“Tao muốn mày phải chết”, năm chữ này âm vang, hùng hồn mạnh mẽ, đi vào lòng người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đầu óc họ mơ màng, rối bòng bong.
“Rốt cuộc đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch bị làm sao vậy?”
“Đúng đấy, sao anh ấy lại dám nói năng như thế với Chúc Nguyên Bá, chẳng lẽ anh ấy không nhìn thấy Chúc Nguyên Bá đã giết người ra sao ư?”
“Nghe nói các nghệ sĩ đều tự cho mình thanh cao, cảm thấy mình là người toàn năng, liệu Nhất Bạch Sơn Tịch có phải kiểu người như vậy không?”
“Cũng có thể đấy, anh nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch ăn mặc ra sao kìa, rõ ràng anh ấy đang coi mình là một cao thủ rồi, chắc Nhất Bạch Sơn Tịch tưởng mình có thể trở thành chúa cứu thế thật ấy chứ.”
Sau một hồi ngơ ngác, mọi người lại bắt đầu bàn tán, hành động hôm nay của Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự khiến mọi người cảm thấy khó hiểu. Bọn họ chỉ có thể cho rằng anh quá tự tin với bản thân mình, không biết trời cao đất rộng mà kiên quyết đòi đối đầu với Chúc Nguyên Bá.
“Mày muốn giết tao ư?” Chúc Nguyên Bá cất tiếng hỏi Nhất Bạch Sơn Tịch với vẻ khó tin.
Nhất Bạch Sơn Tịch gật đầu, lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Chúc Nguyên Bá nói với Trần Hùng: “Anh nghe thấy chưa? Có người muốn giết tôi.” Chúc Nguyên Bá từng giết rất nhiều người, nhưng hắn ta không ngờ lại có người dám giết mình. Hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Chúc, cả Giang Đông này không một ai dám động vào hắn, giờ tên Nhất Bạch Sơn Tịch kia lại bảo muốn giết hắn ta, sao Chúc Nguyên Bá có thể không ngạc nhiên được chứ.
Trần Hùng cũng cảm thấy rất phiền não. Hắn biết rõ Nhất Bạch Sơn Tịch là kẻ được vô số người mến mộ, thậm chí còn nổi tiếng khắp cả nước, nếu Chúc Nguyên Bá giết chết Nhất Bạch Sơn Tịch thật thì sẽ gây ra sóng gió lớn, khi ấy e rằng nhà họ Chúc có muốn giải quyết cũng khó.
Nghĩ tới đây, Trần Hùng lập tức nhìn Chúc Nguyên Bá, giải thích thay cho Nhất Bạch Sơn Tịch: “Thiếu gia, cậu hiểu nhầm rồi, đại sư đang đùa với cậu đấy, tính tình Nhất Bạch Sơn Tịch là vậy, lúc nào cũng thích đùa.”
Lúc này Hạ Mạt Hàn cũng đã sực tỉnh, cô vội giải thích: “Đúng đấy, đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch đang đùa với anh thôi.”
Nhất Bạch Sơn Tịch nghiêm túc cất lời: “Tôi không đùa, Chúc Nguyên Bá tội ác chất cao như núi, coi trời bằng vung, hắn ta đáng chết.”
Nghe được lời này, Trần Hùng trước giờ vốn rất điềm tĩnh cũng không nén được tức giận, hắn lập tức lạnh lùng nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Cậu đừng có không biết phải trái, tôi biết cậu là người nổi tiếng, nhưng cậu cũng phải có chừng mực chứ. Cậu có biết thiếu gia của tôi có thân phận ra sao không? Cậu có tư cách khiến cậu ấy phải chết không?”
Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh nhạt cất lời: “Tôi không quan tâm tới thân phận của hắn ta, tôi chỉ biết nhất định hôm nay hắn sẽ phải chết.”
Chúc Nguyên Bá đã nổi điên từ lâu rồi, giờ thấy được sự ngu ngốc của Nhất Bạch Sơn Tịch, lửa giận của hắn lại càng bùng cháy ngùn ngụt, hai mắt hắn ta cũng đã đỏ rực.
Trần Hùng cảm nhận được cơn giận dữ của Chúc Nguyên Bá mà không khỏi sợ hãi, hắn vội vã cảnh cáo Nhất Bạch Sơn Tịch: “Cậu có biết hậu quả của việc chọc giận thiếu gia nhà tôi không? Mau xin lỗi cậu ấy đi.”
Mới nãy Trần Hùng đã tận mắt chứng kiến Chúc Nguyên Bá phát điên, cảnh tượng ấy vô cùng đáng sợ, thậm chí tứ đại Kim Cang nhà họ cũng phải chết thảm thương trong tay Chúc Nguyên Bá, Trần Hùng không muốn phải chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy thêm lần nữa, ông ta cũng không thể để Chúc Nguyên Bá lại trở nên mất khống chế.
“Tôi không cần hắn ta xin lỗi, tôi muốn hắn ta phải chết.” Mắt Chúc Nguyên Bá đỏ rực, hắn trầm giọng.
Giờ phút này đây, Chúc Nguyên Bá đang tỏa ra sát khí cuồn cuộn.
Trần Hùng biến sắc, ông ta lập tức khuyên nhủ Chúc Nguyên Bá: “Thiếu gia, cậu bớt giận đi, đừng chấp mấy lời nhăng cuội của cậu ta.”
Chúc Nguyên Bá nhìn Trần Hùng, lạnh lùng quát: “Cút ra.”
Chúc Nguyên Bá nổi giận, tỏa ra sát ý rất nặng nề, vô cùng đáng sợ, thậm chí đến cả Trần Hùng cũng phải sợ hắn ta, vì Trần Hùng biết rõ tính tình Chúc Nguyên Bá nóng nảy, dễ nổi giận, khi phát điên hắn ta không nhận ra người thân, thậm chí còn giống như cảnh tượng ban nãy, càng điên cuồng thì Chúc Nguyên Bá càng tàn bạo, Trần Hùng không muốn động vào hắn ta, nhưng vẫn tiếp tục khuyên giải: “Thiếu gia, cậu quên mất lão gia dặn gì cậu rồi sao? Cậu đừng làm bậy!”
Chúc Nguyên Bá không nhiều lời nữa mà thẳng thừng vung tay lên.
Rầm!
Trần Hùng trúng đòn bay ngược ra ngoài, ngã sụp xuống đất.
Dường như Chúc Nguyên Bá lại có dấu hiệu phát điên, hắn thậm chí còn không hề do dự, ra tay đánh cả người trong nhà, lần này lòng dạ tất cả mọi người lại bắt đầu run rẩy, sợ hãi hoảng hốt.
Đặc biệt là Hạ Mạt Hàn đứng trước mặt Chúc Nguyên Bá. Cô đã sợ tới tái mặt.
“Mạt Hàn, con mau lại đây.” Hạ Khánh Chi thấy vậy bèn vội vã lên tiếng gọi Hạ Mạt Hàn.
“Tiểu Mạt, con đừng đứng đó, nguy hiểm lắm.” Hoàng Quý Lan cũng phải gọi với theo.
Hạ Mạt Hàn đang thầm run rẩy trong lòng. Đương nhiên là cô sợ Chúc Nguyên Bá, nhưng cô vẫn gom hết dũng khí để đứng cạnh Nhất Bạch Sơn Tịch, vì Hạ Mạt Hàm cảm thấy chuyện này là do cô mà nên, cô không muốn để Nhất Bạch Sơn Tịch tự gánh vác một mình.
“Cô tới chỗ người nhà mình đi!” Nhất Bạch Sơn Tịch nói với Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn cắn môi: “Nhưng…”
Nhất Bạch Sơn Tịch lại lên tiếng: “Đi đi.”
Dù Hạ Mạt Hàn không thấy được vẻ mặt Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng dường như giọng nói của anh tràn ngập sự tự tin, Hạ Mạt Hàn có thể cảm nhận được sức mạnh vững chắc từ giọng điệu anh. Trước đó Hạ Mạt Hàn luôn không biết tại sao Nhất Bạch Sơn Tịch lại nhất nhất muốn chọc tức Chúc Nguyên Bá, tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng giờ nghĩ lại, Hạ Mạt Hàn chợt nghĩ chắc hẳn Nhất Bạch Sơn Tịch không phải kiểu người tự tin mù quáng, dù gì anh cũng là Tam thiếu gia cao sang quyền quý, là người có thể khiến chủ tịch tập đoàn Vương Thị, Vương Chính Thành phải quỳ xuống cầu xin tha thứ một cách thảm hại. Bản piano anh đàn còn có thể khiến Chúc Nguyên Bá nóng nảy điên cuồng phải bình tĩnh trở lại.
Một con người đáng gờm như anh sao có thể vô duyên vô cớ mà đâm đầu vào chỗ chết?
Dù Hạ Mạt Hàn vẫn cảm thấy lo lắng nhưng cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Nhất Bạch Sơn Tịch, cô nói với anh: “Tam thiếu gia, anh cẩn thận nhé!”
Nói rồi, cô ngoan ngoãn tránh đi.
“Suốt bao năm nay, mày là người đầu tiên chủ động thách thức tao, nói rằng muốn giết tao.” Mắt Chúc Nguyên Bá đỏ rực, dữ dằn nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch. Ánh mắt hắn ta rất đáng sợ, như có thể xé xác Nhất Bạch Sơn Tịch bất cứ lúc nào.
Nhưng Chúc Nguyên Bá có đáng sợ hơn thì cũng không thể khiến Nhất Bạch Sơn Tịch sợ hãi, anh không hề để tâm tới sát ý cuồn cuộn của Chúc Nguyên Bá. Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn tỏa ra khí thế tự tin, bình tĩnh, anh nhìn Chúc Nguyên Bá chằm chằm, dửng dưng cất lời: “Mày định tự sát hay cần tao phải ra tay?”
Một câu nói dửng dưng, nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tất cả mọi người sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch mang vẻ ngoài yếu ớt nho nhã này đúng là quá ngông cuồng!
Chúc Nguyên Bá vốn đang đứng giữa ranh giới điên cuồng nghe Nhất Bạch Sơn Tịch nói vậy, cơn giận lại càng sục sôi, sát khí cuộn trào, hắn ta siết chặt nắm đấm, dữ dằn thốt với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Hôm nay tao phải nghiền xương mày thành tro!”
Nói rồi, Chúc Nguyên Bá vung đấm, giáng thẳng xuống người Nhát Bạch Sơn Tịch.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, tất cả mọi người cùng ngậm chặt miệng, nín thở, mở to mắt chứng kiến cảnh tượng này.
“Dừng tay lại!”
Bỗng một tiếng quát đầy khí phách vang lên. Ba chữ này khiến hội trường phải rung chuyển, đơn giản, lưu loát, nhưng lại ẩn chứa đầy sức mạnh.
Chúc Nguyên Bá đang phát điên nghe được câu này mà dường như đã lập tức cảm thấy sợ hãi, cơ thể hắn ta khựng lại, nắm đấm đã vung ra cũng dừng lại trong không trung.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh khiếp, đổ dồn ánh mắt về nơi vừa phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một ông già tóc bạc cơ thể gầy gò, ăn mặc giản dị đang bước vào cửa.
Ông già tóc bạc này gần bảy mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng dáng đi của ông ta vẫn rất vững vàng mạnh mẽ, tràn đầy sinh lực, tỏa ra thần thái oai phong lẫm liệt.
Thấy người này, bầu không khí tại đây chợt biến đổi, những người trước đó vốn vô cùng căng thẳng giờ lại lũ lượt xúc động bàn tán: “Đây là ai vậy? Trông ông ấy khí khái quá.”
“Tôi từng gặp ông ấy rồi, ông ấy là anh trai của Chúc Vĩnh Thọ gia chủ của nhà họ Chúc, Chúc Vĩnh Tôn.”
“Ôi, thì ra là ông ta, theo như tôi được biết thì Chúc Vĩnh Tôn là một cao thủ siêu việt đấy!”
“Đúng vậy, nghe nói ông ta rất mạnh, nhưng người ngoài chưa từng thấy ông ta ra tay, không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh tới đâu.”
“Nhưng dù có thế nào thì Chúc Vĩnh Tôn đã tới, mọi người chắc chắn đều được an toàn rồi.”
Sự lo âu căng thẳng của mọi người lại tiêu tan, có vị Đức Phật như Chúc Vĩnh Tôn đây, mọi người đều không sợ Chúc Nguyên Bá nữa.
Thế hệ của gia chủ nhà họ Chúc có tổng cộng ba anh em, Chúc Vĩnh Tôn là anh cả, còn gia chủ Chúc Vĩnh Thọ là anh hai, suốt bao năm nay, Chúc Vĩnh Thọ luôn đứng ra xử lý chuyện kinh doanh của gia tộc, phát triển sự nghiệp của nhà họ Chúc, ngoài ra, lão ta còn chăm chỉ siêng năng làm từ thiện, kết nối quan hệ, khiến nhà họ Chúc ngày một lớn mạnh, tên tuổi cũng càng lúc càng vang xa.
Còn Chúc Vĩnh Tôn thì là người không để tâm tới sự đời, bỏ mặc hết thảy, ông ta chưa bao giờ tranh đoạt quyền lợi, cũng không thích ra mặt khoe khoang mà chỉ sống trong gia tộc một cách bí ẩn, kín tiếng.
Hôm nay, Chúc Vĩnh Tôn bí ẩn đã đích thân tới đây, công khai ra mặt.
Thấy Chúc Vĩnh Tôn tới, hai mắt Trần Hùng nằm dưới đất tức khắc tỏa sáng, hắn cố nén cơn đau, mở miệng nói với Chúc Vĩnh Tôn: “Tôn gia, tôi…”
Thấy vậy, Chúc Vĩnh Tôn cắt lời hắn ngay: “Không cần nói nữa, để tôi xử lý!”
Nói rồi, Chúc Vĩnh Tôn bỏ qua Trần Hùng, nhanh chóng sải bước tới gần Chúc Nguyên Bá. Ông ta tiến lại trước Chúc Nguyên Bá, không buồn khách sáo mà nghiêm giọng quát ngay: “Thằng nhãi, trở về ngay!”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Chúc Nguyên Bá mới nãy còn đang bừng bừng lửa giận phải ỉu xìu lại trong tích tắc. Hắn ta nhíu mày, vẻ mặt đầy rối rắm, hắn nói: “Bác, sao bác lại tới đây?”
“Hừ! Nếu tao không tới thì mày định làm bậy tới bao giờ.” Chúc Vĩnh Thọ tỏ rõ vẻ uy phong, trách cứ Chúc Nguyên Bá, thể hiện rõ hình tượng của bậc cha chú.
Đối mặt với lời trách móc nghiêm nghị của Chúc Vĩnh Tôn, Chúc Nguyên Bá như biến thành con người khác, hắn ta không tức khắc nổi giận như trước mà lại hệt như một đứa trẻ bị mắng, gương mặt hắn ta tràn ngập sợ hãi, rụt rè nhìn Chúc Vĩnh Tôn.
Những người khác thấy vậy mà không khỏi ngạc nhiên, bối rối.
Rõ ràng tên này là tên ma quỷ cuồng sát không ai có thể địch nổi – Chúc Nguyên Bá. Nhưng nào ngờ Chúc Nguyên Bá không sợ trời không sợ đất lại phải khiếp hãi trước một câu nói của Chúc Vĩnh Tôn.
Chuyện này thật khó tin.
Chúc Nguyên Bá co rúm lại vài giây rồi chợt vươn tay chỉ Nhất Bạch Sơn Tịch, cao giọng nói với Chúc Vĩnh Tôn: “Cháu vừa chuẩn bị về rồi thì hắn ta cản cháu lại, nói muốn giết cháu.”
Nói rồi, Chúc Nguyên Bá vội bảo: “Bác ơi, đợi cháu giết hắn ta xong cháu sẽ về với bác.”
Chúc Vĩnh Tôn nghe vậy bèn không chút do dự rầy mắng hắn ta ngay: “Không được, mày không được giết Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Lời nói này vô cùng kiên quyết, không cho phép bất cứ ai phản bác.
Nói rồi, Chúc Vĩnh Tôn không đợi Chúc Nguyên Bá trả lời mà lập tức cung kính cất lời với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Xin lỗi cậu, Nhất Bạch Sơn Tịch tiên sinh. Cháu tôi không biết điều, lỡ xúc phạm tới cậu, xin cậu thứ lỗi cho, đừng so đo với nó.”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Chúc Vĩnh Tôn là ai chứ, ông ta là anh trai ruột của Chúc Vĩnh Thọ, gia chủ nhà họ Chúc, là người quyền cao chức trọng tột cùng, đến cả tên quỷ gian ác Chúc Nguyên Bá cũng phải sợ Chúc Vĩnh Tôn, một người quyền quý như vậy mà lại khép nép xin lỗi Nhất Bạch Sơn Tịch trước mặt bao người ư?
Lần này cuối cùng mọi người cũng đã bừng tỉnh, đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch không chỉ có tài năng nổi bật, mà chắc chắn thân thế của anh cũng không hề thầm thường, anh chắc chắn là một người đáng gờm mang xuất thân cao sang. Đến cả nhà họ Chúc cũng phải nhân nhượng trước anh. Bảo sao Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn toàn không coi Chúc Nguyên Bá ra gì.
Hạ Mạt Hàn thấy cảnh này cũng phải thở thào nhẹ nhõm, cô biết Nhất Bạch Sơn Tịch tự tin được tới vậy là vì có lý do. Xem ra mình đã đánh giá thấp thân phận Tam thiếu gia rồi. Hạ Mạt Hàn cảm nhận được hào quang rực rỡ tỏa ra từ Nhất Bạch Sơn Tịch, vầng hào quang này chắc chắn có thể bảo vệ anh, Hạ Mạt Hàn cũng không phải lo lắng Chúc Nguyên Bá dám ra tay với Nhất Bạch Sơn Tịch nữa, cuối cùng sự căng thẳng của cô cũng đã tiêu tan.
Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch còn không buồn nể mặt Chúc Vĩnh Tôn, anh coi như không nghe thấy lời xin lỗi của ông ta, tiếp tục kiên quyết: “Hôm nay hắn ta phải chết.”
Vẫn tiếp tục ngang ngược, vẫn tiếp tục ngông cuồng!
Chúc Vĩnh Tôn thấy thái độ của Nhất Bạch Sơn Tịch mà không khỏi nheo mắt, ông ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, nói với vẻ bất mãn: “Bao dung được thì nên bao dung, việc gì cậu phải hăm dọa chúng tôi như vậy?”
Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh nhạt: “Để Chúc Nguyên Bá tồn tại trên đời này chẳng khác nào gieo họa, hắn ta không chết thì về sau sẽ có càng nhiều người phải chết vì hắn.”
Lời nói này đã đánh trúng tâm lý mọi người, dù bọn họ đều nghĩ giờ Chúc Nguyên Bá không giết người nữa, tự động rời khỏi đây, mọi người tai qua nạn khỏi, nhưng họ đều biết nay hắn ta tạm ngừng tay thì về sau sẽ lại tiếp tục tác oai tác quái, gây hại cho người khác. Lúc chưa lên cơn điên hắn ta cũng đã ngôn cuồng tới tột độ, tùy tiện đánh người giết người rồi. Còn lúc phát điên, hắn ta lại càng ra tay không chớp mắt, kẻ nguy hiểm như hắn ta như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, tới lúc ấy không biết sẽ có bao nhiêu người tàn đời trong tay hắn.
Chúc Vĩnh Tôn cũng biết tính tình đứa cháu trai này, nhưng Chúc Nguyên Bá có mục nát nữa thì cũng là người nhà họ Chúc, đương nhiên Chúc Vĩnh Tôn sẽ không để Chúc Nguyên Bá gặp chuyện không hay. Ông ta lạnh lùng cất lời với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Dù cháu tôi có không hiểu chuyện nhưng trời sinh nó đã mạnh mẽ không ai địch nổi, cậu nghĩ cậu có thể giết nó được sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch không buồn nghĩ ngợi: “Có thể.”
Lần này, Chúc Nguyên Bá vốn đã nén nhịn cơn tức tới độ muốn nổ tung đã hoàn toàn không thể chịu nổi nữa, hắn ta không buồn nhiều lời mà thẳng thừng vung nắm đấm về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Bịch!
Nắm đấm giáng thẳng xuống lồng ngực Nhất Bạch Sơn Tịch.
Đòn đánh rất nhanh, mắt thường không thể thấy được.
Cơ thể Nhất Bạch Sơn Tịch chợt bắn ngược ra ngoài.
———————–