Chàng Gay

Chương 3: Đột nhiên đưa nước




Editor: Cá Voi

Vì phải đón con nên mỗi ngày Chàng gay đều có thể cùng nói chuyện với thầy giáo ngữ văn.

Liên tiếp mấy ngày liền, Chàng gay đều được thấy thấy thầy giáo ngữ văn mỉm cười với mình, nghe được thầy giáo ngữ văn nói “Hẹn mai gặp lại”.

Trận đầu thắng lợi, Càng gay rất rất vui, ngày nào cũng chăm chút lộng lẫy sau đó lòng vui rạo rực chạy đến trường đón con. Qua ba ngày như vậy, Chàng gay không thể nở nụ cười ngây ngô thêm lần nào nữa, vì cậu phát hiện thái độ của thấy giáo ngữ văn đối với phụ huynh khác và cậu không có một điểm khác biệt.

Chàng gay muốn mình trở nên đặc biệt một chút, thế là cậu dự định cùng thầy giáo ngữ văn nói chuyện nhiều hơn, tốt nhất là bước ra khỏi hàng ngũ phụ huynh tiến đến hàng ngũ bạn bè!

Cách này quả thực rất tốt nha, nhưng mà thầy giáo ngữ văn được rất nhiều người yêu thích, muốn bước ra khỏi hàng ngũ phụ huynh hình như có hơi khó.

Chàng gay nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, đầu sắp nổ tung rồi, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra được một cách.

Buổi chiều tan lớp có rất nhiều phụ huynh tới đón con sẽ nán lại nói chuyện một lúc, thế nhưng buổi sáng đưa con đi học thì không có một ai chạy tới tìm  thầy giáo nói chuyện đâu!

Vì vậy Chàng gay có ý đồ riêng quyết định không bỏ qua cơ hội bắt chuyện với thầy giáo dạy văn vào buổi sáng!

Vì muốn phô bày sức sống tuổi trẻ, Chàng gay còn quyết định từ nay đạp xe đưa con đi học, có thể nói vô cùng vô cùng tâm cơ!

Đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất, chàng gay mang theo nụ cười chầm chậm tiến vào giấc ngủ.

Buổi sáng đầu tiên, con trai bị chàng gay gọi dậy, anh bạn nhỏ dụi dụi mắt, nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, mơ màng hỏi: “Sao ba lại dậy sớm như thế, còn nửa tiếng nữa báo thức mới kêu cơ.”

Chàng gay xoa đầu con, cười nói: “Hôm nay không đi ô tô, ba đạp xe đưa con đi học”

Anh bạn nhỏ nhảy cẫng lên: “Xe đạp xe đạp”, sau đó dùng tốc độ sét đánh bật dậy khỏi giường, chạy đi rửa mặt thay đồ.

Chàng gay hì hục đạp xe vượt qua một con dốc,rốt cuộc cũng đã nhìn thấy trường học, cùng một con dốc khác….

Hai mắt Chàng gay tối sầm, suýt chút nữa đã ngất đi rồi. Sau đó nghĩ đến thầy giáo ngữ văn, Chàng gay lập tức phấn trấn trở lại.

“Con trai ngồi vững nhé, chúng ta sắp lên dốc!”

Con trai nhỏ ngồi phía sau nắm chặt áo Chàng gay, một tay giơ cao lên trời hét lớn: “ Lên dốc! Lên dốc!”

….

Khi chiếc xe lết đến được cổng trường hai chân Chàng gay như muốn rụng ra, cậu dựa cả người vào thân xe thở hồng hộc, đồng thời thầm cầu nguyện nghìn vạn lần đừng gặp thầy giáo ngữ văn vào lúc này.

Đạp xe thành bộ dạng thế này,không được chải chuốt chút nào, nếu như bị thầy giáo ngữ văn trông thấy mình lập tức sẽ…….

“Chào thầy ạ!”

Chàng gay như ngừng thở, máy móc ngẩng đầu, ánh mắt từ trên đầu nhìn xuống dường như khiến cậu muốn điên luôn.

Thầy giáo ngữ văn mỉm cười, cúi đầu chào hỏi con trai rồi lại nhìn sang Chàng gay, cười nói: “Chào buổi sáng, đây là lần đầu tiên tôi thấy có phụ huynh đạp xe đưa con tới trường. Ba bạn nhỏ XX thật siêu”

Chàng gay vừa xoa cái eo mỏi nhừ vừa xua xua tay, thở không ra hơi.

Thầy giáo ngữ văn hơi ngạc nhiên, sau đó học theo động tác của cậu, xua tay nói với cậu:  “Tạm biệt….”.Sau đó nữa lại chìa tay đến trước mặt Chàng gay. “ Bạn nhỏ XX, chúng ta đi thôi”.

Từ từ! Tôi vẫn còn lời muốn nói! Mặt mũi cũng đã mất hết mà còn không được nói với anh câu nào tôi cũng quá xui xẻo đi!

Chàng gay thở hồng hộc, một câu cũng không kịp nói ra.

Sợ thầy giáo ngữ vân đi mất, cậu nhất trời  cuống quýt nắm thật chặt bàn tay thầy giáo ngữ văn còn đang chìa ra đón con trai. “ Ha…..có thể, có thể…..hô…..có thể……”

Thầy giáo ngữ văn nhất thời ngẩn ra, đôi mắt dần ngậm ý cười, cũng không rút lại bàn tay đang bị cậu nắm chặt, lấy ra một bình nước đưa đến trước mặt Chàng gay. “ Uống chút nước đã”.

Nhưng tôi vẫn còn lời chưa nói…..

Nhìn thấy bình nước, bỗng nhiên Chàng gay cảm thấy quả thực mình có chút khát, cậu nhận lấy, ừng ực ừng ực uống một hơi,một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn thiện.

“ Cảm ơn nước của anh, tôi…”. Chàng gay đưa mắt nhìn bình nước khoáng chỉ còn lại vài giọt,囧,khuôn mặt  lập tức đỏ phừng lên.

“Thật ngại quá, tôi uống hết mất rồi…”

Thầy giáo ngữ văn nhướn lông mày, liếc một ánh mắt nhìn chiếc bình trong tay chàng gay, nhàn nhạt nói. “ Không sao, tôi cũng uống rồi”.

“…….!”  Gương mặt cậu càng đỏ hơn, nhưng lần này là vì xấu hổ! Chàng gay chẳng nói được lời nào, cúi đầu không dám nhìn thầy giáo ngữ văn.

Anh bạn nhỏ đứng giữa Chàng gay và Thầy giáo ngữ văn, ngước mắt nhìn ba mình, lại ngước mắt nhìn Thầy giáo ngữ văn của mình, suy nghĩ một hồi, đôi mắt chớp chớp.

Phát hiện bầu không khí càng lúc càng mờ ám, vì bảo vệ bông hoa của Tổ quốc, Thầy giáo ngữ văn đúng lúc lên tiếng. “ Chuông vào học sắp vang lên rồi”.

“A….vậy thầy nhanh vào lớp đi,tạm biệt”.

Nói rồi cậu đẩy con vào lòng thầy, nhảy lên xe đạp như bay, mượn việc nói chuyện để gia tăng tình cảm gì đó thật sự không hề ổn chút nào.

Chân đạp nhanh như vậy quả thật không hề giống cái người vừa nãy còn mệt không thở ra hơi kia!

Thầy giáo ngữ văn dắt tay anh bản nhỏ nhìn theo bóng lưng lao đi vù vù, gọi với theo: “Chậm một chút, cẩn thận ngã!”.

Sau đó anh phát hiện Chàng gay còn đạp nhanh hơn!

Cứ như chạy chối chết.

Nghĩ như vậy, ý cười liền hiện trên khóe mắt Thầy giáo ngữ văn.

Anh cúi đầu nhìn bạn nhỏ đứng bên cạnh, vừa nghĩ giống cái gì được nhỉ, ý cười đó liền trào lên khuôn mặt.