Chàng Khờ

Chương 228: Chế ngự người đàn ông bệnh tật




Sinh Tử Quyền!

Sau một tiếng gào lớn thì người đàn ông bệnh tật tung nắm đấm. Đồng thời, chân nguyên trên người lão cũng bộc phát đến đỉnh điểm, chân nguyên cực mạnh dường như biến thành một mũi tên khổng lồ, bắn ra theo nắm đấm của lão. Mũi tên bén nhọn vô cùng đó, xé toạc hư không vẽ ra một đường máu bén ngót cho Sinh Tử Quyền của người đàn ông bệnh tật.

Bất chợt, những nơi đường Sinh Tử Quyền của người đàn ông bệnh tật đi qua đều mang đầy hơi thở của sự chết chóc.

Hủy diệt và tang tóc.

Trời đất bị lấp đầy bởi sự chết chóc trong nắm đấm này, sự chết chóc này bao gồm cả con đường sinh tử. Sau khi nắm đấm này được tung ra, cả đất trời như kêu rên ai oán, gió bão rít bần bật, mây đen kéo tới, cả bầu trời phía trên trang viên rộng lớn như tối sầm lại trong nháy mắt.

Vì Sinh Tử Quyền này là một chiêu thức giết người, tàn sát chúng sinh.

Tất cả người đứng xem đều cảm nhận được sự nguy hiểm của quyền này, lòng họ thắt chặt, ai nấy đều trợn to mắt nhìn Ngô Bách Tuế đang đứng giữa bầu không khí chết chóc đó.

Ngô Bách Tuế thấy người đàn ông bệnh tật ra quyền giết người thì ánh mắt anh không khỏi thay đổi. Anh không do dự xông về phía lão như một con báo, vì tốc độ của anh quá nhanh nên trong lúc anh chạy, sau lưng còn hiện ra tàn ảnh mờ mờ.

Ầm!

Vừa tới gần người đàn ông bệnh tật, Ngô Bách Tuế lại tung một quyền ra. Lần này anh cũng khởi động một quyền giết người, hơi thở sát phạt nồng đượm, hệt như sát khí lan ra từ nơi sâu thẳm của địa ngục. Ngô Bách Tuế đẩy uy lực của chiêu giết người này lên tới đỉnh điểm.

Nhanh, chuẩn và tàn độc, vừa đơn giản vừa thô bạo, một đòn đoạt mạng. Đây chính là đặc điểm của những chiêu thức giết người, trông thì đơn giản nhưng lại chứa đựng uy lực thần kì.

Ầm!

Quyền của Ngô Bách Tuế và chân nguyên Sinh Tử Quyền của người đàn ông bệnh tật va mạnh vào nhau.

Tiếng động vang dội khiến tim của những người có mặt ở hiện trường căng thẳng hơn. Họ chỉ nhìn thấy chân nguyên của Sinh Tử Quyền bị nắm đấm thô bạo của Ngô Bách Tuế đập vỡ, rồi lại bắn tung ra xung quanh, uy lực của luồng chân nguyên này quá mạnh mẽ, sóng dư âm bắn ra thôi đã khiến những người đứng phía xa phải liên tiếp lùi sau.

Bấy giờ, Ngô Bách Tuế cũng đã cảm nhận được hơi thở chết chóc toát ra từ trong chân nguyên Sinh Tử Quyền của người đàn ông bệnh tật, vừa hùng hồn vừa dồi dào, vô cùng ngang ngược. Nhưng đối phương càng mạnh thì Ngô Bách Tuế càng thúc lực phát ra mạnh hơn, tầng tầng lớp lớp năng lượng phát ra khoét qua luồng chân khí cực mạnh của Sinh Tử Quyền, chống lại hơi thở chết chóc đáng sợ đó.

Đúng vậy! Sinh Tử Quyền mạnh đến nghịch thiên của người đàn ông bệnh tật vẫn bị Ngô Bách Tuế cản lại được.

Thật sự giống như lời Ngô Bách Tuế nói, sức mạnh xác thịt triền miên không dứt, vô cùng vô tận, hơn nữa gặp mạnh thì càng mạnh, càng đánh càng tăng.

Sắc mặt của người đàn ông bệnh tật một lần nữa thay đổi dữ dội, nhưng lão không hề bỏ cuộc. Lão mượn hơi thở chết chóc trong nắm đấm này của mình mà lại lần nữa thi triển chân nguyên, tiếp tục đánh thêm một chưởng nữa.

Bất chợt, một luồng chân nguyên mạnh mẽ bá đạo từ lòng bàn tay lão tuôn ra, đâm vỡ hư không, ào ạt cuộn về phía Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế thấy vậy thì lập tức thúc đẩy sức mạnh tự thân, tung ra một nắm đấm nữa.

Hai người cứ vậy giao chiến với nhau, người đàn ông bệnh tật không ngừng tấn công, Ngô Bách Tuế không ngừng chống đỡ, một người tấn công một người phòng thủ, sau một hồi, hai người vần sát lấy nhau, đánh giáp lá cà, công kích lẫn nhau. Bóng hình của hai người trở thành hai đường tàn ảnh, không ngừng thay đổi vị trí trong hư không. Quyền cước va vào nhau cũng là lúc khí thế phun trào ra ngoài, trong đó còn có cả chân nguyên của người đàn ông bệnh tật, cùng với hơi thở chết chóc vương vít từ đầu đến cuối.

Người xem đều đứng cách đó rất xa, ai cũng không dám tới gần, chiến trường quyết đấu của hai người cứ như miệng núi lửa, tới gần thì sẽ rơi xuống mất mạng ngay.

Quá mạnh mẽ!

Người đàn ông bệnh tật và Ngô Bách Tuế đều đạt tới cảnh giới cao nhất, chỉ là Ngô Bách Tuế dùng năng lượng xác thịt, còn người đàn ông bệnh tật lại dùng sức mạnh chân nguyên của Vũ Thánh. Trong lúc hai người đều dốc hết sức thì hai nguồn sức mạnh cũng được phát huy tới tột đỉnh. Hai người vần lấy nhau chiến đấu, tung chiêu ra đòn, nhất thời không thể phân định thắng thua, nhưng cuộc chiến càng lúc càng gay cấn.

Mọi người cũng càng lúc càng căng thẳng, trận chiến đấu này quyết định vận mệnh của đôi bên, nhưng kết cục sau cùng thì chẳng ai lường được.

Người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ đều nhìn Ngô Bách Tuế với ánh mắt cháy bỏng. Đối với bọn họ mà nói thì Ngô Bách Tuế chính là hi vọng duy nhất, hơn nữa hi vọng ấy còn rất lớn. Từ lúc bắt đầu, Ngô Bách Tuế chưa từng có dấu hiệu thua trận, đây cũng là niềm tin cực lớn trong lòng mọi người, họ đều tin cho dù người đàn ông bệnh tật có mạnh thế nào đi chăng nữa thì Ngô Bách Tuế cũng có thể ứng phó được, anh là hóa thân của kì tích, là thần thoại bất bại.

Ngô Thiên vẫn trong tình trạng mâu thuẫn như cũ, hắn cực kì không muốn nhìn thấy Ngô Bách Tuế được tỏa sáng, không muốn Ngô Bách Tuế chinh phục tất cả mọi người. Nhưng, hắn lại buộc phải hi vọng Ngô Bách Tuế thắng, vì chỉ khi Ngô Bách Tuế thắng thì nhà họ Ngô mới có cơ hội sinh tồn. So với cảm xúc cá nhân thì đương nhiên hắn càng để tâm tới an nguy của nhà họ Ngô hơn rồi. Thế nên, cho dù trong lòng hắn có bực bội đến đâu thì hắn vẫn thật lòng cầu mong Ngô Bách Tuế có thể thắng được người đàn ông bệnh tật.

Bên phe Tứ Đại Thiên Vương thì cảm xúc đã cheo leo bên bờ vực nào đấy rồi, hôm nay bọn họ đã chịu quá nhiều đả kích, cứ mỗi lần người đàn ông bệnh tật bị đánh bại là tim bọn họ lại chịu đả kích, đến bây giờ dường như tim của bọn họ đã vỡ nát rồi. Nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hết hi vọng, nói đến cùng thì người đàn ông bệnh tật cũng là Vũ Thánh, là một người như thần thánh, nhiều lần chịu nhục mà lão vẫn tự tin, vẫn có thể bộc phát tiềm năng mới, đây chính là điểm phi phàm của Vũ Thánh. Thế nên, họ cũng có hi vọng mới ở người đàn ông bệnh tật, bọn họ cấp thiết muốn nhìn thấy lão đánh bại Ngô Bách Tuế để trở về với đỉnh vinh quang.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cuộc quyết đấu của Ngô Bách Tuế và người đàn ông bệnh tật càng lúc càng quyết liệt, sát khí tỏa ra quanh hai người càng lúc càng nồng, dường như có thể khiến trời nghiêng đất lệch, trận quyết đấu đỉnh cao này thật sự phi phàm.

Hai người giao đấu mấy chục hồi xong, Ngô Bách Tuế đột nhiên nheo hai mắt lại, hai nắm đấm của anh như đạn pháo ra khỏi nòng, oanh tạc tấn công người đàn ông bệnh tật. Ngay sau đó, hai nắm đấm mang khí thế không thể đỡ này đánh thẳng vào xác thịt người đàn ông bệnh tật, sát khí trong nắm đấm mãnh liệt ngút trời.

Người đàn ông bệnh tật thấy vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, lão hoàn toàn không suy nghĩ đã lộn người ra sau, lộn nửa chừng thì đôi chân lão đột nhiên đạp mạnh về phía Ngô Bách Tuế.

Theo đó thì sát khí trên người lão cũng bộc phát mãnh liệt, đây cũng là một cước chân đoạt mạng người, hai chân đá ra hệt như roi dài đang quất, đánh thắng vào nắm đấm của Ngô Bách Tuế.

Ầm!

Hai chân của người đàn ông bệnh tật đạp mạnh vào hai nắm đấm của Ngô Bách Tuế, một làn sóng kình khí bắn tung tóe ra xung quanh khiến không khí bùng nổ, chấn động cả đất trời.

Chớp mắt, mặt mũi người đàn ông bệnh tật nhăn nhúm lại, đôi mày của lão cau chặt vào nhau. Lão cảm thấy dường như đôi chân của mình bị đạn pháo bắn trúng, đau đến nỗi đau chân lão tê rần và sưng phồng cả lên, cơn đau lan ra khắp tứ chi xương cốt trên người khiến lão khó mà chịu được. Đồng thời, cả người lão cũng bị chấn động đến nỗi rơi từ trên lưng chừng không trung xuống mặt đất, lão liên tục lùi đến mấy bước mới khó khăn đứng vững được.

Nhưng Ngô Bách Tuế không hề cho lão cơ hội nghỉ ngơi, lão vừa đứng vững thì anh đã xông nhanh tới trước mặt lão, không nói không rằng, đánh cho lão một quyền nữa.

Quyền này mang sức mạnh vô hạn tầng tầng lớp lớp mà Ngô Bách Tuế tích lũy, khí thế tràn đầy hùng hồn như dời non lấp bể, dào dạt vô tận!

Người đàn ông bệnh tật không suy nghĩ liền kích phát chân nguyên toàn thân với tốc độ nhanh nhất, ngưng tụ hết sức mạnh chân nguyên vô tận vào nắm đấm tay phải, lão hung hăng đánh trả quyền của Ngô Bách Tuế ngay tắp lự.

Ầm ầm ầm!

Nắm đấm ngưng tụ cả ngàn tầng sức lực của Ngô Bách Tuế đâm vào nắm đấm tay phải với chân nguyên vô tận của người đàn ông bệnh tật.

Lại một lần nữa, chân nguyên của người đàn ông bệnh tật bị sức mạnh nghìn tầng của Ngô Bách Tuế đánh vỡ tan tành. Luồng chân nguyên mênh mông đó tan chảy như bông tuyết dưới ánh mặt trời, biến mất không còn vết tích. Năng lượng xác thịt trong nắm đấm của lão không chịu được một đòn trước năng lượng bùng nổ của Ngô Bách Tuế.

Lực đa tầng bộc phát ra trong nắm đấm của Ngô Bách Tuế hung mãnh hệt như những cơn sóng thần, cơn sau cao hơn cơn trước, hoàn toàn nuốt chửng người đàn ông bệnh tật, đồng thời còn hủy diệt sức mạnh tự thân của lão trong nắm đấm.

Ầm!

Quyền thế của người đàn ông bệnh tật hoàn toàn bị đánh bại.

Ngô Bách Tuế thừa thắng xông lên, nắm đấm chứa tầng tầng năng lượng bùng nổ của anh bỗng nhiên biến thành móng vuốt sắc nhọn, dã man và cộc cằn, bóp lấy cổ của người đàn ông bệnh tật.

Tất cả mọi người đóng băng!