Đường Dĩnh gánh chịu một chưởng đoạt mạng của bố.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì đôi mắt vô hồn của Ngô Bách Tuế đột nhiên dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, anh không thể nào tin được, lại vừa chấn động không ngừng, tim anh đập nhanh hơn. Anh thật sự không ngờ Đường Dĩnh sẽ chết thay mình, rõ ràng Đường Chấn Phong đã dốc hết toàn lực để tung ra chưởng này, bất kì ai trúng phải đều chỉ còn đường chết. Nhưng Đường Dĩnh lại bất chấp tất cả để đỡ chưởng này thay Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nhìn Đường Dĩnh thì hoàn toàn đông cứng người lại.
Đường Dĩnh lúc bấy giờ đã hơi thở mong manh, sắc mặt trắng như giấy, cơ thể mềm oặt, ánh mắt rời rạc. Cô yếu ớt mở mắt ra, lờ đờ nhìn Ngô Bách Tuế, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Cô đã rơi vào trạng thái sắp chết, đến nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Cảnh tượng này kϊƈɦ thích Ngô Bách Tuế sâu sắc. Đồng thời cũng khiến Tống Nghi Nhiên đứng bên cạnh hốt hoảng, ánh mắt bà ta bất chợt thay đổi, sau đó không do dự nhảy xuống hố sâu, nhanh chóng ôm Đường Dĩnh đang thoi thóp trêи người Ngô Bách Tuế rồi đau khổ nói: “Sao con lại ngốc như thế chứ!”
Giọng của Tống Nghi Nhiên run run, con gái bà ta đứt ruột đẻ ra, mới trở về gia tộc chưa được bao lâu mà bây giờ đã chịu một cú đánh chí mạng của chồng mình. Quan trọng hơn là, cô con gái ngốc này lại chết vì một người đàn ông không hề yêu mình. Tim Tống Nghi Nhiên đau như muốn vỡ nát, thấy không đáng thay cho con gái, hốc mắt của bà ta đỏ cả lên, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.
Đường Dĩnh mơ màng nhìn Tống Nghi Nhiên, đôi môi mấp máy, dốc hết chút sức lực cuối cùng để lên tiếng yếu ớt: “Đừng giết Ngô Bách Tuế!”
Dứt lời thì cô nhắm mắt, không còn nói gì nữa.
Cho dù phải bỏ mạng, thì điều cuối cùng Đường Dĩnh nghĩ tới cũng là cầu xin cho Ngô Bách Tuế được sống.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì tim đau nhói, anh mở miệng muốn gọi Đường Dĩnh tỉnh lại nhưng đột nhiên khí huyết thông lên khiến cổ họng anh thấy tanh ngọt, sau đó ho ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê.
Sau khi hôn mê, Ngô Bách Tuế không còn biết gì nữa. Anh không cảm nhận được đau đớn, cũng không cảm thấy bi thương, dường như anh đến một thế giới hư không vừa mờ mịt lại vừa yên tĩnh hiền hòa. Thế giới này không có ân oán tình thù, không có nguy cơ bốn bề, không có lựa chọn khó khăn và cách biệt sống chết, ở đây chỉ có sự bình yên khiến người ta an lòng.
Ngô Bách Tuế rong chơi trong thế giới đó, đầu óc hoàn toàn thả lỏng, trong lòng cũng yên bình.
Không biết qua bao lâu, tim của Ngô Bách Tuế chợt đau nhói, anh thoát khỏi thế giới bình yên đó, rồi đột ngột mở mắt ra.
Ngô Bách Tuế đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Mở mắt ra, Ngô Bách Tuế thích ứng với ánh sáng xung quanh trước, rồi anh đảo mắt nhìn bốn phía.
Anh thấy mình đang nằm trêи một chiếc giường gỗ lim lớn, bên giường không có ai, cả căn phòng trống rỗng, yên tĩnh vắng lặng. Đây là một gian phòng rất có phong cách được trang trí tinh tế, nhưng cũng là một nơi lạ lẫm, Ngô Bách Tuế không thể đoán được đây là đâu.
Một lúc sau, Ngô Bách Tuế cựa quậy thân mình muốn ngồi dậy. Nhưng anh vừa dùng lực thì tứ chi và xương cốt toàn thân đã đau nhói.
Anh bị thương cực kì nặng, tuy anh đã sống được nhưng trạng thái của anh bây giờ chẳng khác nào người tàn tật, cơ thể vô cùng yếu ớt.
Nhịn cảm giác đau đớn như kim châm muối xát này lại, Ngô Bách Tuế dốc sức cựa quậy một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn bất lực nằm trêи giường.
Ngay lúc này, có người đẩy cửa phòng ra.
Ngô Bách Tuế lập tức quay đầu nhìn thì thấy là Tống Nghi Nhiên.
Tống Nghi Nhiên là một người phụ nữ đoan trang quý phái, bà ta chăm sóc da rất tốt, không nhìn thấy được dấu vết tuổi tác nào trêи mặt bà ta. Nhưng giờ phút này, gương mặt bà ta trông ảm đạm và tiều tụy rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Tống Nghi Nhiên thì Ngô Bách Tuế bất giác nhíu mày lại, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm rồi thận trọng hỏi: “Tôi đang ở đâu?”
Mặt Tống Nghi Nhiên không có biểu cảm gì, thờ ơ đáp: “Nhà họ Đường”.
Nghe đến ba chữ này, sắc mặt Ngô Bách Tuế liền thay đổi, vậy mà anh lại bị đưa về nhà họ Đường rồi, cuối cùng Đường Chấn Phong lại không giết anh.
Tâm trạng Ngô Bách Tuế trở nên rất phức tạp, trong đầu anh chợt hiện lên gương mặt trắng bệch của Đường Dĩnh. Anh nhớ trước khi anh hôn mê thì Đường Dĩnh đã ngất đi rồi, không biết sống chết ra sao.
Nhớ đến đây, Ngô Bách Tuế lập tức nghiêm túc hỏi Tống Nghi Nhiên: “Bây giờ Đường Dĩnh thế nào rồi?”
Nghe Ngô Bách Tuế nhắc tới Đường Dĩnh thì ánh mắt của Tống Nghi Nhiên chợt trở nên cực kì sắc bén, dường như trong mắt bà ta bắn ra một con dao, đâm thẳng vào người Ngô Bách Tuế. Bà ta rất oán hận Ngô Bách Tuế.
Nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế một hồi lâu, Tống Nghi Nhiên mới nghiêm giọng trả lời: “Con bé chưa chết, cậu có biết vì cứu con bé, chúng tôi đã hao tốn bao nhiêu tài nguyên không?”
Giọng điệu chất vấn sắc nhọn, rõ ràng Tống Nghi Nhiên đang trách mắng Ngô Bách Tuế. Con gái của bà ta bất chấp tính mạng vì Ngô Bách Tuế, điều này thôi đã khiến bà ta không vui rồi, lại thêm việc Đường Dĩnh bị thương nặng đến nỗi suýt chết, điều này càng khiến bà ta đau lòng thương xót. Nhà họ Đường đã hao phí tâm lực cực nhiều mới cứu được Đường Dĩnh, món nợ này Tống Nghi Nhiên cũng tính luôn trêи người Ngô Bách Tuế. Đương nhiên bây giờ bà ta sẽ chẳng có thái độ gì tốt đẹp với Ngô Bách Tuế rồi.
Tất nhiên Ngô Bách Tuế cảm thông được nỗi oán hận của Tống Nghi Nhiên đối với mình, nhưng nghe thấy Đường Dĩnh không chết thì dây tơ lòng căng chặt trong tim anh cũng được nới lỏng, anh thở phào một hơi. Nếu Đường Dĩnh thật sự chết vì mình, e rằng cả đời này anh sẽ sống không yên, sống đối với anh mà nói sẽ là một kiểu dày vò.
Yên lặng vài giây, Ngô Bách Tuế lại trầm giọng hỏi Tống Nghi Nhiên: “Sao các người lại đưa tôi về nhà họ Đường?”
Tống Nghi Nhiên bực bội nhìn Ngô Bách Tuế rồi lạnh lùng trả lời: “Nếu không phải Dĩnh Nhi cố chấp muốn cậu được sống thì cậu cảm thấy chúng tôi muốn đưa cậu về nhà họ Đường à?”
Ý của Tống Nghi Nhiên rất rõ ràng, Ngô Bách Tuế có thể sống tới bây giờ đều nhờ Đường Dĩnh, nếu không phải Đường Dĩnh thà chết để bảo vệ Ngô Bách Tuế thì bây giờ anh đã chết rồi.
Nghe vậy thì Ngô Bách Tuế lại rơi vào trầm mặc, không nói chuyện.
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi.
Một hồi sau, Tống Nghi Nhiên lại nghiêm khắc nói: “Cậu còn không định đồng ý sao? Lần này tôi nể mặt Dĩnh Nhi, cật lực cầu xin Chấn Phong giữ lại cái mạng này cho cậu. Tôi nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu vẫn không đồng ý với yêu cầu của chúng tôi thì chắc chắn Chấn Phong sẽ tiêu diệt hết nhà họ Ngô của cậu!”
Tiêu diệt hết nhà họ Ngô.
Mấy chữ này đâm sâu vào tim Ngô Bách Tuế, sắc mặt anh trầm hẳn xuống.
Anh biết, tuy trước đây Đường Dĩnh đã hứa với anh sẽ không đối phó với nhà họ Ngô nữa, nhưng bây giờ Đường Dĩnh vì mình mà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, mặc dù sau cùng cô vẫn còn giữ được mạng sống nhưng chuyện này đã hoàn toàn chọc giận Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên. Đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cho nhà họ Ngô, nếu Ngô Bách Tuế đồng ý ở rể nhà họ Đường thì có thể bảo vệ được nhà họ Ngô, còn nếu Ngô Bách Tuế kiên định không đồng ý thì không những chỉ mình anh chết mà cả nhà họ Ngô cũng đi đời.
Ngô Bách Tuế có thể không đếm xỉa tính mạng của bản thân, kiên trì giữ nguyên tắc của mình, nhưng anh không thể bỏ mặc sự tồn vong của nhà họ Ngô được!
Lần này Ngô Bách Tuế không từ chối Tống Nghi Nhiên như lần trước nữa mà chỉ giữ im lặng, không trả lời.
Thấy Ngô Bách Tuế vẫn im lặng không nói gì thì Tống Nghi Nhiên không khỏi hừ một tiếng rồi lạnh lùng dọa: “Cậu tự lo cho tốt đi!”
Dứt lời thì Tống Nghi Nhiên liền ra khỏi phòng, đóng cửa lại, chỉ để lại một mình Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nằm trêи giường, ánh mắt nặng nề, anh nhìn chằm chằm trần nhà phía trêи rồi bối rối không thôi.
Vốn dĩ anh quyết tâm kiên định, không hề lung lay, anh có chết cũng phải đấu tranh với nhà họ Đường tới cùng. Nhưng sự kiên trì của anh lại khiến Đường Dĩnh vì anh mà đi dạo một vòng ở cửa chết, sự kiên trì của anh rất có khả năng sẽ khiến nhà họ Ngô bị diệt vong, anh còn có thể kiên trì không?
Điều kiện để anh có thể kiên trì chính là anh phải có thực lực đủ mạnh mẽ để bảo vệ nhà họ Ngô, cứu bố và tiêu diệt nhà họ Đường. Nhưng anh làm được không? Ngay đến Đường Chấn Phong anh còn đánh không lại thì dựa vào cái gì để lật đổ nhà họ Đường?
Hơn nữa, bây giờ anh còn chẳng thể ngồi dậy được nữa thì lấy cái gì để phản kháng lại nhà họ Đường!
Muốn tiêu diệt nhà họ Đường với Ngô Bách Tuế mà nói thì chính là chuyện thần kì, người si nói mộng mà thôi.
Ngô Bách Tuế cảm nhận được sự bất lực sâu đậm nhất gặm nhấm đến xương tủy.
Anh thật sự không đấu lại nhà họ Đường.
Thời gian cứ trôi nhanh trong lúc Ngô Bách Tuế trầm mặc.
Màn đêm buông xuống.
Sắc trời ngả tối, cửa phòng của Ngô Bách Tuế lại bị mở ra lần nữa.
Hai người đàn ông trung niên lạ mặt bước vào phòng.
Hai người này đều mặc đồ đen, gương mặt đều góc cạnh rõ ràng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Vừa vào phòng thì bọn họ đã đi thẳng tới bên giường của Ngô Bách Tuế, kéo anh xuống khỏi giường rồi mỗi người một bên xách Ngô Bách Tuế ra khỏi phòng.
Toàn thân Ngô Bách Tuế không có sức, tim cũng tuyệt vọng, anh không có sức để chống lại hai người này, chỉ đành để mặc họ xách anh đi.
Ra khỏi phòng, Ngô Bách Tuế phát hiện đây là một dinh cơ cực kì rộng lớn, hệt như nhà cửa của quan viên ngày xưa, nhưng trong này lại trang trí rất hiện đại, cả dinh cơ đồ sộ xa hoa, trang trí nhã nhặn.
Hai người đàn ông trung niên xách Ngô Bách Tuế vào thẳng đại điện của dinh cơ.
Trong đại điện, Đường Chấn Phong uy nghiêm ngồi trêи cao, ông ta nhìn Ngô Bách Tuế bị xách vào trong điện rồi lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh thấu xương: “Tôi hỏi cậu một lần cuối, cậu có đồng ý cưới con gái tôi hay không?”