Quách Vinh dùng lễ tiết để tiếp đón Hạ Mạt Hàn, thêm phần khách sáo!
Quách Vinh là ai, đó là giám đốc của tập đoàn Xương Thịnh, địa vị vô cùng tôn quý, phóng tầm mắt nhìn cả cái Xương Thịnh, cũng không có mấy ai có thể khiến Quách Vinh đối đãi như vậy.
Cảnh tượng này quả thực có tính chấn động quá lớn, đám người vốn đã ngạc nhiên kia, bây giờ lại càng kinh ngạc đến nỗi cằm sắp muốn rớt xuống rồi.
Trâu Cầm trực tiếp nghi ngờ những gì đang sảy ra, cô ta không mốn tiếp nhận hiện thực như thế này, lại càng không thể không đối diện với sự thực này, điều này chẳng khác nào là tát bịch bịch bịch vào mặt cô ta cả.
Mà Hạ Mạt Hàn đã hoàn toàn ngẩn tò te rồi. Vốn dĩ cô đang sống trong vực sâu không lối thoát, lòng tự tôn bị chà đạp, nội tâm gặp phải đả kích lớn, hơn thế nữa là không còn chút sĩ diện, mặt mũi nào, thậm chí cô cảm giác cái thế giới này đều là màu đen, nhưng không ngờ rằng đúng vào lúc này, giám đốc Xương Thịnh đột nhiên xuất hiện, không nói không rằng mà đuổi việc Trâu Cầm hống hách, còn bảo mình đi bàn chuyện hợp tác?
Hạ Mạt Hàn khó mà tin được, cảm giác như đang nằm mơ vậy, cô không thể nào tỉnh lại được, giống như đang chìm đắm trong một giấc mơ.
Hạ Mạt Hàn giật mình một cái, cuối cùng cũng phản ứng lại, lúc này cô mới thật sự ý thức được rằng Quách Vinh đang nói chuyện với mình.
Lập tức, tim của Hạ Mạt Hàn đập thình thịch, cô rất kích động, hai mắt sáng lóe lên, cô không kìm chế được bèn đảo mắt nhìn mọi người xung quanh đang trố mắt đứng nhìn, rồi lại quay sang nhìn sắc mặt khó coi như ăn phải cứt của Trâu Cầm. Lúc này, Hạ Mạt Hàn chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu, lưng của cô đã thẳng băng rồi, một loại cảm giác vui sướng hả hê trước nay chưa từng có đang len lỏi tuôn trào trong cơ thể cô.
Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Hạ Mạt Hàn theo Quách Vinh cùng đi vào thang máy.
Trong lúc đi thang máy Quách Vinh không nói một lời, khiến Hạ Mạt Hàn từ kích động trở nên căng thằng, cô nhắm mắt theo đuôi, cẩn trọng đi theo Quách Vinh, đi đến văn phòng lớn của tầng cao nhất trong tòa nhà.
Quách Vinh đứng yên ngay trước cửa văn phòng, khẽ cúi người nói với Hạ Mạt Hàn: “Cô Hạ, vào đi, ông chủ đang ở bên trong đợi cô.”
Hạ Mạt Hàn vân vê tệp tài liệu trong tay, chuẩn bị tâm lý một chút, ngay sau đó cô mới đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi!” Trong phòng làm việc vọng ra một giọng đàn ông uy nghiêm.
Hạ Mạt Hàn nhìn Quách Vinh một cái rồi đẩy cửa bước vào.
Cái văn phòng này cực kỳ lớn, Hạ Mạt Hàn vừa bước vào thì chỉ cảm thấy tầm nhìn đều được mở rộng, có điều, Hạ Mạt Hàn của lúc này lại không có tâm tư để tán thưởng cái văn phòng hào hoa này, ánh mắt đầu tiên của cô đã nhìn chăm chú vào người phía trước, có một người đang ngồi ngay phía sau của cái bàn làm việc lớn trước mặt.
Người này, Hạ Mạt Hàn cũng quen, ông ấy là Dương Kiến Nghiệp, ông chủ của tập đoàn Xương Thịnh, người tổng phụ trách của tập đoàn Xương Thịnh ở khu vực Tây Nguyên.
Đại danh lừng lẫy của Dương Kiến Nghiệp sớm đã vang khắp Tây Nguyên, ông ta hoàn toàn là nhân vật đứng ở đỉnh cao của kim tự tháp ở thành phố Tây Nguyên, một nhân vật như vậy, bình thường Hạ Mạt Hàn chỉ có thể nhìn thấy trên báo đài. Cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể tận mắt nhìn thấy con người tôn quý của ông ấy ngoài đời thật.
Khoảnh khắc này, tim Hạ Mạt Hàn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay thật sự có thể gọi là kỳ tích, cô mặt dày chaỵ đến công ty Xương Thịnh, thực ra căn bản cũng không ôm hy vọng gì, cô nghĩ là nếu có thể gặp được trưởng phòng bộ phận ở đây thôi thì cũng đã xem là khó rồi, bây giờ thì tốt rồi, đích thân giám đốc dẫn đường, đích thân phó tổng giám đốc tiếp đón, đây là vinh hạnh cỡ nào vậy chứ!
Trước nay Hạ Mạt Hàn chưa từng căng thẳng đến như vậy, tay của cô liên tục bấu vào gấu áo, dây dưa mãi hồi lâu sau cô mới có thể khiến mình mở miệng, nói bằng giọng khàn khàn: “Xin chào tổng giám đốc Dương.”
Dương Kiến Nghiệp cười mỉm và nói: “Xin chào cô Hạ, mời cô ngồi!”
Thực ra chân của Hạ Mạt Hàn cũng sắp không đứng vững được nữa rồi, thế nên cô không khách sáo, lập tức bước đến chỗ cái ghế ở trước bàn làm việc và ngồi xuống.
“Nhân viên của công ty không hiểu chuyện, là lỗi của tôi, hy vọng cô Hạ đừng trách nhé! Sau khi Dương Kiến Nghiệp thấy Hạ Mạt Hàn ngồi xuống thì lập tức nói.
Hiển nhiên là Dương Kiến Nghiệp đang nói đến chuyện của Trâu Cầm. Hạ Mạt Hàn không ngờ rằng Dương Kiến Nghiệp đường đường là một ông chủ lớn, lại có thể khiêm tốn và ôn hòa như vậy, còn chủ động xin lỗi mình, việc này khiến cho Hạ Mạt Hàn có chút được sủng ái mà lo sợ, cô vội vàng đáp lại: “Không sao, không sao đâu.”
Dương Kiến Nghiệp nhìn Hạ Mạt Hàn, hỏi: “Nghe nói cô Hạ muốn tìm công ty để hợp tác phải không?”
Có thể là do trước đó cô bị Trâu Cầm đả kích nên khi nói đến vấn đề này, Hạ Mạt Hàn trở nên khó mở miệng, cô lắp bắp nói: “Tôi…Tôi…”
Dương Kiến Nghiệp nhìn ra được rằng Hạ Mạt Hàn rất căng thằng, ông ấy lập tức nói: “Cô Hạ đừng căng thẳng, tôi sớm đã nghe nói năng lực thiết kế của cô Hạ rất xuất sắc, tôi luôn có ý muốn được hợp tác với quý công ty, dù sao thì hôm nay cô cũng đã chủ động đến, thế thì vừa khéo rồi.”
Nói xong, ông ấy lấy ra một bản hợp đồng đặt lên trên bàn, tiếp tục nói: “Trong này là một dự án hợp tác của đơn hàng năm mươi triệu, cô Hạ, cô có thể xem qua, nếu cảm thấy không có vấn đề thì trực tiếp ký tên lên đó là được rồi.”
Hạ Mạt Hàn là nhà thiết kế nội thất, trước khi bị điều chuyển đến bộ phận nghiệp vụ thì cô vẫn luôn làm việc trong bộ phận thiết kế, trình độ thiết kế của cô quả thực rất cao, có điều, cô thật sự không ngờ rằng mình lại có thể nhận được sự khen ngợi của Dương Kiến Nghiệp, thậm chí, Dương Kiến Nghiệp không nói một lời nào mà đã muốn ký hợp đồng với cô luôn rồi?
Lại còn ký đơn hàng năm mươi triệu?
Đây là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống ư!
Dường như Hạ Mạt Hàn sắp bị niềm vui bất ngờ đánh cho bất tỉnh rồi, cô kích động vươn tay ra cầm lấy bản hợp đồng và đọc cẩn thận, tỉ mỉ. Trên hợp đồng giấy trắng mực đen rõ mồn một, tập đoàn Xương Thịnh muốn khoán cả một dự án trọng điểm cho công ty An Cư Nhạc.
Ở Tây Nguyên thì công ty An Cư Nhạc chỉ có thể được xem là công ty nội thất rất bình thường, thời điểm đỉnh cao nhất của công ty cũng chưa từng nhận được đơn hàng lớn tận năm triệu đơn như vậy, huống hồ bây giờ công ty ngày càng sa sút, càng không thể nào nhận được đơn hàng lớn như thế này nữa.
Lợi nhuận của đơn hàng này không thể ước tính được.
Ký được bản hợp đồng này thì cả nửa năm sau công ty mình cũng không cần lo lắng nữa, quan trọng hơn là, đơn hàng này sẽ bơm nguyên khí vô hạn vào cho công ty, giúp công ty có cơ hội để vực dậy. Đối mặt với cám dỗ như thế này, Hạ Mạt Hàn sao có thể không thích điên lên được chứ, nhưng cô vẫn giữ lại một chút lý trí, cô rất cẩn trọng xác nhận lại với Dương Kiến Nghiệp: “Tổng giám đốc Dương, ông không đùa với tôi đấy chứ?”
Dương Kiến Nghiệp trịnh trọng nói: “Không hề, tôi rất xem trọng cô, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Một câu nói, vang vang có lực, uy nghiêm chuẩn mực, Hạ Mạt Hàn nghe xong thì đôi mắt đỏ cả lên, cô thật sự là quá kích động, quá kích động luôn rồi, trên đời này sao lại có chuyện tốt đến như vậy chứ, cảm giác giống như thần may mắn đã chiếu cố cô rồi. Không phải cô là người chưa từng thấy cảnh đời, nhưng chuyện lần này quá thần kỳ, khiến cho cô nhất thời không tài nào mà tin nổi.
Rất lâu sau, Hạ Mạt Hàn mới đứng dậy cúi người trước Dương Kiến Nghiệp: “Cảm ơn sự coi trọng của tổng giám đốc Dương, công ty chúng tôi nhất định sẽ làm tốt dự án này.”
Dương Kiến Nghiệp lập tức đứng dậy, nói với Hạ Mạt Hàn: “Cô Hạ khách sáo rồi!”
Hạ Mạt Hàn căng thẳng, Dương Kiến Nghiệp cũng không phải là không căng thẳng đâu, ông ấy đã phấn đấu trên thương trường nhiều năm nhưng chưa từng có tâm trạng như thế này, đối với ông ấy mà nói, Hạ Mạt Hàn chính là một vị bồ tát sống, ông ấy ắt phải cúng bái cẩn thận.
Sau khi tiễn Hạ Mạt Hàn đi khỏi, cuối cùng Dương Kiến Nghiệp ra sức thở phào một hơi.
Lúc này, cửa của phòng bên cạnh văn phòng mở ra, Lý Xương Thịnh bước ra ngoài.
Dương Kiến Nghiệp cẩn trọng hỏi Lý Xương Thịnh: “Chủ tịch Lý, tôi không có mắc sai lầm gì chứ?”
Lý Xương Thịnh dường như đang suy nghĩ gì đó và nói: “Tôi cũng không biết, việc này còn phải xem tam thiếu gia có vừa ý hay không.”
……
Bốn rưỡi chiều, tại phòng hội nghị của công ty An Cư Nhạc.
Theo yêu cầu của bà cụ, triệu họp tất cả nhân viên, nên nhân viên của công ty đều tạm dừng công việc của mình, lục tục tiến đến phòng hội nghị.
Bà cụ không nói nội dung của cuộc họp, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ đây là cuộc họp được triển khai xoay quanh Hạ Mạt Hàn, bởi vì cô sắp bị công ty đuổi việc.
Rất nhanh, tất cả mọi nhân viên đều đã tập trung tại phòng hội nghị.
Bà cụ vẫn chưa đến, mọi người đều trong trạng thái hời hợt, Hạ Tử Hiên và đám con cháu đó nhà họ Hạ thì lại nói say sưa không biết chán về Hạ Mạt Hàn: “Đã đến kỳ hạn cuối cùng rồi, Hạ Mạt Hàn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cần phải đuổi việc cô ta.”
“Cái đồ sao chổi đó, mang đến cho công ty bao nhiêu là ảnh hưởng xấu, cần phải đuổi việc từ lâu rồi ấy chứ!”
“Đúng đấy, hôm nay cô ta chạy đến tập đoàn Xương Thịnh, cô ta còn mơ mộng hão huyền là hợp tác với tập đoàn Xương Thịnh, quả thực là đủ làm mất mặt người khác rồi.”
Đám con cháu này nhà họ Hạ vui với việc trách mắng Hạ Mạt Hàn nhất, càng chỉ mong cho Hạ Mạt Hàn sớm bị đuổi ra khỏi công ty.
Bà cụ bước vào phòng hội nghị, bọn họ mới lần lượt ngậm miệng lại.
Sau khi ngồi xuống ghế chính, bà cụ nhìn hiện trường một cái, lên tiếng nói: “Sao Hạ Mạt Hàn không đến họp?”
Hạ Tử Hiên lập tức cười đùa và đáp: “Hạ Mạt Hàn không can tâm, chạy đến tập đoàn Xương Thịnh tìm kiếm sự hợp tác rồi, bây giờ vẫn chưa về.”
Bà cụ là một người ngay thẳng, vừa nghe thấy câu nói đó của Hạ Tử Hiên thì bà ta không cần nghĩ cũng biết rằng Hạ Mạt Hàn sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt của bà cụ thay đổi, bà ta nói bằng giọng mất mãn: “Chỉ biết làm mất mặt nhà họ Hạ chúng ta!”
Tiếp theo, bà cụ trực tiếp tuyên bố với tất cả mọi người: “Tôi trịnh trọng tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, đuổi việc Hạ Mạt Hàn!”
Bà cụ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức vỗ tay hoan hô, dường như sa thải Hạ Mạt Hàn là một việc vui mừng tột độ.
“Dựa vào đâu mà đuổi việc cháu?” Đúng vào lúc này, Hạ Mạt Hàn đột nhiên bước vào, lạnh giọng hỏi ngược lại.
Mọi người trong phòng hội nghị dần dần im bặt, đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt Hàn.
Bà cụ liếc nhìn Hạ Mạt Hàn một cái, nói với giọng điệu khó ở: “Những lời sáng qua bà nói với cháu, lẽ nào cháu đã quên rồi sao?”
Hạ Mạt Hàn nghiêm mặt nói: “Cháu không quên, bà kêu cháu phải hoàn thành đơn hàng hai mươi triệu vào trước cuối tháng!”
Ánh mặt bà cụ sắc nhọn nói: “Thế xin được phép hỏi là cháu đã hoàn thành chưa?”
Hạ Mạt Hàn từng câu từng chữ nói: “Cháu đã hoàn thành rồi.” Ngữ khí của Hạ Mạt Hàn vô cùng nghiêm túc.
Nhưng lại không có ai tin, tất cả mọi người đều giống như là được nghe chuyện cười vậy, cười chế giễu thành tiếng.
Hạ Tử Hiên lại còn trực tiếp châm chọc, nói: “Ha ha, Hạ Mạt Hàn, chị đừng có nói với tôi là chị đã ký kết được hợp đồng với Xương Thịnh rồi đấy chứ?”
“Chị ta đang nằm mơ sao?” Có người phụ họa thêm.
Trong hoàn cảnh đầy tiếng nghi ngờ chất vấn, Hạ Mạt Hàn nhanh chóng bước đến bên cạnh bà cụ, cô lấy bản hợp đồng của Xương Thịnh ra, đặt trước mặt bà cụ, đồng thời trịnh trọng nói: “Đây là hợp đồng ký kết với Xương Thịnh, mời bà nội xem qua.”
Bà cụ vừa cầm bản hợp đồng lên xem, tay của bà ta run lên.
“Năm mươi triệu!”