Một chiêu của người đàn ông bệnh tật vừa giáng xuống, cả không gian như bị chèn ép, toàn
bộ người xem nghẹt thở, lồng ngực bức bối. Trái tim mỗi người đều đập thình thịch, sự căng
thẳng đã dâng đến mức cao nhất.
Hai quyền của người đàn ông bệnh tật mang sát khí ngút trời không thể chặn đứng, chân
nguyên trong lòng bàn tay lão phóng thẳng vào Ngô Bách Tuế.
Đột nhiên, cả trang viên rung lắc như động đất, bụi bặm hòa lẫn với sỏi đá bay lên mù mịt,
những nhánh cây không ngừng chao đảo, lá rụng bay tán loạn.
Trong lòng mọi người cũng phát run, bên tai vang lên một tiếng nổ choáng váng. Ai nấy đều
sững sờ, trân trối nhìn mảnh đất đã mờ mịt khói bụi.
Ba hồn bảy vía của Hạ Mạt Hàn đều chấn động, không rõ là do khói bụi hay nước mắt mà
trong chốc lát, tầm nhìn của cô đã trở nên mờ mịt. Mặc dù không thể tiếp nhận sự thật này,
nhưng cô cũng biết rõ, trước sức mạnh long trời lở đất như vậy, Ngô Bách Tuế sẽ tan
xương nát thịt, cầm chắc cái chết. Ý nghĩ rằng Ngô Bách Tuế sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới
này vừa ập đến, trái tim Hạ Mạt Hàn đã bị đau đớn giằng xé, cô chỉ vừa mới biết đến Ngô
Bách Tuế một cách trọn vẹn, vừa mới nhận ra Ngô Bách Tuế là người đàn ông ưu tú hoàn
mỹ đến nhường nào, vừa mới thật lòng rung động trước Ngô Bách Tuế, nhưng cô còn chưa
kịp thổ lộ tình cảm của mình, cô còn quá nhiều điều chưa nói với anh, cô không thể nào chấp
nhận viễn cảnh Ngô Bách Tuế rời xa mình như vậy!
Người nhà họ Hạ và người nhà họ Ngô đều chết lặng, ai nấy cũng như mất hồn, nét mặt ảm
đạm, cõi lòng nguội lạnh. Tia hy vọng mong manh cuối cùng của họ đã tan thành mây khói,
bọn họ không thể thấy nổi một chút ánh sáng, tựa như cả thế giới đã chìm vào bóng tối, trái
tim bọn họ bị hút xuống một vực sâu thăm thẳm.
Sắc mặt Ngô Thiên cũng trầm xuống, vết thương của Ngô Bách Tuế nặng như vậy, dĩ nhiên
sẽ chẳng còn sức mà tìm cách thoát khỏi đòn đánh trí mạng này. Ngô Bách Tuế mà xong đời
thì nhà họ Ngô cũng tiêu tùng theo, trải qua bao nhiêu biến cố, hy vọng rồi lại thất vọng, cuối
cùng nhà họ Ngô vẫn không tránh khỏi nạn diệt vong, Ngô Thiên không tiếp nhận nổi kết cục
này, nhưng hắn lại không thể thay đổi được gì, trái tim hắn chìm trong u ám.
Không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Thời gian chầm chậm chảy trôi.
Không biết sau bao lâu, khi bụi đất đã tiêu tan hết, mọi người mới thấy nơi Ngô Bách Tuế
từng nằm đã lõm xuống thành một cái hố sâu hoắm, nhưng Ngô Bách Tuế lại không ở trong
đó.
Ánh mắt mọi người láo liên tìm kiếm thì phát hiện Ngô Bách Tuế đang đứng cách cái hố
không xa, sắc mặt anh tái nhợt, cơ thể run rẩy trong làn gió, trông như thể đến đứng cũng
không vững nổi. Vết thương của anh rõ ràng là cực kỳ nặng, nhưng anh chưa chết.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, năng lượng tiềm ẩn bên trong Ngô Bách Tuế đã bộc phát,
anh sử dụng Di Hình Hoán Ảnh tránh né hai quyền tấn công của người đàn ông bệnh tật.
Thấy Ngô Bách Tuế còn sống, đôi mắt đẫm lệ của Hạ Mạt Hàn ánh lên nét kinh ngạc vui
mừng lấp lánh, trái tim cô kích động vô cùng, không cần biết về sau sẽ ra sao, chỉ cần ngay
tại giây phút này, Ngô Bách Tuế chưa chết, đã đủ để cô cảm thấy hạnh phúc tột độ.
Người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ cùng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ngô Bách Tuế đã sức
cùng lực kiệt, nhưng anh chưa ngã xuống hoàn toàn thì trận đấu này vẫn chưa kết thúc, bọn
họ vẫn còn có cơ hội.
Người đàn ông bệnh tật thấy vậy liền cau mày, đôi mắt đỏ rực của lão nhìn chòng chọc vào
Ngô Bách Tuế, sau đó lão lại xông về phía anh.
Tốc độ của lão nhanh như gió, khí thế mạnh như bão, chẳng mấy chốc đã vọt tới trước mặt
Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế đã bị thương nặng, người đàn ông bệnh tật cũng chẳng buồn
sử dụng chiêu thức cao siêu hiểm hóc nào nữa, lão chỉ đánh một quyền trực diện thẳng vào
người Ngô Bách Tuế.
Một quyền này tuy đơn giản nhưng cũng mang theo khí thế sát phạt đáng gờm cùng với
luồng chân nguyên hung hãn cuồn cuộn, người đàn ông bệnh tật muốn đoạt mạng Ngô Bách
Tuế chỉ bằng một chiêu.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế vô cùng khó coi, khóe miệng còn vương máu, thể trạng rất yếu, đối
diện trước đòn tấn công ác liệt của người đàn ông bệnh tật, Ngô Bách Tuế không do dự mà
tập trung hết toàn lực, một lần nữa dùng Di Hình Hoán Ảnh dịch chuyển đến nơi khác.
Người đàn ông bệnh tật đánh trúng không khí.
Trong nháy mắt, đôi mắt người đàn ông bệnh tật lại vằn đỏ hơn, khí thế cuồng bạo trên người
lão cũng dâng cao hơn, lão đánh mà không biết nghỉ, lập tức nhào tới tấn công vị trí Ngô
Bách Tuế đang đứng.
Ngô Bách Tuế tiếp tục dùng chiêu thức cũ để tránh né. Người đàn ông bệnh tật ra sức đánh,
Ngô Bách Tuế ra sức tránh, một màn mèo vờn chuột cứ thế tiếp diễn.
Người xem chăm chú dán mắt theo diễn biến trận đánh. Dựa vào tình hình trước mắt, hiển
nhiên Ngô Bách Tuế đang ở thế bất lợi, nhưng anh dù bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn có
thể tránh được những đòn tấn công của người đàn ông bệnh tật hết lần này đến lần khác,
điều này chứng tỏ sức mạnh bên trong cơ thể anh không hề tầm thường. Nhưng năng lượng
ấy liệu có thể duy trì được bao lâu, anh có thể tiếp tục tránh né đến lúc nào?
Mỗi người đều đuổi theo những suy nghĩ trong lòng của riêng mình.
Người đàn ông bệnh tật đang ở trong trạng thái điên cuồng, lão tung chiêu như một cái máy,
công kích Ngô Bách Tuế không biết mệt mỏi, thậm chí những cú đánh của lão còn càng ngày
càng mạnh.
Còn Ngô Bách Tuế dần dần trở nên chật vật, việc sử dụng Di Hình Hoán Ảnh cũng khó khăn
hơn, khoảng cách tránh né của anh ngày càng ngắn, nhưng dù vậy, Ngô Bách Tuế không
mảy may nản chí, anh nhất mực kiên trì đến cùng, nắm bắt thời cơ kịp thời tránh né từng
đòn tấn công của người đàn ông bệnh tật, tuy khoảng cách giữa anh và lão không quá xa
nhưng vừa đủ để giúp anh bảo toàn tính mạng.
Tình thế dai dẳng này khiến ngay cả người xem cũng cảm thấy mệt mỏi, ai nấy đều không
chịu nổi mà cầu mong nó có thể nhanh chóng kết thúc.
Tứ Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn người dĩ nhiên hy vọng Ngô Bách Tuế bị đánh
bại, nhưng mỗi lần bọn họ cảm thấy anh sắp xong đời đến nơi thì Ngô Bách Tuế lại thoát khỏi
cái chết trong gang tấc, chuyện này khiến cho lòng dạ bọn họ ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn
xông tới bắt Ngô Bách Tuế cho anh hết đường chạy trốn. Nhưng kể cả những kẻ mạnh như
Tứ Đại Thiên Vương cũng không thể xen vào giữa trận đánh này, thực lực hai người kia
hoàn toàn vượt xa tất cả bọn họ.
Người nhà họ Hạ và người nhà họ Ngô lo lắng đến cồn cào ruột gan, bọn họ lo Ngô Bách Tuế
không thể kiên trì, lo Ngô Bách Tuế sẽ cạn kiệt sức lực, lo rằng thất bại sẽ ập đến trong chốc
lát. Ai cũng biết cứ trốn tránh như vậy không phải là một giải pháp hay, nên họ cũng chờ
mong thế trận này có thể bị phá vỡ, nhưng sau khi nó bị phá vỡ rồi, khả năng lớn nhất sẽ xảy
ra lại là người đàn ông bệnh tật đánh trúng Ngô Bách Tuế, chứ không phải Ngô Bách Tuế có
thể phản công. Do vậy bọn họ vừa mong nhưng cũng vừa sợ thế trận thay đổi.
Ngoại trừ lo âu, Hạ Mạt Hàn còn thấy đau lòng, nhìn Ngô Bách Tuế vất vả chống cự trong tình
trạng thương tích nặng nề, trái tim cô nhói đau. Cô biết tránh nhiệm mà Ngô Bách Tuế phải
gánh vác là rất nặng, tính mạng của toàn bộ người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ chông chênh
trên vai một mình anh, áp lực anh phải chịu to lớn vô cùng, nhưng anh vẫn bền bỉ không hề
buông xuôi, không chịu khuất phục, dáng vẻ này của Ngô Bách Tuế khiến Hạ Mạt Hàn càng si
mê nhưng cũng càng xót xa.
Người đàn ông bệnh tật liên tục đánh hụt, dần dần mất kiên nhẫn, lão đột ngột dừng tấn
công, nhìn Ngô Bách Tuế đã yếu ớt tái nhợt như tờ giấy, lão trầm giọng nói: "Không phải cậu
luôn miệng nói muốn đánh bại tôi ư, sao bây giờ lại chỉ chịu đánh chứ không dám phản
công?"
Kiên nhẫn của người đàn ông bệnh tật có hạn, lão không muốn vờn qua vờn lại với Ngô
Bách Tuế, lão chỉ muốn mau mau giết chết anh.
Lúc này, Ngô Bách Tuế mới có thời gian để thở, anh nghỉ ngơi một lát rồi nhàn nhạt lên tiếng:
"Vội gì chứ, ông cũng không thể đánh bại tôi hoàn toàn còn gì?"
Tuy Ngô Bách Tuế rơi vào thế bất lợi, nhưng giọng nói của anh vẫn tràn ngập tự tin.
Nghe vậy, người đàn ông bệnh tật nheo mắt, gườm gườm nhìn Ngô Bách Tuế: "Cậu đã bị tôi
đánh tả tơi đến mức này mà còn mơ đảo ngược tình thế hay sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm
nay cậu chắc chắn phải chết, nhà họ Ngô cũng nhất định sẽ đi đời ".
Sắc mặt Ngô Bách Tuế hơi thay đổi, ánh mắt anh bỗng trở nên vô cùng u ám, đôi mắt lóe lên
một vẻ oai phong mạnh mẽ, anh nhìn lão thật sâu: "Xem ra phải để ông nếm mùi sức mạnh
thật sự của tôi rồi ".
Dứt lời, Ngô Bách Tuế đột nhiên nhắm chặt hai mắt, giương rộng hai cánh tay, đầu ngẩng
cao, dường như anh đang mở rộng cơ thể hết cỡ để hấp thụ nhũng tinh lực của đất trời.
Ngô Bách Tuế lúc này đã hoàn toàn khác trước, anh không đoái hoài đến cơn đau, gạt bỏ
dáng vẻ yếu ớt chật vật, cơ thể đắm chìm trong một trạng thái thoát tục siêu phàm.
Toàn thân Ngô Bách Tuế tỏa ra một luồng sức mạnh vô cùng đặc biệt, sức mạnh này tuy
không giống nhưng cũng không hề yếu hơn chân khí hay chân nguyên
Đây là một loại sức mạnh có thể khiến trời đất đổi màu, chiếm đoạt vạn vật, hết thảy tinh hoa
của đất trời đang cuồn cuộn hội tụ trên người anh, năng lượng mạnh mẽ không ngừng tuôn
ra ào ào.
Không khí trong trang viên dần bị chèn ép đến mức đông cứng lại, không gian tựa như bị bao
phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, sự bí bách khiến lồng ngực mọi người tức nghẹt, nín thở
dõi theo Ngô Bách Tuế.
Đột nhiên, sắc mặt Ngô Thiên bỗng thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế, kinh
hãi hét lớn: "Sức mạnh Man Hoang, hắn có sức mạnh Man Hoang ".