Thẩm Thiên Việt vẫn đắm chìm trong hồi ức, dường như cậu đang quay trở về thời điểm hai năm trước, khi mà cậu nấp ở một góc khuất trong quán bar, quan sát chàng trai đang ngồi thẫn thờ đằng kia, có lúc thì ấp úng hỏi thăm người khác, đi từ quán bar này, sang quán bar khác, hết ngày này, qua ngày khác. Anh chàng cù lần này, lại không hề phát hiện ra rằng, có đến mấy lần mình bám sát gót anh ta. JO nói đùa rằng, cậu còn không mau hiện thân đi, anh giai họ Thị sắp sửa hóa thành nàng Mạnh Khương vạn dặm tìm chồng rồi kìa.
Nụ cười tủm tỉm, thật chậm rãi, nở bên khóe môi Thẩm Thiên Việt, là một nụ cười lan ra từ sâu thẳm trong đáy lòng, dưới ánh nắng ban mai, thanh khiết như ngọc. Cậu tự lầm bầm một mình: “Cái đồ đần này!” – Rồi lại thở dài thườn thượt – “Phải chi khi ấy anh ta đừng đến tìm mình, phải chi khi đó mình đừng lập bản hiệp nghị ấy với anh… thì tốt biết bao.” – Cậu quay đầu lại, tựa đầu vào thành giường, nụ cười dần dần tan biến, như dòng nước chảy qua kẽ nứt không sót lại giọt nào. “Suốt một đời người, dù có chạy trốn cỡ nào, cũng không thoát được vận mệnh.”
Trong suốt một tháng sau đó, Thị Dĩ Thành gần như đã tìm đến tất cả những quán bar mà anh biết, song vẫn không thấy bóng dáng Việt Việt đâu.
Anh thương nhớ cậu tròn tám năm trời, khó khăn lắm mới tìm thấy được cậu, giờ đây lại để lạc mất rồi.
Thị Dĩ Thành lại lủi thủi bước ra khỏi một quán bar khác, ủ rũ ngồi bệt xuống lòng đường, vùi đầu vào giữa gối.
Có lẽ, mình thật sự đã quá lỗ mãng rồi. Lúc chia xa, Việt Việt vẫn chỉ là một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi đầu, làm sao mà hiểu được tình cảm mình dành cho em ấy, chẳng qua em ấy thích ỷ lại vào anh như một người anh trai mà thôi. Mà em của ngày hôm nay, đang phải sống một cuộc đời thế nào, chỉ cần nhìn vào tình cảnh ngày hôm đó, Thị Dĩ Thành sao có thể không nhận ra, thế nhưng vì đâu mà nên nỗi? Nhất định là em ấy có nỗi khổ tâm khó nói nào đó, chỉ là, liệu em có chịu để cho mình một lần nữa chen chân vào cuộc sống của em? Việt Việt, em đang ở nơi nao?
Thị Dĩ Thành vò rối mái tóc, ngẩng đầu lên.
Có một người, vòng tay qua đầu gối ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt có tròng đen trắng rõ ràng, trong veo như nước hồ thu, đang nhìn ngắm anh, không nói lời nào.
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến Thị Dĩ Thành cứ ngây người ra như khúc gỗ.
“Này,” – Cậu trai ấy cất tiếng gọi – “Vẫn đang mải tìm Việt Việt của anh à.” – Giọng cậu nghe rề rà, như đang thở dài – “Anh cũng si tình ghê ha.”
Nói rồi, cậu đứng dậy, Thị Dĩ Thành theo bản năng muốn giữ cậu lại, nhưng lại thấy cậu cũng không có ý định bỏ đi, mà chỉ bước lùi ra sau, rồi ngồi lên lan can bên lề đường. Đôi chân thon dài của cậu, một chiếc gác lên tay vịn, một chiếc buông thõng xuống, vắt vẻo trong không trung.
“Hỏi cái nè,” – Nụ cười tủm tỉm trên môi – “Tìm Việt Việt làm chi vậy? Cậu ta là gì của anh?”
Thị Dĩ Thành cũng đi đến cạnh cậu, dựa lại gần rồi nói: “Việt Việt em ấy, hồi đó, là hàng xóm của tôi, cũng là bạn chơi cùng thời thơ ấu của tôi, người anh em của tôi.”
“Ồ,” – Tô Tô quay sang nhìn anh – “Hoá ra là bạn nối khố sao, hèn gì mà anh cứ nhớ mãi không quên. Chu choa, trông anh lù đù thế mà từ hồi bé xíu đã biết yêu rồi cơ đấy?”
Mặt Thị Dĩ Thành đỏ như tôm luộc.
Tô Tô cười phá lên, cố tình chọt chọt ngón tay lên mặt anh, “Chưa gì đã đỏ hết mặt mày rồi, kiểu này làm sao mà lăn lộn ở đời được đây?”
Thị Dĩ Thành nhìn cậu, thấy cậu chỉ mặc có mỗi chiếc áo mỏng dính, trắng tinh, phối với quần màu kem, dưới ánh sáng tù mù của trong đêm, cả người cậu từ đầu tới chân tựa hồ như chỉ còn lại hai màu đen trắng, thật chẳng phù hợp với cái thái độ cùng với giọng điệu có phần ngả ngớn của cậu tí nào, nhưng lại mang đến một sức hút kỳ lạ.
Thị Dĩ Thành nhận xét: “Cậu thích màu trắng ghê nhỉ.”
Tô Tô hỏi: “Thế Việt Việt của anh thì sao? Cậu ta thích màu gì nhất?”
Thị Dĩ Thành đáp: “Việt Việt hả, em ấy thích nhất màu xanh dương.”
Cả người Tô Tô bỗng lảo đảo, Thị Dĩ Thành vội đỡ lấy cậu. Trong thoáng chốc, gương mặt hai người đã kề nhau thật sát.
Thị Dĩ Thành nghĩ, Việt Việt này, em cao lên không ít rồi ha.
Trên khuôn mặt cậu, đã không còn sự ngây ngô của thời niên thiếu nữa, mà thay vào đó, chỉ còn nét anh tuấn rạng ngời của một chàng thanh niên đọng lại. Vẻ mặt lúc nào cũng điềm nhiên như thế, nhưng nếu chịu khó để ý, sẽ thấy rất sinh động.
Tô Tô biết Thị Dĩ Thành đang săm soi mình kỹ lưỡng, hốt nhiên khép hờ rèm mi, mỉm cười khe khẽ, nụ cười chỉ thoáng qua trong tích tắc, nhưng cũng đủ để Thị Dĩ Thành nhạy cảm nắm bắt được một hương vị quen thuộc vốn đã chôn sâu trong ký ức.
Thị Dĩ Thành nói tiếp: “Cha mẹ của Việt Việt đều rất tài giỏi, cha em ấy nhà nghiên cứu trẻ nhất mà cũng đạt thành tựu xuất sắc nhất trong viện nghiên cứu cổ sinh vật học, còn mẹ là nghệ sĩ âm nhạc, đáng lý ra, nhà bọn họ không đồng ý để Việt Việt chơi với tôi đâu,” – Anh nở nụ cười chân chất – “Bởi vì cha mẹ tôi chỉ là nhân viên bảo vệ trước cổng sở nghiên cứu thôi. Nhưng Việt Việt, lại cứ thích bám tò tò theo sau lưng tôi. Tôi cũng… rất quý mến em ấy. Em ấy khá trầm lặng, bề ngoài gầy guộc yếu ớt, tính cách có phần hướng nội, lúc nào cũng đeo một cặp kính gọng đen bé xíu, không được hòa đồng lắm, thi thoảng lại bị bọn nhỏ trong viện nghiên cứu ức hiếp, những lúc đó, tôi đều sẽ bênh vực em ấy, em ấy là một đứa trẻ, khiến người ta yêu thương không thôi. Từ năm em lên mười tôi đã bắt đầu chơi thân với em, mãi cho đến khi em được mười bốn tuổi, còn tôi mười chín, phải nhập ngũ thì hai chúng tôi mới bị tách ra. Đến lúc trở về, thì cha mẹ em đã thôi làm ở viện nghiên cứu, nhà họ cũng dọn đi luôn rồi.”
Tô Tô đột nhiên dí mặt lại gần anh, nói: “Anh xem, tôi không có đeo kiếng, anh nhìn sao mà nói tôi giống cậu ta vậy?”
Thị Dĩ Thành đưa tay phủi một chiếc lá rớt xuống đầu Tô Tô, ôn tồn đáp lại: “Tôi đã từng bắt gặp cảnh em ấy không đeo kính.”
Gương mặt Thị Dĩ Thành vốn không có nét gì nổi bật, nhưng khi được bao phủ bởi sự dịu dàng bao dung của anh, lại giống như phôi sứ được tráng lên một lớp men vậy, khiến người ta bất giác bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng cũng như vẻ ấm áp ấy.
Tô Tô ngước lên nhìn bầu trời đêm, buột miệng thốt: “Chi bằng, chúng ta cùng lập một giao kèo đi.”
Thị Dĩ Thành hỏi: “Gì cơ?”
Tô Tô lại quay về với vẻ giỡn hớt ban nãy: “Tôi nói, chúng ta lập giao kèo với nhau đi. Tôi sẽ sắm vai Việt Việt của anh, còn anh, anh cứ tiếp tục tìm kiếm cậu ta, ba tháng, tôi cho anh ba tháng, nếu trong khoảng thời gian ấy, mà anh tìm ra được cậu ta, thì tôi sẽ lập tức rời đi, còn đã hết kỳ hạn ba tháng mà vẫn không tìm thấy, thì tôi cũng sẽ bốc hơi ngay và luôn, chúng ta tiền trao cháo múc, anh thấy sao?”
Cậu đong đưa chân, cười híp tịt cả mắt, cũng chẳng thèm nhìn Thị Dĩ Thành, mà cứ tỉnh như ruồi, nói hết một lèo.
Thị Dĩ Thành sửng sốt, rồi sau đó, anh nhoẻn miệng cười.
“Được!” – Anh nói, dứt khoát và rành mạch.
Tô Tô nhảy xuống khỏi lan can, “Nói vậy là xong rồi đó hả? Vậy tôi đi đây.”
Thị Dĩ Thành đi theo sau cậu: “Tôi, sẽ đến đón cậu khi nào, mà địa điểm là ở đâu?”
Tô Tô xoay người lại, mỉm cười bước thụt lùi, vừa đi vừa nói: “Thôi khỏi đi. Cứ để tôi giao hàng tận nơi cho.”
Thị Dĩ Thành đứng ngẩn ngơ giữa đường, cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn đêm nay, khiến anh đầu óc anh xây xẩm, thần trí trở nên mông lung, Việt Việt, em ấy vẫn không chịu thừa nhận mình chính là Việt Việt, thế nhưng, lại bằng lòng cho mình ba tháng. A, ba tháng, Thị Dĩ Thành nghĩ, chúng ta sắp sửa có đến những ba tháng cơ đấy.
Chú nhện nhỏ bé nơi góc tường, nhả tơ dệt mạng, tự trói buộc chính mình. Ấy vậy mà, chú vẫn cứ quyến luyến vầng thái dương ấm áp ngoài ô cửa sổ kia, ì ạch gắng sức bò ra.
Chú nhện nhỏ ấy, tự giới thiệu mình là Tô Tô.
- Hết chương 7-