Có thể đảm bảo cả hai bố con đều không chết.
Nghe được điều này, trong phút chốc ánh mắt Ngô Bách Tuế sáng lên, anh liền hỏi: “Cách
gì?”
Đường Dĩnh nhìn Ngô Bách Tuế không chớp mắt, ánh mắt ý vị thâm sâu, do dự một lúc cô
mới nhẹ giọng nói: “Nhà họ Đường rất coi trọng anh, nếu anh và tôi kết hôn, anh sẽ trở thành
người nhà họ Đường. Như vậy, nhà họ Đường sẽ không nhắm vào bố con anh nữa”.
Khi nói những lời này, Đường Dĩnh không còn vẻ cao cao tại thượng và xa cách ban nãy, mà
dường như đã trở lại nét ngây thơ ban đầu, lời nói còn có chút đơn thuần và nhút nhát, rất dễ
làm người ta rung động.
Nhưng mặc kệ giọng điệu và thái độ của Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế bị nội dung câu nói của
Đường Dĩnh làm choáng váng.
Bước vào nhà họ Đường là việc Ngô Bách Tuế chưa bao giờ nghĩ đến, anh coi nhà họ
Đường là kẻ thù, sao có thể trở thành người của nhà họ Đường được. Tuy rằng Đường
Dĩnh là một cô gái hoàn mỹ, kết hôn với cô là chuyện mà người khác cầu còn không được,
nhưng đối với Ngô Bách Tuế, hôn nhân không phải trò đùa. Anh và người nhà họ Đường
đứng trên hai chiến tuyến, anh và Đường Dĩnh cũng không có nền tảng tình cảm, ngoài ra
anh đã hứa với Gia Cát Thanh Thanh, khi nào bình an quay về sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.
Làm sao anh có thể quay ngoắt đi kết hôn với người con gái khác?
Không do dự chút nào, Ngô Bách Tuế trả lời Đường Dĩnh: “Tôi đã có người phụ nữ mà tôi
phải chịu trách nhiệm, cho nên tôi không thể cưới cô”.
Nghe vậy, người đầu tiên Đường Dĩnh nghĩ tới là Hạ Mạt Hàn - người mà Ngô Bách Tuế liều
mạng cứu về, cô biết Ngô Bách Tuế có tình cảm sâu đậm với Hạ Mạt Hàn. Nếu là trước đây,
cô sẽ không bao giờ đi tranh đoạt tình yêu, nhưng mà bây giờ, để bảo vệ tính mạng Ngô
Bách Tuế, cô bằng lòng làm trái nguyên tắc của bản thân.
Đường Dĩnh nhìn sâu vào mắt Ngô Bách Tuế, nghiêm nghị nói: “Ngô Bách Tuế, tôi hi vọng
anh phân định rõ ràng, trước mắt tính mạng của anh là quan trọng nhất, nếu anh mất mạng
rồi thì lấy gì để đi chịu trách nhiệm với người ta? Chuyện này anh không đồng ý cũng phải
đồng ý, nếu không, không ai cứu được anh và bố anh đâu”.
Lời nói của Đường Dĩnh đã vạch trần tình thế hiện tại của Ngô Bách Tuế.
Không phải Ngô Bách Tuế không rõ tình hình trước mắt khó khăn. Đừng nói là bố rơi vào tay
nhà họ Đường, kể cả nếu không có việc này, bản thân Ngô Bách Tuế cũng không thể nào
đấu lại nhà họ Đường. Còn bây giờ, Ngô Thanh Đế đã bị bắt, Ngô Bách Tuế lại có thêm một
tầng ràng buộc, việc anh muốn thoát khỏi nanh vuốt nhà họ Đường càng thêm phần khó
khăn. Hơn nữa, anh cũng không muốn trốn chạy, ngược lại anh muốn vào hang hổ, cứu Ngô
Thanh Đế. Nhưng nếu làm như thế thì rất có thể cả anh và Ngô Thanh Đế đều mất mạng.
Đến lúc đó, anh lấy gì để chịu trách nhiệm với Gia Cát Thanh Thanh.
Dường như nhà họ Đường đã đẩy Ngô Bách Tuế vào đường cùng.
Ngô Bách Tuế trầm ngâm do dự hồi lâu, cuối cùng, anh vẫn một mực kiên định, trả lời thẳng
thừng: “Tôi vẫn không thể đồng ý với cô”.
Nhìn thấy sự cố chấp của Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh không khỏi nhíu mày, cô nhìn Ngô
Bách Tuế, trầm giọng nói: “Anh muốn chết đến vậy sao?”
Đường Dĩnh không biết là do Ngô Bách Tuế quá si tình, hay do bản thân mình quá tệ khiến
Ngô Bách Tuế dù rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như thế này mà vẫn thà chết cũng không chịu
lấy mình.
Lúc này, trái tim Đường Dĩnh chợt nhói đau.
Ngô Bách Tuế không giấu giếm gì, trịnh trọng nói với Đường Dĩnh: “Tôi chỉ không muốn làm
quân cờ để các người tùy ý sắp đặt thôi”.
Bố anh đã bị nhà họ Đường khống chế nhiều năm, nhưng cuối cùng ông vẫn chọn vùng lên
phản kháng, cho dù ông biết cái giá phải trả có thể rất đắt, ông vẫn quyết nhảy khỏi bàn cờ, vì
ông không muốn lại làm quân cờ, không muốn làm trái lương tâm.
Nếu Ngô Bách Tuế bước vào nhà họ Đường, anh sẽ hoàn toàn biến thành một con rối. Đến
lúc đó, anh sẽ mất đi tự do, không có nhân quyền, đánh mất bản ngã, trở thành con rối bị
người khác thao túng. Kết cục như vậy tuyệt đối không phải điều Ngô Bách Tuế mong muốn.
Anh thà sống khốn đốn đủ bề còn hơn làm một con rối không có linh hồn, không có trái tim.
Đây chính là nguyên tắc làm người cơ bản và kiên định nhất của anh.
Nghe Ngô Bách Tuế nói vậy, Đường Dĩnh nheo mắt, vẻ mặt rất phức tạp, cô nhìn Ngô Bách
Tuế, trầm trầm nói: “Nhưng anh đấu lại nhà họ Đường không? Anh cho rằng anh có thể sống
sót được bao lâu dưới sự truy sát của nhà họ Đường?”
Ngô Bách Tuế không hề do dự, kiên định nói: “Đấu lại hay không cũng phải đấu mới biết. Bất
luận thế nào tôi cũng sẽ không chưa đánh đã hàng”.
Biết là vô cùng khó khăn, biết là vô cùng nguy hiểm, Ngô Bách Tuế vẫn nguyện xông lên, đến
bước đường này, dù không biết có cứu được Ngô Thanh Đế hay không thì anh vẫn phải thử.
Sự cố chấp của Ngô Bách Tuế khiến Đường Dĩnh có chút bất lực, cô suy nghĩ một lát rồi
nghiêm túc nói: “Tôi biết anh có nguyên tắc làm người của mình, nhưng tôi vẫn muốn thuyết
phục anh suy xét kĩ. Anh và bố anh đã nằm trong sổ tử của nhà họ Đường rồi. Dù anh có
chiến đấu như thế nào cũng vô ích. Hơn nữa, ngay cả khi anh không nghĩ đến bản thân, anh
cũng phải nghĩ đến bố mình chứ? Ông ấy vẫn còn ở nhà họ Đường chưa biết sống chết thế
nào. Nếu xông vào nhà họ Đường để cứu người vào lúc này, chỉ khiến bố anh chết sớm hơn
thôi. Vậy thì cái mà anh gọi là cố gắng có ích lợi gì?"
Đường Dĩnh hết lời khuyên Ngô Bách Tuế, mục đích là để cứu mạng anh. Dù cô đã thay đổi
thân phận, nhưng cô không quên được, năm đó cô và Ngô Bách Tuế gặp nhau. Anh là người
đặc biệt nhất mà cô từng gặp, giữa cô và Ngô Bách Tuế cũng có thể xem như là một mối
nhân duyên kì lạ. Lúc đó, cô phát hiện anh trai là kẻ giết người không gớm tay, cuối cùng còn
chứng kiến anh trai chết trước mặt mình, cô phải chịu một đả kích cực lớn, đến nỗi cô không
còn dũng khí sống tiếp một mình. Chính Ngô Bách Tuế đã cho cô chút động lực để sống tiếp,
Ngô Bách Tuế đã giữ lời, làm đúng di nguyện của anh trai, cảnh cáo người khác không được
động đến cô. Trước khi rời đi, Ngô Bách Tuế còn dặn Đường Dĩnh có việc gì cứ đến tìm anh,
lúc đó Đường Dĩnh nghĩ rằng cô không cô đơn một mình trong cuộc đời, cô vẫn còn có chỗ
dựa.
Chính niềm tin đó đã tiếp sức cho Đường Dĩnh sống tiếp, một mình kiên trì đợi đến lúc nhà
họ Đường đến đón về.
Mà nay, thời gian qua đi, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi, chính
là vị trí của Ngô Bách Tuế trong lòng Đường Dĩnh không bao giờ lung lay, cho nên Đường
Dĩnh không muốn thấy Ngô Bách Tuế chết.
Đến lúc này, Ngô Bách Tuế đã cảm nhận được, Đường Dĩnh tuy là người nhà họ Đường,
nhưng mục đích cô ấy hẹn gặp mình hôm nay dường như là để giúp mình. Cho nên, thái độ
của anh đối với Đường Dĩnh đã ôn hòa hơn, anh nhìn Đường Dĩnh chân thành nói: “Đường
Dĩnh, cảm ơn ý tốt của cô. Tôi biết cô muốn tôi sống, nhưng cô không hiểu tôi, tôi sẽ không
vì được sống mà luồn cúi. Lần này, bất luận kết cục thế nào, tôi vẫn không thay đổi quyết
định của mình”.
Đường Dĩnh hiểu rằng ý Ngô Bách Tuế đã quyết, mình có khuyên thế nào cũng vô ích, cô
đầu hàng không tiếp tục thuyết phục nữa, cô thẳng thắn nói: “Được rồi, không phải anh muốn
thử một lần sao, tôi cho anh cơ hội”.
Nói rồi, Đường Dĩnh lùi lại mấy bước, khí thế của cô đột ngột thay đổi, trên người cô toát ra
một loại năng lượng vô hình nhưng mạnh mẽ.
Thấy vậy, ánh mắt Ngô Bách Tuế chợt thay đổi, anh đanh mặt lại, lạnh lùng hỏi: “Cô có ý gì?”
Vẻ mặt Đường Dĩnh kiên quyết, nghiêm nghị nói: "Không phải anh nhất định muốn chống lại
nhà họ Đường đến cùng sao? Anh đánh với tôi. Chỉ cần có thể đánh thắng được tôi, tôi sẽ
nói cho anh biết địa chỉ của nhà họ Đường. Còn không đánh lại tôi, vậy thì anh lấy gì để
chống lại nhà họ Đường?"
Không thể thuyết phục được Ngô Bách Tuế, vậy thì cô sẽ dùng cách của mình để khiến Ngô
Bách Tuế nhận ra thực tế. Cô muốn dùng thực lực của mình để chứng minh cho Ngô Bách
Tuế thấy nhà họ Đường hùng mạnh đến mức nào. Nếu Ngô Bách Tuế thực sự có thể đánh
bại cô, cô cũng chẳng còn gì để nói. Nhưng nếu Ngô Bách Tuế đến cô cũng đánh không lại,
vậy thì cô tin rằng Ngô Bách Tuế sẽ không tiếp tục đòi lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế cau mày, nghiêm túc nói với Đường Dĩnh: “Cô đánh không lại tôi”.
Ngô Bách Tuế không hề có ý định đấu đá gì với Đường Dĩnh, anh cũng cho rằng cô không
phải đối thủ của anh.
Ánh mắt Đường Dĩnh lạnh lùng mà sâu bén, cô khẳng khái mạch lạc nói: “Đừng vội khẳng
định điều gì, anh đừng quên tôi là người nhà họ Đường, không thử sao biết tôi đánh không lại
anh”.
Ngô Bách Tuế không do dự, trầm giọng nói: “Tôi không muốn đấu với cô”.
Đường Dĩnh đúng là người nhà họ Đường, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, lại nói cô cũng
mới vào nhà họ Đường không lâu, cho dù anh có đánh thắng Đường Dĩnh cũng chẳng vẻ
vang gì. Ngô Bách Tuế không muốn trận đấu như vậy xảy ra.
Nghe những lời này của Ngô Bách Tuế, giọng nói của Đường Dĩnh bỗng trở nên lạnh lùng,
cô đăm đăm nhìn Ngô Bách Tuế, lạnh lẽo nói: “Anh một hai nói muốn đấu với nhà họ Đường,
nhưng mà lúc này người nhà họ Đường đứng trước mặt anh, anh lại không dám đánh. Anh
như vậy mà muốn thay đổi số mệnh sao? Anh cũng đề cao bản thân mình quá rồi nhỉ?”
Lời nói của Đường Dĩnh sắc bén, không nể nang mặt mũi Ngô Bách Tuế chút nào.
Ngô Bách Tuế bị câu nói này khích tướng, anh lập tức đáp: “Nếu đã như vậy, tôi đấu với cô
một trận!