Dĩ Thành nói: Duy nhất một chuyện này, là trước giờ, anh chưa từng nhắc với em. Việt Việt, em đúng là Việt Việt rồi, sau này chớ bao giờ nói về diễn xuất này nọ nữa, em chính là Việt Việt của anh.
Thiên Việt thoáng ngỡ ngàng, rồi lập tức bật cười: “Không ngờ người cục mịch như anh mà cũng giỏi đánh bẫy quá ha, trêu em như vậy vui lắm sao? Nhìn em giả ngây giả dại thú vị lắm đúng không?”
Dĩ Thành hốt hoảng, vội thanh minh: “Việt Việt, anh…”
Thiên Việt thấy anh sợ đến toát cả mồ hôi hột, mới nói: “Về nhà đi rồi nói tiếp.”
Cậu bỗng nhận ra rằng, mình vừa buột miệng thốt ra từ ‘nhà’, cái căn hộ lụp xụp bé như lỗ mũi, vừa âm u vừa ẩm thấp ấy, hóa ra từ tận đáy lòng cậu đã xem nó là nhà rồi, ấy thế nhưng, đó lại là nơi mà cậu không thể không rời khỏi.
Cửa vừa khép lại, Dĩ Thành liền kéo lấy cậu: “Việt Việt, em nghe anh nói hết đã, từ trước tới giờ, anh từ trước tới giờ chưa hề có ý muốn trêu ghẹo gì em, hồi nào giờ anh vẫn hằng tin em chính là Việt Việt thật sự, ngay từ lần đầu trông thấy em anh đã tin chắc như vậy rồi, mà từ trước tới nay anh cũng chưa từng đi tìm Việt Việt thật sự nào cả.”
Thiên Việt nói: “Xin lỗi, vì đã khiến anh vỡ mộng, để anh phải thất vọng rồi.”
Dĩ Thành tiến lại gần, kéo cậu vào trong lòng: “Việt Việt, em biết không? Có hai nguyên nhân giúp anh không thể nhận lầm em được, thứ nhất, trên gáy em, có một nốt ruồi nhỏ, nằm lẫn trong tóc.”
Thiên Việt thoáng ngỡ ngàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai bảo cho cậu hay chuyện này, thậm chí ngay đến mẹ cậu cũng chưa chắc biết đâu nhỉ.
Thế mà Thị Dĩ Thành lại biết cơ đấy, hồi xưa, có hàng tá lần, Thiên Việt gối đầu lên chân anh, tóc cậu hoe hoe vàng, nhưng sợi tóc nhuyễn lắm, dịu dàng phủ kín lấy vành tai cậu. Dĩ Thành trìu mến gãi lưng cho cậu, cậu sung sướng khép hờ đôi mi, cặp kính gọng đen con con nằm vắt vẻo trên sống mũi, hệt như một chú mèo con say sưa tắm nắng.
“Thứ hai,” – Dĩ Thành nói – “Lý do thứ hai, chính là vì đôi mắt của em. Em biết không, Việt Việt? Mẹ anh đã nói thế nào ấy nhỉ? Thằng bé Thiên Việt này, con biết trên người nó chỗ nào đẹp nhất không? Chính là đôi mắt đó, cũng không phải to tròn hay có gì đặc biệt cả, mà chính là vì nó trong veo, đen ra đen, trắng ra trắng. Việt Việt, dù cho bao nhiêu tháng ngày có trôi qua, dù cho biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, thì đôi mắt em vẫn không hề thay đổi, tâm hồn em cũng sẽ chẳng bao giờ đổi thay.”
Thiên Việt nói: “Anh Dĩ Thành, anh không hiểu rồi, đó chẳng qua cũng chỉ là chút kỹ xảo nghề nghiệp của em thôi. Trang phục trắng thuần, ánh mắt vờ như trong sáng, nụ cười thánh thiện, tất cả đều chỉ là kỹ xảo mà thôi, chẳng qua đều chỉ vì một mục đích trần trụi. Khách hàng… của em, có rất nhiều người… là quan chức cấp cao hay thuộc tầng lớp gọi là thành phần trí thức, bọn họ cần những thứ này, nên em cho họ những thứ này. Con người của em thuở ban đầu, con người chân chính của em, đã không còn nữa rồi, không thể tìm lại được nữa đâu, anh Dĩ Thành à.”
Thị Dĩ Thành nói: “Vẫn còn mà, em ấy vẫn đang ở đây.” – Anh áp tay lên ngực Thiên Việt – “Em ấy đang ở đây này, anh nghe được em ấy nói, em ấy muốn ra ngoài.”
Thiên Việt phá lên cười ha hả: “Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi. Cậu ta chết rồi, bị em bóp chết đó. Đỡ mắc công cậu ta ngày nào cũng xông ra nhìn em chòng chọc, nhìn tới nỗi em thấy nhột nhạt trong lòng.”
Thiên Việt bước đến bên cây đàn dương cầm, dường như muốn vuốt ve nó một chút, nhưng bàn tay giơ ra giữa lưng chừng không trung, đến phút chót lại rụt trở về.
Thiên Việt nói: “Anh Dĩ Thành này, anh có biết không, em, đã không còn chơi đàn được nữa. Có một lần, người ta, đè em… lên khung đàn dương cầm… Từ đó về sau, em không thể nào đánh đàn được nữa, một khi đụng đến phím đàn, tay em sẽ run lên bần bật, âm thanh phát ra chỉ toàn một mớ hỗn tạp.”
Dĩ Thành chỉ nghe được đến đoạn, đã không còn chơi đàn được nữa.
Việt Việt đã không còn đánh đàn được nữa, không còn đánh đàn được nữa rồi sao?
Dĩ Thành chợt nhớ tới những kỳ nghỉ dài năm xưa, chiều nào cũng cứ đến ba giờ hơn, là Việt Việt sẽ lại tấu lên khúc nhạc ấy, anh mà nghe được, thì sẽ chạy đến dưới nhà cậu. Sau đó, Việt Việt sẽ chạy ra, nhoài người ra khỏi lan can ngoài ban công, vẫy tay với anh. Có lúc Việt Việt cũng sẽ bày trò nghịch ngợm, cậu vo giấy thành một cục, chọi xuống dưới. Nếu may mắn rơi trúng ngay giữa trán anh, cậu sẽ âm thầm cười toe toét. Nhưng đa phần, thứ cậu ném ra đều là một viên kẹo, hay sô cô la gì đó, sau đó mới bóc vỏ một viên khác cho vào mồm mình.
Dĩ Thành nhớ lúc đó có từng hỏi Việt Việt, khúc nhạc này tên là gì. Thiên Việt vừa ngậm kẹo, bên má phồng lên một cục nho nhỏ, vừa lúng búng trả lời: Gọi là Buồn chia ly. Mẹ em thích lắm, bà nói đời người chẳng qua là một chuỗi những cuộc gặp gỡ, cùng với một chuỗi những cuộc chia ly.
Thiếu niên nhỏ nhắn, vóc người vẫn chưa phát triển hết, ẩn sâu bên trong ánh mắt trong ngần ấy, phảng phất như có chút gì đó đơn côi, ngăn lại những tháng ngày dài dằng dặc, để mà mỉm cười với Dĩ Thành.
Nhưng rồi Thị Dĩ Thành chợt nhận ra, giờ đây thứ đọng lại nhiều nhất trong tâm trí anh, chỉ có hình hài của Thiên Việt trong hai tháng trở lại đây. Như khi mặc chiếc áo sơ mi trắng, nổi bật giữa màn đêm mịt mù tăm tối sau lưng, như khi cậu tựa người vào bên cửa, ánh mắt hấp háy ý cười, hay như khi cậu vô tình khêu gợi anh chỉ với động tác gạt bỏ hạt cơm dính bên mép, hoặc khi cậu đổ bệnh mà vẫn không ngừng siết chặt lấy tay anh, nói em sẽ không đi đâu hết, rồi khi đôi mắt cậu rực lên ánh sáng của những chùm pháo hoa, trong đôi mắt ấy chứa chan khát vọng, còn cả cái tướng đi ngật ngưỡng trong lúc say của cậu, khi cánh tay gầy guộc ấy níu lấy anh, một chút chòng ghẹo, cộng thêm chút thẹn thùng, khi cậu nói anh thật giỏi trong việc liên hệ từ lý luận đến thực tiễn nữa.
Dĩ Thành chợt nhận ra, những hoài niệm trong anh về Thiên Việt của hiện tại, nếu đem so với tám năm trước, vẫn ngập tràn như thế, đẹp đẽ như thế.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, anh thích em của ngày xưa, nhưng lại càng thích em của ngày nay hơn. Em trong quá khứ còn quá thơ dại, anh cũng dại khờ, có rất nhiều thứ, đều hết sức mơ hồ, tựa như tình bạn, lại cũng giống với tình thân, thế nhưng giờ đây, chúng ta đều đã trưởng thành, anh đã hiểu thấu lòng mình. Anh… Anh yêu em, Việt Việt.”
Thẩm Thiên Việt lặng thinh nhìn anh: “Anh Dĩ Thành, bất luận phải đối mặt với con người mình trước kia, hay dùng bộ dạng hiện tại đối mặt với anh, em đều cảm thấy nhục nhã cùng cực. Nếu anh thật lòng yêu em, xin hãy để em đi. Vĩnh viễn đừng bao giờ tìm em nữa. Việt Việt của anh, đã chết rồi, cậu ta không còn trên đời này nữa, không còn trở về được nữa đâu.”
Tám năm trước, anh đã không thể giữ lại được nét hồn nhiên trong sáng ấy, thì tám năm sau anh cũng không cách nào tìm về được đâu.
Dĩ Thành bước lại gần, ôm chầm lấy cậu: “Sao lại dỗi rồi, Việt Việt. Không hề chi, không hề chi đâu mà, Việt Việt.”
Thiên Việt gác đầu lên vai anh, bật cười rồi nói: “Thật ra ấy à, nam giới thì lo gì ba cái chuyện trinh tiết. Chỉ là, anh biết không? Có một số việc, một số vết hằn, đã khắc sâu vào tận xương tủy rồi, suốt đời cũng không phai nhạt được.”
Dĩ Thành vỗ về lưng cậu, an ủi: “Nhất định có thể xóa nhòa được mà, nhất định đấy. Chúng ta cứ từ từ, anh sẽ ở cạnh em, chúng ta không cần vội.”
Thiên Việt nói: “Anh Dĩ Thành, trên con đường trưởng thành của em, mọc đầy những bụi gai, từ nhỏ em đã sợ đau, thật sự rất sợ. Xin cứ để mặc em buông thả đi.”
Dĩ Thành lại càng ghì chặt lấy cậu vào lòng hơn: “Đừng đi mà Việt Việt. Em đừng đi. Đừng đi đâu cả, chúng mình đến với nhau đi.”
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cậu mềm nhũn, rối bời.
Suốt cả ngày hôm sau, Dĩ Thành đi làm mà lòng không ngừng thấp thỏm lo âu, tới nỗi có khi cầm nhầm cả đơn hàng. Ninh Khả buồn cười ghẹo anh: “Hồn về lại nào sếp ơi.”
Dĩ Thành cười ngây ngô, thật ra trong lòng anh rất sợ, sợ cậu nhóc hay dỗi hờn kia sẽ biến mất trong nháy mắt. Gần như cứ mỗi tiếng đồng hồ trôi qua là anh lại muốn đánh một cuộc điện thoại về cho Thiên Việt. Cũng chẳng phải có gì cần căn dặn, chỉ là muốn nghe thấy giọng cậu, để biết rằng cậu vẫn còn ở đấy, để được nghe cậu kiên nhẫn đáp lại rằng, em ở đây. Đợi mãi mới đến giờ tan tầm, Dĩ Thành vừa bước chân ra khỏi công ty, nụ cười lập tức nở rộ trên môi.
- Hết chương 19-