân phải nói là nguy hiểm vô cùng, may là ông đủ sức mạnh mới có thể đứng vững không ngã trước tình cảnh nguy cấp này. Chỉ có điều, Quy Hư Đạo Nhân có thể chống đỡ được bao lâu? Muốn so về sức mạnh và sức chịu đựng, một mình ông sao đọ lại được ba người bọn họ? Cho dù ông có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể cứ liên tục phóng ra chân nguyên khí kình được?

Trong lòng mọi người vẫn tràn đầy lo lắng, lo lắng vì tình thế của Quy Hư Đạo Nhân.

Có điều, thời gian trôi qua, mấy người Ngô Thanh Đế phát hiện, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão ở bên tay phải của Quy Hư Đạo Nhân tấn công có phần chậm chạp, có vẻ như vấn đề ở Lục trưởng lão, cánh tay bị Đường Chấn Phong đánh bị thương của lão rõ ràng không theo kịp tiết tấu của trận chiến, uy lực của chân nguyên được phóng ra ở tay này cũng càng ngày càng thấp, thậm chí nó có dấu hiệu không thể kiên trì được nữa.

Quy Hư Đạo Nhân tham gia trận chiến đương nhiên cũng phát hiện được vấn đề này, ông biết chắc, Lục trưởng lão sẽ là sơ hở để ông phá vỡ tình cảnh khó khăn hiện tại của mình.

Do đó, Quy Hư Đạo Nhân không chần chừ, lập tức tăng sức tấn công ở bên tay phải, đánh mạnh về phía Lục trưởng lão.

Sắc mặt của Lục trưởng lão bỗng thay đổi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra như suối. Lão ta không dám buông bỏ, cố nhịn sự đau đớn trong tay, dốc toàn bộ sức lực tiếp chiêu.

Tam trưởng lão ở bên trái của Quy Hư Đạo Nhân thấy ông chủ yếu dồn tinh lực để đối phó với Lục trưởng lão, bỗng trong mắt lão hằn lên tia sát ý. Lão nhân cơ hội này, đột nhiên tăng cường khí thế của mình, đồng thời lão tập trung toàn bộ sức mạnh chân nguyên lên bàn tay phải của mình, sau đó tay phải của lão mở ra, tung ra một chưởng mãnh liệt.

Đột nhiên, một luồng chân nguyên mang theo sức mạnh của tinh hoa đất trời, xé toạc sóng gió, hùng hổ xông tới Quy Hư Đạo Nhân.

Quy Hư Đạo Nhân cảm nhận được sự bất thường, tay phải bỗng tăng cường sức mạnh, tung ra một chưởng mạnh nhất, đánh lui Lục trưởng lão đã lực bất tòng tâm.

Máu tươi trong miệng của Lục trưởng lão trào ra, cơ thể của lão ta cũng liên tục lùi về phía sau.

Tay trái của Quy Hư Đạo Nhân cũng không rảnh rỗi, cảm nhận được sát chiêu của Tam trưởng lão, tay trái của Quy Hư Đạo Nhân nắm thành nắm đấm, tung ra một cú đấm thật mạnh, chân nguyên trong nắm đấm tập hợp sức mạnh vô tận của Quy Hư Đạo Nhân, chứa cả khí thế xẻ núi lấp biển, tiếp chưởng thế chân nguyên xé toạc sóng gió của Tam trưởng lão.

Rầm!

Hai luồng chân nguyên cực mạnh đâm vào nhau, tạo ra một tiếng động vô cùng lớn, làn sóng dư âm khí kình mãnh liệt tản ra khắp nơi, rung trời chuyển đất.

Ngay sau đó, người ta chỉ trông thấy Tam trưởng lão vội vã lùi về phía sau, lùi mấy bước liền mới có thể lấy lại được thăng bằng.

Còn Quy Hư Đạo Nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Tay phải của ông nhanh như chớp giáng một chưởng thật mạnh về phía Ngũ trưởng lão vẫn còn đang chống đỡ.

Một mình Ngũ trưởng lão không phải là đối thủ của Quy Hư Đạo Nhân. Sau khi chân nguyên của lão tung ra va chạm với chân nguyên ở tay phải của Quy Hư Đạo Nhân thì bay tán loạn, ngay sau đó, cả người lão bị chân nguyên chưởng thế của Quy Hư Đạo Nhân đánh lui.

Lúc này, ba vị đại trưởng lão đều bị Quy Hư Đạo Nhân đánh lui không sót một ai.

Quy Hư Đạo Nhân vẫn thản nhiên như ban đầu, không chút thương tổn.

Bỗng, toàn bộ hiện trường như đóng băng.

Thời gian bỗng dừng lại.

Trong mắt năm người Ngô Thanh Đế bỗng lóe lên tia sáng long lanh. Trái tim treo lơ lửng một hồi lâu của bọn họ cuối cùng cũng có thể được hạ xuống, trở về chỗ cũ, nhanh chóng đập rộn ràng. Bọn họ không thể khống chế được sự kích động lúc này. Quy Hư Đạo Nhân có thể một mình đẩy lui ba vị đại trưởng lão của nhà họ Đường. Sự thật này khiến bọn họ ngỡ ngàng lại càng khiến bọn họ vui mừng vô cùng.

Vẻ mặt hơn nghìn người nhà họ Ngô đều tràn ngập sự vui mừng tột bậc. Ánh mắt bọn họ nhìn sang Quy Hư Đạo Nhân tràn ngập sự kinh ngạc, rung động, càng có sự sùng bái và biết ơn. Quán chủ của Bạch Long Quán đúng thật là thần tiên. Sức mạnh của ông đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Có người như này bảo vệ nhà họ Ngô, bọn họ còn sợ gì nữa.

Cảm xúc của người nhà họ Ngô đều trào dâng.

Sắc mặt ba vị trưởng lão nhà họ Đường khó coi hơn cả ăn phải phân, nhất là Tam trưởng lão, lão bàng hoàng, không hiểu gì, tức giận, không cam tâm. Bất kể như nào, lão cũng không ngờ được, thế giới bên ngoài còn tồn tại một cao thủ đáng sợ cấp yêu nghiệt đến thế này. Tên Quy Hư Đạo Nhân đáng chết này lại có thể chống lại được sự liên thủ tấn công của ba người, thậm chí còn đánh lùi được ba người bọn họ. Đối với Tam trưởng lão, điều này thật là nhục nhã, là sự đả kích lớn, cảm xúc trong lồng ngực của lão bỗng dâng trào cuồn cuộn như sắp muốn nổ tung.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Tam trưởng lão lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Ngũ, lão Lục, e là chúng ta phải ra tuyệt chiêu rồi”.

Tam trưởng lão sắp nghiến vỡ răng rồi. Quy Hư Đạo Nhân này khó xơi thật, bọn họ buộc phải ra tuyệt chiêu nếu không bọn họ thua là cái chắc.

Nghe vậy, Ngũ trưởng lão đanh mặt lại, gật đầu.

Khuôn mặt của Lục trưởng lão càng hiểm ác hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, cùng nhau xuất tuyệt chiêu, nhất định phải giết bằng được tên đạo nhân già này”.

Lục trưởng lão muốn giết Ngô Bách Tuế và cả nhà Đường Chấn Phong, nhưng lúc này, lão ta càng muốn xử tên Quy Hư Đạo Nhân cản đường này hơn.

“Giết!”

Tam trưởng lão bỗng hét lớn một tiếng, chưa dứt lời, lão đã xông lên, khí thế trên người lão bỗng tăng mạnh, một luồng chân nguyên cuồn cuộn như hải triều tuôn ra từ người lão. Xung quanh cơ thể lão vẫn còn tỏa ra sát khí, luồng khí này càn quét khắp hiện trường theo từng động tác của lão, khiến người có mặt ở đó không rét mà run.

Thoáng cái đã tới trước mặt Quy Hư Đạo Nhân, Tam trưởng lão không nói nhiều, tung ra một chưởng chân nguyên nồng đậm, đánh mạnh vào Quy Hư Đạo Nhân.

Chưởng này của lão không giống như bình thường. Trong chưởng thế còn chứa lực âm sát, hơn nữa khi vừa tung chưởng, lực âm sát này đã đạt đến cảnh giới cao nhất.

Lục trưởng lão cũng làm theo Tam trưởng lão, có điều Tam trưởng lão công kích vào vai trái của Quy Hư Đạo Nhân, đương nhiên Lục trưởng lão sẽ nhắm vào vai phải, do vậy, ngay lúc đó, lão ta tung một cú đấm thật mạnh về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Nắm đấm này là kết tinh toàn bộ sức mạnh của Lục trưởng lão. Lão ta không màng vết thương của mình, mang tâm thái bất chấp tất cả, dùng toàn bộ sức mình để tung ra một cú đấm mạnh nhất có thể. Chân nguyên cuồn cuộn trong nắm đấm vô cùng mạnh đến mức bầu không khí cũng phải rung chuyển, chưởng thế khuấy động vòng xoáy chân nguyên, gào thét lao về phía Quy Hư Đạo Nhân với sức mạnh càn quét đất trời.

Còn Ngũ trưởng lão như tên lửa lao lên trời, bỗng vọt lên cao, khi bay lên cao, lão lập tức lao đầu xuống, nhanh chóng xông tới, hai lòng bàn tay của lão phóng ra chân nguyên vô địch, liên tiếp tấn công về phía Quy Hư Đạo Nhân.

Nhìn qua, Ngũ trưởng lão như mang theo cả bầu trời đè xuống người Quy Hư Đạo Nhân.

Ba vị đại trưởng lão chia ra kẻ trái, người phải, người trên, cùng nhau tấn công Quy Hư Đạo Nhân. Hơn nữa, ba người đều tung ra sức lực mạnh nhất của mình, lấy ra con át chủ bài của mình, tất cả là vì xử gọn Quy Hư Đạo Nhân!

Trong chốc lát, trời đất thay sắc, trang viên rộng lớn nhà họ Ngô như chìm vào trong một hố đen hỗn loạn, gió rít từng hồi, mây đen ùn ùn, đất đá bay tán loạn, tiếng ầm ầm không ngừng.

Tất cả mọi thứ hỗn loạn, sự u ám bao trùm lên toàn bộ hiện trường.

Người xem ở xung quanh chỉ cảm thấy khó thở, trái tim run lên, ngột ngạt khó chịu. Cảm giác này giống như ngày tận thế sắp đến vậy.

Ai nấy đều rơi vào trạng thái sợ hãi và tuyệt vọng.

Quy Hư Đạo Nhân đứng ngay giữa chiếc hố đen hỗn loạn cũng nghiêm mặt lại. Ông dốc toàn bộ sức mạnh, trong nháy mắt bộc phát toàn bộ sức mạnh của cơ thể mình, chân nguyên của ông đạt tới trạng thái điên cuồng trong nháy mắt.

Khoảnh khắc ba vị đại trưởng lão tấn công tới từ ba hướng khác nhau, Quy Hư Đạo Nhân vắt chéo hai tay trước ngực, chân phải giẫm mạnh một nhát.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện, bao quanh cơ thể Quy Hư Đạo Nhân khiến ông trông như bậc chí tôn.

Ngay sau đó, hai bàn tay của Quy Hư Đạo Nhân bỗng xòe ra, đột nhiên, một luồng chân khí mãnh liệt, cuồng bá, cực âm cực dương nổ tung ra bốn phía cùng với luồng ánh sáng màu vàng chói mắt.

Uỳnh!

Xung quanh người Quy Hư Đạo Nhân chân nguyên ánh sáng vừa nổ, ngay lập tức va trúng nguồn chân nguyên của Ngũ trưởng lão ở trên không, Tam trưởng lão ở bên trái và Lục trưởng lão ở bên phải.

Khi đâm vào nhau, trong không trung bỗng vang lên một tiếng cực lớn, một luồng sức mạnh chấn động đất trời tản ra khắp nơi, tạo ra một trận gió lốc đầy trời.

Trong giây lát, ánh vàng tiêu tán, để lại dư chấn.

Người ta chỉ trông thấy, Quy Hư Đạo Nhân vẫn đứng nguyên một chỗ, vững như Thái Sơn.

Còn Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão đều bị nổ bay ra xung quanh.