Chặng Đường Áp Giải

Chương 42




Rốt cục thì Dĩ Thành cũng được đẩy ra khỏi khu chăm sóc tích cực.

Anh được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Thiên Việt vẫn cứ đến coi sóc anh hằng ngày.

Người nhà anh cũng thường xuyên ghé qua.

Anh cả, chị dâu, chị hai, anh rể. Thỉnh thoảng, cũng có vài người họ hàng, bạn bè đến thăm.

Những lúc có người đến, Thiên Việt đều sẽ ra ngoài cửa đứng đợi, hoặc là, thu mình vào một xó nào đó trong phòng bệnh.

Phòng chăm sóc đặc biệt, điều kiện rất tốt, mỗi phòng chỉ có một bệnh nhân, có cả nhà vệ sinh riêng.

Dĩ Thành không thể trở đầu được, thế nhưng, anh biết Thiên Việt có ở đó.

Thiên Việt lúc nào cũng hiện diện trong tầm nhìn của anh. Có lúc, anh chỉ trông thấy được một góc áo của cậu. Thế nhưng cậu luôn sẽ có cách để anh biết được rằng, cậu ở đây.

Người nhà anh đến thăm, ngồi lại tương đối lâu, Thiên Việt ra ngoài một lát, lại quay trở vào, ngồi xuống chiếc ghế đặt trong góc kẹt, cắm cúi làm việc riêng.

Dĩ Thành tuy không cử động được, nhưng trong bụng anh biết rõ.

Việt Việt của anh, cậu nhóc Việt Việt mà hễ gặp chuyện nhỏ thì tùy tiện, gặp chuyện lớn lại chỉ biết thỏa hiệp ấy, tự bao giờ đã trở nên bạo dạn thế này rồi nhỉ?

Anh biết trong lòng cậu đang thấy ngại ngùng lắm, nhưng cậu vẫn ngồi ở đó, không ai đoái hoài tới cậu, cậu liền cứ ngồi lì một chỗ như vậy.

Chú đà điểu bé bỏng mỗi khi gặp nguy hiểm hay khốn khó là lại rúc đầu vào trong cát.

Dĩ Thành, chính là sa mạc rộng thênh thang, đầy ắp những đụn cát ấm áp của Thiên Việt, mỗi một hạt cát đều tinh mịn vô cùng, từng hạt từng hạt một, gắn kết vào nhau, hình thành nên một chiếc lồng bảo hộ kín kẽ.

Thế nhưng hôm nay đây, bãi cát này lại bị người khác xâm phạm, chú đà điểu nhỏ biết làm sao đây? Chắc chú sẽ rất hoảng loạn, luống cuống mà rướn cao cần cổ thuôn dài cùng cái đầu be bé của mình lên nhỉ, chắc chú sẽ hỏi, làm sao bây giờ, biết làm sao bây giờ? Nên làm thế nào đây? Dù không có cách nào cũng phải nghĩ cho ra được cách chứ.

Màn đêm buông xuống, phòng bệnh không còn ai khác, Thiên Việt mới sà đến bên người Dĩ Thành. Dĩ Thành dùng ngón tay viết chữ lên lòng bàn tay cậu.

Cực lắm đúng không?

Thiên Việt đáp, cực chứ. Anh phải chóng khỏe nghen, để em còn bớt mệt nữa.

Dĩ Thành viết, biết rồi.

Dĩ Thành lại viết tiếp, nào, nằm nghỉ một lát đi. 

Thiên Việt bảo, không được đâu. Anh bây giờ trông như quái vật Frankenstein ấy, khắp người cắm đầy ống dẫn kìa. Mau khỏe lại đi nhé.

Dĩ Thành viết, ừ.

Trần Hướng Đông báo với Thiên Việt, Dĩ Thành còn phải làm thêm hai ca tiểu phẫu nữa.

Anh nói với cậu về nội dung của cuộc phẫu thuật.

Thiên Việt thừ người ra hết cả buổi trời, cậu nghe mà chẳng hiểu gì sất.

Trần Hướng Đông kiên trì giảng giải cho cậu.

Dĩ Thành hiện thời chưa thể ăn uống gì được, bởi vì nửa người trên đã bị liệt, khiến anh mắc chứng rối loạn nuốt, nên phải cắm một cái ống vào chỗ bao tử, gọi là ống nuôi ăn, người bình thường lúc ăn vào, nắp thanh quản sẽ đậy khí quản lại, để thức ăn đi thẳng vào thực quản. Bởi vì khí quản, thực quản cùng với khoang miệng sẽ hợp thành lối vào hình chữ T bên trong cuống họng, song nếu vì lý do nào đó, cơ chế này không kích hoạt được, thức ăn sẽ lọt vào cả khí quản lẫn thực quản, phản xạ tự nhiên của con người khi gặp trường hợp này chính là sặc. Thế nhưng nếu dây thần kinh bị tổn thương, thì phản xạ sặc này sẽ không xảy ra. Bất kể có thứ gì lọt vào, bệnh nhân cũng sẽ không cảm nhận được. Sau khi dị vật chui vào khí quản, sẽ tiến vào phổi, dẫn đến chứng viêm phổi do hít phải, gây nguy hiểm cho tính mạng người bệnh. Chưa hết, còn phải cắm một cái ống ở chỗ bụng dưới để bài tiết chất thải nữa.

Vẻ mặt Thiên Việt trong lúc lắng nghe, làm Trần Hướng Đông cảm thấy, như có một sự nghiêm túc đầy quyết tâm nơi cậu. Vẻ mặt ấy, mới mạnh mẽ làm sao, Trần Hướng Đông có cảm giác rằng, đứng trước cậu trai trẻ này, bản thân sẽ bị thứ nghị lực ấy bức ép đến độ bất giác để lộ ra một phần bản chất thật, vốn dĩ anh đâu nhất thiết phải kể cho cậu nghe chi tiết về cuộc phẫu thuật này đâu, ấy vậy mà anh vẫn cứ chủ động nói hết ra. Anh thường xuyên trông thấy cậu nhóc này đứng ngoài hành lang phòng bệnh, tự ngắm nghía những ngón tay của mình, hết sức chuyên chú.

Trần Hướng Đông an ủi, việc này là cần thiết.

Thiên Việt nói, dạ vâng, cảm ơn bác sĩ. Phẫu thuật sẽ do anh đảm nhận chứ?

Trần Hướng Đông trả lời, đúng thế.

Kỳ thật cũng không nhất định phải là anh làm mới được, dù gì đây cũng chẳng phải phẫu thuật phức tạp gì, tiến hành ngay trong phòng bệnh luôn cũng được. Thế nhưng anh vẫn đáp, đúng thế.

Thiên Việt đứng bên ngoài phòng bệnh, cậu không đủ can đảm ở lại quan sát, nhìn coi các bác sĩ làm sao để rạch ra một cái lỗ trên người Dĩ Thành, rồi cắm vào đó mấy thứ dụng cụ lạnh ngắt, đã thế, lại còn phải nối thêm một cái túi vào vùng kín của anh nữa. Bao nhiêu riêng tư, khi đứng trước bệnh tật, đều bị phơi bày ra cả, trong lòng Dĩ Thành, sẽ khó chịu biết bao nhiêu, khó chịu biết chừng nào. Vừa nghĩ đến điều này, con tim Thiên Việt bỗng trở nên trĩu nặng, như đang rơi xuống một vực sâu không đáy.

Đến khi kết thúc ca phẫu thuật, Dĩ Thành gần như kiệt sức, anh nằm ngủ mê mệt.

Buổi tối hôm đó, một mình Thiên Việt ở lại trông anh.

Đến gần chín giờ rưỡi thì Ninh Khả tới.

Cô xách theo gà mên đựng thức ăn, đi cùng cô còn có một đồng nghiệp ở công ty, người này bình thường rất thích lắp ráp mấy món đồ linh tinh, bữa nay anh ta mang đến một chiếc giường xếp, là loại cực kì gọn nhẹ. Thiên Việt rất bất ngờ về điều này.

Ninh Khả bảo người đồng nghiệp nọ để giường xuống, rồi tiễn anh chàng về, sau cô tự mình trải giường ra, Thiên Việt cũng lại phụ cô.

Ninh Khả nói: “Khỏi đi, tôi làm một mình được rồi. Cái giường này nhẹ hều à, tôi mang đồ ngon tới cho cậu kìa, mau ăn đi.”

Thiên Việt trả lời: “Tôi ăn tối rồi.”

Ninh Khả phì cười: “Biết mà. Nên tôi mới làm ít chè đậu xanh bách hợp đây, mùa hè ăn mát lắm đấy, mau nếm thử đi.”

Chè đậu xanh ăn vào khoan khoái cả người, vị ngọt thanh hòa lẫn với cái nhẫn nhẫn của hoa bách hợp đã ninh nhừ. Được ướp lạnh rất vừa miệng. Cậu chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: “Chị này, nội quy bệnh viện, có cho phép bày giường ra phòng bệnh không?”

Ninh Khả trải một tấm chiếu tre mỏng lên giường, rồi lấy khăn sạch lau chùi cẩn thận, cười tủm tỉm: “Đáng lý ra là không được phép. Chẳng qua tại tôi đến tìm bác sĩ Trần, nhờ anh ấy đặc biệt phê chuẩn cho đó. Anh ấy là chuyên gia, tiếng nói rất có trọng lượng. Thế này cứ như móc nối quan hệ ấy nhỉ.” – Cô xoay người sang – “Đã bao nhiêu ngày cậu không ngủ được một giấc đàng hoàng rồi, dù gì có giường nằm ngủ cũng thoải mái hơn chứ.”

Thiên Việt nhìn người con gái có gương mặt phúc hậu này, rối rít nói lời cảm tạ.

Ninh Khả chỉ khe khẽ cười: “Làm chi mà cứ cảm ơn miết thế.”

Thiên Việt lại nhớ tới chuyện khác, cậu hỏi: “Lát nữa, bạn trai chị có đến đón chị không? Cũng muộn rồi đấy.”

Ninh Khả tần ngần rồi mới đáp: “Chúng tôi, chia tay rồi.”

Thiên Việt giật mình: “Gì cơ? Sao lại thế?” Cậu thường trông thấy người kia đến đón Ninh Khả, đó là một anh chàng trông rất sáng sủa.

Ninh Khả trả lời: “Kỳ thật cũng chẳng có lý do gì cả, lỗi không ở anh ấy, cũng không phải ở tôi, chỉ là, có một số chuyện, anh ấy không thể nhượng bộ, mà tôi lại không thể buông bỏ, nên đành phải vậy thôi.”

Thiên Việt chợt vỡ lẽ ra, nghe cô gái ấy kể về cuộc tình tan vỡ của mình bằng giọng nhẹ tênh, cậu chỉ biết nói: “Xin lỗi chị, xin lỗi.”

Có chàng trai nào lại chấp nhận chuyện bạn gái mình hầu như ngày nào cũng chạy đi chăm người bệnh, thậm chí còn trực đêm thay cho một người chẳng phải thân thích gì của cô nữa chứ.

Ninh Khả đáp: “Không phải vậy đâu.” – Cô khom người xuống ngắm nhìn Dĩ Thành đang say sưa ngủ – “Coi bộ hôm nay ngủ ngon ghê nhỉ?” – Cô kể – “Hồi còn nhỏ, tôi từng có anh trai, nhưng anh ấy đã qua đời vì ung thư gan rồi. Mới có mười ba tuổi đầu hà. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao mà lại mắc cái chứng ung thư quái ác đó nhỉ? Mẹ tôi bảo, có khi là tại món dưa muối mẹ ướp không được tốt, năm nào cũng muối cho cả một vại to. Cha trách mẹ ngày nào cũng làm dưa muối, bắt con trai ăn tới chết luôn, mẹ lại trách cha chẳng chút tài cán, làm không ra tiền mới hại chết con trai. Lời qua tiếng lại suốt nhiều năm liền, càng cãi càng buồn, vậy mà vẫn cứ gân cổ lên cãi. Có mắng chửi tới đâu đi nữa, có đau xót tới đâu đi nữa, thì anh tôi, cũng đâu thể sống lại được.” – Giọng cô nghèn nghẹn – “Dĩ Thành ấy mà, tôi xem anh ấy như anh trai. So ra còn thân thiết hơn cả anh ruột nữa, lúc anh tôi mất, tôi vẫn còn nhỏ, tuy có buồn bã đấy, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tôi còn chẳng nhớ nổi mặt mũi anh tròn méo thế nào cơ mà.”

Thiên Việt bước lại gần, ôm lấy bờ vai cô.

Cô cũng vòng tay qua ôm lại cậu, vỗ về lưng cậu.

Thiên Việt nói: “Trời tối lắm rồi, để tôi đưa chị về. Dĩ Thành chắc cũng không tỉnh lại ngay đâu.”

Ninh Khả ngẫm nghĩ một hồi, mới đáp: “Thôi không cần đâu, cậu chạy đi chạy về như vậy, bộ không biết mệt à? Tối nay tôi nghỉ lại đây vậy. Cho cậu đỡ nhàm chán.”

Thiên Việt cười bảo: “Được thôi.”

Sau khi tắt đèn, Ninh Khả lên giường nằm, Thiên Việt thì vẫn tựa vào ghế mà ngủ.

Trong bóng tối, Ninh Khả đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Việt, cậu cũng sang đây nằm nghỉ đi, nghen. Giường còn rộng rinh nè, hai ta đều ốm như cò hương nên chớ lo. Qua đây đi.”

Thiên Việt nghe cô gọi, Tiểu Việt. Nghe thấy biệt hiệu này, cái biệt hiệu mà cậu đã gần như quên bẵng đi mất, lại bất chợt ùa về trong thâm tâm.

Dĩ Thành toàn gọi cậu là Việt Việt, trước đây cậu còn bị gọi là Tô Tô nữa cơ, người nhà Dĩ Thành, lúc đầu họ gọi cậu là Tiểu Thẩm, sau, thì hoàn toàn không nhắc đến tên cậu nữa.

Chỉ có rất nhiều năm về trước, mẹ mới gọi cậu là Tiểu Việt.

Tiểu Việt, tập đàn đi con.

Tiểu Việt, ngồi thẳng lưng lên nào, con nhé?

Tiểu Việt, bữa nay con ăn cơm với ai?

Thiên Việt đi sang chỗ cô, rồi nằm lên giường. Giường không lớn lắm, cả người cậu, tựa sát vào Ninh Khả, cơ thể Ninh Khả thật ấm.

Thiên Việt nghĩ, đã bao nhiêu năm rồi, cậu không còn gần gũi với phụ nữ như vậy nữa. Lồng ngực mềm mại, hơi thở thơm tho của bọn họ, đã lâu lắm rồi. Cô gái không có tí quan hệ máu mủ nào với cậu này, lại có thể đem đến cho cậu cảm giác thân thiết khó tả.

Ninh Khả hốt nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay cậu, nói: “Tiểu Việt, vất vả cho cậu rồi.”

Thiên Việt nghe cô nói, trong lòng vốn đang ngổn ngang bao thứ xúc cảm, ấy vậy mà lại tĩnh tại hẳn đi.

Ninh Khả lại từ tốn lên tiếng: “Đừng nản lòng, Dĩ Thành, sau cùng vẫn sống sót. Đúng không nào? Một khi mà cậu thoái chí, thì mới xem như anh ấy đã hết hy vọng đấy.”

Thiên Việt trả lời: “Được rồi, tôi biết mà. Cảm ơn chị Tiểu Ninh.”

Ninh Khả nói: “Tiểu Việt, nhớ không lầm thì tôi lớn hơn cậu vài tuổi nhỉ. Nếu cậu không chê, thì đổi sang xưng em với tôi đi.”

Thiên Việt phì cười trong bóng tối: “Cảm ơn nhé, chị.”

Đêm đó, Thiên Việt ngủ một giấc thật ngon.

Lúc thức dậy, mặt trời đã lên cao. Cậu trông thấy Ninh Khả đang giúp Dĩ Thành lau mặt, Dĩ Thành cũng tỉnh rồi.

Anh nằm đó không cục cựa gì, ngước mắt nhìn Ninh Khả. Ninh Khả thấy anh đã tỉnh, bèn quay sang cười với anh.

Thiên Việt bỗng nhớ ra, hiện giờ ngoại trừ Dĩ Thành, cậu còn có thêm một người chị nữa rồi.

Những gì cậu có được, vẫn đầy ắp như xưa. Cậu nghĩ.

Thiên Việt ngồi dậy, tiến đến bên giường bệnh, nói với Ninh Khả: “Chào buổi sáng.” – Rồi lại quay sang, nói với Dĩ Thành – “Chào anh.”

Một tuần lễ trôi qua, người nhà họ Thị đề nghị chuyển Dĩ Thành sang phòng bệnh thường.

Thiên Việt bảo, không được.

Đây là lần đầu tiên cậu dám bày tỏ ý kiến trước mặt bọn họ.

Bất ngờ thay Dĩ Cương lại không lấy đó làm tức giận. Anh còn giải thích: “Tôi cũng không đồng ý. Cả nhà chúng tôi cũng chẳng ai muốn vậy đâu. Chỉ là… Cậu có biết, lần này Dĩ Thành bị thương đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền bạc rồi không?”

Có chứ, cậu có biết.

Với gia cảnh nhà cha mẹ, anh chị của Dĩ Thành mà nói, đó là một con số lớn không thể tưởng.

Thiên Việt đáp: “Đừng chuyển đi mà, nha anh? Chi phí, cứ để em lo.”

Lúc Thiên Việt quay lại phòng bệnh, liền nhận ra, nét mặt Dĩ Thành đượm một nỗi ưu thương. Chẳng phải bi lụy, chỉ có ưu thương.

Thiên Việt dùng mu bàn tay chà chà lên khuôn mặt anh, như muốn lau đi thứ gì.

Sau đó cậu ngồi xuống, tiếp tục công chuyện riêng của mình.

Gần đây cậu nhận dịch rất nhiều thứ.

Dĩ Thành lắng nghe tiếng lách cách vang lên khi cậu đánh chữ, ngắm nhìn Thiên Việt đang ngồi bên giường.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu khaki, bên trong là chiếc áo phông cổ tròn màu trắng. Hình như cậu thấy mặt ngưa ngứa, nên mới nghiêng đầu qua, cọ cọ gò má lên vai.

Việt Việt của anh đó mà, từ khi nào đã trở nên kiên cường thế này rồi nhỉ?

Dịu êm như giọt nước, dũng mãnh như chiến binh.

Chỉ là, Việt Việt à, em có biết không, một người lính dù có ngoan cường đến đâu, thì cũng có thứ không thể chiến thắng được.

Chẳng hạn như, bệnh tật.

- Hết chương 42-