Tối hôm đó, Thiên Việt cứ ngủ chập chờn, thường xuyên giật mình tỉnh giấc, song hễ vừa tỉnh là lại nghe thấy tiếng Dĩ Thành trấn an, Việt Việt, đừng sợ, anh ở đây. Không sao đâu, không sao đâu. Trong bóng tối, gương mặt anh trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy mỗi giọng nói trầm ấm, lặp đi lặp lại mãi, anh ở đây. Anh ở đây.
Cho đến tận khi trời tờ mờ sáng, Thiên Việt mới ngủ thiếp đi.
Đến khi thức dậy, thì đã gần mười một giờ rồi.
Mở cửa bước ra, không ngờ Dĩ Thành vẫn còn ở nhà.
Thiên Việt mới hỏi: “Anh không đi làm ư?”
Dĩ Thành quay lại nở nụ cười với cậu, đáp: “Đang chuẩn bị đi đây. Cơm anh đã nấu xong rồi. Nếu em vẫn còn buồn ngủ, thì nhớ ăn cho no đi rồi hẵng ngủ tiếp nhé.”
Mặt Thiên Việt ửng hồng: “Anh cứ làm như em là heo í, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn sao.”
Dĩ Thành cười nói: “Có con heo nào thon thả được như em đâu chứ.”
Thiên Việt đi qua chỗ anh, vòng chân qua ghế ngồi xuống, cằm gác lên lưng ghế, mơ mơ màng màng, bần thần hồi lâu. Dĩ Thành bước tới, giơ tay ra huơ huơ: “Không thì, em đi làm với anh đi.”
Thiên Việt suy tư một hồi rồi mới đáp: “Được.” – Đảo mắt một vòng, rồi lại bảo – “Ấy, không được. Ở nhà vẫn còn chút việc cần làm.”
Dĩ Thành đáp, ò.
Thiên Việt bỗng nổi hứng muốn trêu anh một phen: “Coi cái mặt chù ụ kìa. Úi chà…”
Cậu sấn lại gần, thơm cái chóc lên vành tai Dĩ Thành, rồi quan sát cái tai ấy từ từ đỏ dừ lên, đỏ tới nỗi gần như trong suốt luôn, cậu ụp mặt vào giữa cánh tay lặng lẽ nhoẻn miệng cười.
Bình yên và hạnh phúc đến một cách khoan thai thế này, liệu có khiến con người ta thấy hoảng hốt hay không?
Dạo này Thiên Việt cứ có cảm giác như vậy.
Cậu rất thích ăn bơ đậu phộng loại còn nguyên hạt, Dĩ Thành liền mua về cho cậu, ăn một hồi, lại quen thói gặm gặm cái muỗng sáng choang, thả hồn theo mây gió, dường như đang suy ngẫm điều gì đó cực kì hệ trọng. Cố gắng nghĩ cho ra, nhưng rồi vẫn không thông suốt được, thế là lại băn khoăn tự giằn vặt, như một đứa trẻ con vậy.
Dĩ Thành bước đến, ngồi xuống cạnh cậu, xúc một muỗng bơ đậu phộng cho vào mồm, trong miếng bơ đầy ụ có những hạt đậu phộng be bé, nhai rào rạo trong miệng, tiếp theo đó, hương thơm ngọt lịm bắt đầu tan ra khắp vòm họng.
Dĩ Thành khõ nhẹ những ngón tay lên trán Thiên Việt, nói: “Việt Việt, làm gì mà đực mặt ra thế, chẳng phải đã bảo giảm béo là chuyện mà phải bước qua độ tuổi ba mươi mới bắt đầu tính đến sao? Anh thì hai năm nữa thôi, nhưng em thì còn lâu mà.”
Thiên Việt như bừng tỉnh cơn mê, lơ đãng ‘Ờ’ một tiếng, rồi lại tiếp tục cắm cúi ăn bơ đậu phộng. Trên mặt cậu, là vẻ lơ ngơ đã lâu rồi không thấy. Có đôi khi, cả hai vừa xem phim đĩa vừa nhấm nháp bơ đậu phộng, loáng cái đã xơi hết cả hũ rồi.
Việt Việt thích nhất là phim của Pháp, Dĩ Thành cũng không kén chọn, ngồi xem với cậu một cách say sưa. Có những lúc phụ đề chạy quá nhanh, hoặc là dịch sai trầm trọng, Thiên Việt kể lại cho anh nghe.
Thiên Việt hỏi: “Anh Dĩ Thành, anh cũng thích điện ảnh Pháp hả?”
Dĩ Thành gãi đầu gãi tai đáp: “Nói thật nha, Việt Việt, anh coi ba cái này, hiểu được chết liền á.”
Thiên Việt phá lên cười sằng sặc, gục đầu vào tay vịn ghế sofa mà cười: “Thế sao không chịu nói sớm.”
Dĩ Thành nghĩ, anh nào có xem phim đâu, anh xem em đấy chứ. Cơ mà câu này nói ra thì ngượng chết.
Việc mà Thiên Việt bảo là cần ở nhà để làm, thì ra là dịch thuật. Không ngờ công việc kiểu này chỉ cần lên mạng là kiếm được hằng hà sa số, dịch xong thì gửi đi, nhuận dịch sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng. Coi vậy chứ cũng đỡ lo lắm à.
Mới đầu Thiên Việt còn chưa kể rõ với Dĩ Thành, thế nên có hôm nọ Dĩ Thành tan ca sớm, về tới nhà liền trông thấy cậu ngồi trong phòng ngủ làm việc, đeo lên cặp kính gọng đen nho nhỏ, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Những ngón tay thanh mảnh lướt vèo vèo trên bàn phím. Ánh sáng phát ra từ màn hình hắt lên mặt cậu, phản chiếu lên mắt kiếng như hai đóa hoa bé xíu rực rỡ.
Dĩ Thành đứng ngoài cửa phòng ngủ, áo khoác đang cởi dở dang, cứ thế treo hờ trên người anh, miệng ngoác tới tận mang tai, cười ngả nghiêng ngả ngửa đến là mất hết hình tượng.
Kỳ thật mấy công việc kiểu này thù lao chẳng được bao nhiêu, lắm lúc, tài liệu thì dài mà thời hạn lại rất gấp rút, Thiên Việt phải thức đến tận khuya để hoàn thành. Gặp những hôm thế này, Dĩ Thành đều sẽ không làm phiền cậu, cũng chẳng khuyên cậu đi ngủ sớm. Anh chỉ cố gắng thật nhẹ tay nhẹ chân, giúp cậu pha một ly sữa nóng, để cậu biết rằng anh vẫn luôn ở cạnh bên.
Buổi trưa hôm ấy, sắc trời khá âm u, Dĩ Thành lúc đó đang bận việc ở công ty. Công ty của anh là một công ty vận tải cỡ nhỏ, nên để cho thuận tiện, đã thuê một căn nhà trệt, rồi lắp cửa kính vào. Dĩ Thành nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi mới ngẩng đầu lên nhìn, chợt trông thấy Thiên Việt đứng ngoài cửa, mặt dán sát lên cánh cửa thủy tinh, mũi bị ép bẹp lép, nhìn anh cười toe toét. Ánh nắng có phần lạnh lẽo ngoài kia, soi rõ vẻ thanh khiết, tươi rói trên gương mặt cậu.
Dĩ Thành mở cửa ra kéo cậu vào, Thiên Việt hỏi: “Hôm nay anh có rảnh không? Em mời anh đi ăn nhé.” – Rồi sáp lại gần hơn, nói tiếp – “Em nhận được khoản nhuận dịch đầu tiên rồi.”
Dĩ Thành giúp cậu xoa cho ấm hai bàn tay đã lạnh ngắt, trả lời: “Chà, thế thì phải khao một bữa rồi.”
Mặc dù trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi Ninh Khả, song Thiên Việt vẫn thấy thẹn thùng, len lén rụt tay về, đá đá cái chân bàn, “Này, nhanh lên coi.”
Dĩ Thành cười ngờ nghệch, nhỏ giọng dặn dò Ninh Khả vài câu, rồi cậu và anh cùng ra ngoài dùng bữa.
Đến tối khi về tới nhà, Thiên Việt lại lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Dĩ Thành: “Quà cho anh đó.”
Dĩ Thành mở hộp ra, là một đôi găng tay da dê được may rất khéo. Dĩ Thành nhớ tới cặp găng tay cũ mèm kia của mình, thật ra thì vẫn còn dùng khá tốt, chẳng qua ở đầu ngón út tay trái bị rách một lỗ bé tí hin, lại phiền cho Thiên Việt phải bận tâm rồi, anh nghĩ.
Mang đôi găng mới coóng vào, chắp tay lại, vừa hít hà thật kỹ mùi hương của da thuộc vừa nói: “Cảm ơn Việt Việt nhé.”
Thiên Việt né tránh ánh mắt anh, xoay người trèo lên nằm rúc trên ghế sofa, chống cằm đáp: “Chỉ cảm ơn suông thôi thì chưa đủ, anh phải đãi em món sủi cảo sở trường đó nha. Chẳng phải anh vẫn hay khoe khoang nhân sủi cảo mình làm ngon tuyệt cú mèo đó sao?”
Dĩ Thành ngồi thụp xuống trước mặt cậu, mỉm cười nhìn cậu, mà chẳng nói chi. Ánh mắt anh khiến Thiên Việt thấy mặt mình nóng rực lên, cậu đẩy nhẹ vai anh hỏi: “Làm cái trò gì thế? Bị ngốc đấy à?”
Mặt Dĩ Thành cũng không khỏi thấy nóng lây, lời không thốt ra được khỏi miệng, chỉ biết đẩy tới đẩy lui cả ghế lẫn người ngồi trên đó, rồi anh bất thần kéo Thiên Việt lại, ôm lấy cậu gọn hơ, “Được thôi, nói là làm liền, đi mua nguyên liệu với anh nào.”
Cách chung cư của họ không xa có một cửa hàng tiện lợi Suguo, nhưng ở đó lại không có bán mấy món Dĩ Thành muốn mua, đến thịt cũng chẳng có nốt, các thứ gia vị thì cái có cái không. Dĩ Thành bảo, thôi thì, ráng đi thêm chút nữa, trên kia là Ce-Mart [*] rồi, coi như đi dạo phố vậy.
[*] Một siêu thị lớn ở Nam Kinh
Dĩ Thành nói quên mua hạt nêm gà rồi, nên bảo Thiên Việt đứng đó đợi mình. Thiên Việt ngưỡng cổ ngắm những dãy hàng hóa chất trên kệ, thò tay lấy xuống một hộp bánh quy có bao bì rất đẹp mắt. Chỉ là bánh quy thôi mà lại được đóng gói tinh xảo thế này, nếu không nhìn kỹ, chắc sẽ chẳng biết nó là gì đâu nhỉ. Thiên Việt mỉm cười, rồi cất lại chỗ cũ.
Cũng chính vào lúc đó, xuyên qua khoảng trống giữa các kệ hàng, cậu trông thấy một gương mặt.
Kế đến, người nọ xoay người đi về phía này, rồi anh ta cũng nhìn thấy Thiên Việt, cả hai gượng gạo đối mặt nhau. Sau đó, có một cô gái, da trắng như trứng gà bóc, khắp người toát lên vẻ nết na thùy mị, bước đến từ sau lưng người đàn ông ấy, lấy đồ trên quầy đưa cho anh ta, hai người rù rì nói với nhau chuyện gì đó. Ánh mắt anh ta làm như lơ đãng liếc ngang qua chỗ Thiên Việt, sau đó liền đảo đi, rồi lại ngó sang.
Thiên Việt chầm chậm đi tới, nghiêng người lách qua khỏi chỗ họ đang đứng.
Trên người Kế Hiểu vẫn sực mùi nước hoa mà ngày trước gã vẫn dùng, Thiên Việt đi thẳng một mạch, không hề quay đầu nhìn lại.
Dĩ Thành nói không ngoa chút nào, quả thật sủi cảo do anh làm ngon hết sẩy.
Thiên Việt cắm mặt vào chén ăn lấy ăn để, nào giờ chưa từng được ăn món sủi cảo thơm lừng như vậy, mặc dù khi cậu ăn khá là im lặng đấy, nhưng động tác lại thoăn thoắt, xơi một lèo hết gần mười viên, rồi mới ngẩng đầu lên, miệng nhồi đầy ứ, vừa nhai ngồm ngoàm vừa lúng búng: “Anh này, còn bá chấy hơn cả sủi cảo Đại Nương [*] luôn á. Thôi anh bỏ quách nghề vận tải cho rồi, chuyển sang mở tiệm sủi cảo đi, mở một tiệm sủi cảo đi mà, em sẽ làm chân chạy bàn cho.”
[*] Là chuỗi cửa hàng chuyên bán sủi cảo ở TQ (không biết có bà con xa gì với mấy tiệm cùng tên ở VN không ta XD)
Dĩ Thành từ đằng sau vòng tay qua ôm chầm lấy cậu, nói: “Được đó.”
Thiên Việt chộp lấy cánh tay anh, bột mì bám đầy trên ngón tay anh, từ nơi hai bàn tay chắp vào nhau, dính lan sang cả lòng bàn tay Thiên Việt, trơn lùi.
Thiên Việt ngoái đầu ra sau, úp mặt vào hông anh, dụi dụi lên áo khoác anh. Chiếc áo đã bạc màu thường hay mặc trong nhà, chất vải mềm mịg, Thiên Việt thoải mái tì trán mình lên đó.
Thiên Việt nghĩ, thật là tuyệt, thật sự rất tuyệt vời. Chính mình rốt cục đã không còn sợ người kia nữa. Rốt cục đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Nhân dịp Tết đến, Dĩ Thành tặng cho Thiên Việt một món quà.
Phần quà này thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, là một chiếc áo len cổ chữ V màu xanh hải quân kèm với một chiếc khăn choàng họa tiết caro lớn cùng màu. Dĩ Thành nói: “Anh biết em không thích mặc áo len cổ cao, nên mới đan cái này. Sợ em bị lạnh, thành ra lại đan thêm cái khăn choàng nữa.”
Thiên Việt giật mình hỏi lại: “Anh đan à?”
Dĩ Thành bật cười hì hì, đáp: “Em đừng cười anh nha Việt Việt, không phải đan bằng tay đâu. Là dùng máy đan đó. Lúc trước đi bộ đội, bọn anh được huấn luyện theo kiểu nhân tài quân dân lưỡng dụng [*], nên mới học được cái này đó. Chị anh mở cửa hàng dệt len, máy móc đều là do một tay anh chọn cả, ngay đến các cô nhân viên trong tiệm cũng do anh đào tạo đấy nhé.”
[3] Là tên chính sách bồi dưỡng quân đội vừa biết chiến đấu vừa giỏi sản xuất do Đặng Tiểu Bình đề ra.
Thiên Việt lấy cái áo len vừa được tặng che mũi và miệng lại, chỉ chừa có hai con mắt đen lúng liếng, cười rúc rích gọi: “Ái chà chà, Thị Dĩ Thành ơi là Thị Dĩ Thành.”
Dĩ Thành nói: “Rồi rồi, thích cười cứ cười đi, em thấy vui là được.”
Thiên Việt bước lại gần, chồm lên lưng Dĩ Thành, nói: “Anh này, chúng mình hãy bên nhau suốt đời nhé. Được không nào? Suốt đời suốt kiếp luôn.”
Cái anh chàng hiền khô ấy, bỗng dưng nổi hứng muốn trêu đùa một phen, bèn hóm hỉnh đáp trả: “Mua một tặng một, cả kiếp này, lẫn kiếp sau.”
- Hết chương 31-