Cũng chẳng rõ vì đâu, mà lễ Quốc khánh năm ấy, tiết trời đặc biệt lạnh.
Vào thời điểm này của những năm trước, ở thành phố Nam Kinh, cái oi nồng của mùa thu vẫn dùng dằng chưa chịu đi, dai dẳng đến gần như không điểm dừng.
Ấy thế mà năm đó, ngay từ dịp lễ Quốc khánh, không khí đã rét căm căm rồi, những thảm lá vàng, trải đầy khắp phố, mấy cành khô xác xơ đâm toạc vào khoảng không biêng biếc, cái thời tiết gì mà nắng ấm chan hòa, gió bấc vun vút, song lại chẳng hề đượm vẻ tiêu điều. Ai nấy đều bắt đầu khoác lên mình những chiếc áo len dày dặn.
Quốc khánh năm đó, vào tối mồng một*, sẽ có tiết mục bắn pháo hoa. Trước đây, Bắc Cực Các – ngọn đồi ngay phía sau Viện nghiên cứu cổ sinh vật học mà Thiên Việt và Dĩ Thành sống, chính là một trong những điểm bắn pháo hoa, hồi đó mỗi lần xem pháo hoa, là tiếng nổ đì đùng cứ dội thẳng vào tai, trước mắt hiện lên muôn vàn đóa hoa lửa sặc sỡ chói lòa nở bung giữa bầu trời đen kịt, choáng ngợp đến khó tả.
Còn nơi mà Dĩ Thành đang sống hiện tại, bốn bề đều là những tòa nhà cao chọc trời, tầm nhìn trở nên hạn hẹp hơn rất nhiều, Dĩ Thành hỏi Thiên Việt: “Tối nay chúng ta đến một nơi có thể ngắm pháo hoa thật rõ nhé?”
Thiên Việt hỏi: “Ở đâu?”
Dĩ Thành nói: “Chỗ cũ?”
Thiên Việt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức nhoẻn miệng cười: “Chỗ cũ là chỗ nào cơ, anh vẫn chưa nói em biết mà. Việt Việt biết, nhưng em không biết. Anh phải kể em nghe, thì em mới diễn cho đạt được chứ.”
Dĩ Thành nhìn sâu vào đôi mắt cậu: “Việt Việt…”
Thiên Việt vội cướp lời anh: “Anh Dĩ Thành, chúng ta mang bia theo nhé?”
Dĩ Thành thấy cậu cố ý cụp mắt xuống, nhìn là biết cố tình lảng tránh, anh liền ôn tồn đáp: “Được.”
Chỗ mà Dĩ Thành muốn dẫn Thiên Việt đến, là một tòa lầu cũ ở bên trong viện nghiên cứu, trước kia, nơi này từng là phòng trưng bày tiêu bản. Gần đây, người ta đã xây xong phòng trưng bày mới, nên nơi này bị bỏ hoang, nghe đâu sắp sửa bị phá bỏ để xây tòa nhà mới.
Thiên Việt nói: “Viện nghiên cứu của người ta, sợ là không cho vô đâu.”
Dĩ Thành bỗng bày ra nét mặt lém lỉnh hiếm thấy: “Anh có cách.”
Đêm đó, trời sụp tối từ rất sớm, mọi người túa ra đầy đường, nhìn đâu cũng thấy nóng bức ngột ngạt cả.
Thiên Việt và Dĩ Thành mang theo một đống bia, bắt xe ra Giải Phóng Môn ở cạnh hồ Huyền Vũ.**
Dĩ Thành tỏ vẻ bí hiểm mà dẫn theo Thiên Việt lần theo tường thành đi thẳng một mạch xuống dưới.
Lối đi này khá heo hút, dây leo bò khắp bề mặt tường thành, những cành lá héo quắt, không ngừng phát ra tiếng sột soạt khi bị gió đêm lùa qua.
Đi thêm một lúc nữa, là đụng bờ tường ở mặt sau viện nghiên cứu, ở đó cũng bám đầy những sợi dây leo già cỗi, ẩn nấp giữa bụi dây leo chằng chịt ấy, là một cánh cửa nhỏ tương đối hẹp, ổ khóa đã bị rỉ sét, chẳng rõ Dĩ Thành lấy đâu ra một chiếc chìa khoá, mà mở được cửa, rồi đẩy mạnh vài cái cái, hình như phía sau có gì đó chặn lại rồi, nên nó chỉ mở được he hé, vừa đủ cho một người len qua.
Dĩ Thành rù rì: “Cánh cửa này, là do ba mẹ anh làm đó. Lúc đó anh đã nhập ngũ rồi, mẹ anh ngày ngày ra hồ Huyền Vũ tập thể dục, lại ngại nếu đi từ cổng chính thì phải vòng qua khá nhiều nẻo đường, nên đã lén lút trổ cánh cửa này. Đến khi gia đình anh dọn đi, mới chặn nó lại.”
Hai người rón rén chui vào trong, rồi khép cửa lại như cũ.
Thiên Việt nép lại gần, ghé sát vào bên tai Dĩ Thành, thủ thỉ như đang chầm chậm thổi vào tai anh: “Ố ồ, thì ra một người đàng hoàng như anh, cũng biết làm chuyện xấu à.”
Dĩ Thành thấy lỗ tai nhồn nhột, kìm lòng không đặng vươn tay qua véo dái tai Thiên Việt, ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở nóng hổi của cả hai phà vào mặt nhau, khiến trong giây lát đôi bên đều thất thần.
Dĩ Thành dẫn Thiên Việt đến chỗ tòa lầu cũ kĩ kia, bên trong tối om, đi thẳng lên trên, cầu thang gỗ ọp ẹp kêu cọt kẹt theo từng bước chân.
Đẩy cánh cửa nhỏ ở tầng thượng ra, ngoài ban công rụng đầy lá cây, héo quắt, giẫm lên nghe kêu thật giòn giã.
Hai người vừa ngồi ngay ngắn, tiếng pháo đầu tiên đã vang lên bên tai. Sau đó, một chùm pháo đỏ rực bừng cháy trong không trung.
Tiếp đó, hết chùm này, lại chùm khác, biến ra khung cảnh chói lòa giữa thinh không tối đen như mực, ánh sáng rực rỡ đủ màu như khoác lên cho màn đêm ở chốn thị thành một bộ trang phục bắt mắt, trong khoảnh khắc ấy, hằng hà sa số những kỉ niệm đã chôn sâu dưới đáy lòng, những niềm hạnh phúc chất chứa trong từng kỉ niệm, những tháng ngày ngây thơ khờ dại đã qua đi, cũng bay vút lên giữa trời theo từng chùm pháo hoa, tràn lan vô bờ bến.
Dĩ Thành nghiêng đầu sang ngắm Thiên Việt.
Gương mặt cậu như được thanh tẩy bởi quầng sáng lung linh trên bầu trời, thanh khiết đến lạ, gần như lóng lánh, ánh mắt của cậu, rất kỳ lạ, dường như có điều chi tiếc nuối vô cùng vô tận, ánh nhìn ấy, tựa hồ muốn hóa thành bàn tay vươn ra tóm lấy cả một vùng trời đất ngập trong ánh sáng kia. Niềm khát khao ấy, khiến cậu kích động đến mức run rẩy cả người.
Dĩ Thành ôm siết lấy bờ vai cậu, hỏi: “Việt Việt, em có lạnh không?”
Thiên Việt ngoái lại, mỉm cười đáp: “Lạnh chứ. Mình nhậu đi, anh Dĩ Thành nhé?”
Dĩ Thành khui một lon bia, đưa cho cậu, lại khui một lon khác, nhẹ nhàng cụng vào lon trong tay cậu.
Hết lon này tới lon khác, chẳng mấy chốc Thiên Việt đã ngà ngà say, tựa đầu lên vai Dĩ Thành, bật cười rúc rích.
Dĩ Thành đỡ lấy đầu cậu, rồi hỏi: “Việt Việt, em vẫn ổn chứ.”
Việt Việt chẳng ừ hử chỉ, rồi thình lình bật cười, “Nè, anh nhìn em nha.”
Cậu đứng dậy, chân nam đá chân chiêu bước về phía trước, bao quanh sân thượng, là một lan can rất hẹp, Thiên Việt bước đến bên cái rìa mỏng manh đó, vừa đi vừa nói: “Anh Dĩ Thành, anh nhìn em, nhìn em đây nè, em làm xiếc đi dây cho anh xem nhé.”
Dĩ Thành sợ mất mật, bất chấp mọi thứ mà cuống cuồng lao thẳng tới giữ chặt lấy cậu, kéo ngược ra sau.
Thiên Việt bị đau, liền cố giằng ra, rên lên một tiếng ‘ui da’ rồi ngã sóng soài xuống đất, lưng đập mạnh xuống nền nhà.
Dĩ Thành cũng không bận tâm đến chuyện hỏi xem cậu ngã có đau không, mà chỉ chăm chăm ghì chặt lấy cậu, đè cậu xuống dưới người mình, giây phút ấy, anh chỉ còn cảm thấy một nỗi sợ hãi vô biên đang lò dò chạy vào tim, như chiếc lưỡi của con rắn, cứ thụt thò nơi ấy, anh cảm giác như chỉ có ôm siết lấy cậu trai đang nằm bên dưới này mới có thể an tâm được phần nào.
Thiên Việt bị ép tới mức ngộp thở, miệng bắt đầu líu ríu làu bàu cái gì đó, hệt như một đứa nhỏ chịu ấm ức mà chẳng dám lên tiếng, chỉ cố vung tay đẩy Thị Dĩ Thành ra.
Dĩ Thành nói: “Yên nào, đừng quậy nữa.”
Thiên Việt cố nhướng đôi mắt kèm nhèm của mình lên để nhìn cho rõ gương mặt đang cách gần trong gang tấc trong bóng đêm tăm tối. Đầu hết nghiêng sang bên này lại nghiêng sang bên kia, nhìn tới nhìn lui nhìn xui nhìn ngược. Rồi bất thình lình, cậu như nhận ra điều gì, cả người chợt thả lỏng, chậm rãi nhoẻn miệng cười, một ánh sao lung linh rơi vào trong mắt cậu, rồi lại hòa cùng nửa là men say với nửa là nét tinh nghịch, trong nụ cười vừa hé ra ấy có phân nửa là khêu gợi, nửa còn lại là thơ ngây, cậu khẽ khàng giãy giụa ra khỏi vòng tay Dĩ Thành, miệng lảm nhảm linh tinh: “Này, gấu chó, đứng dậy coi. Lợn ngốc này, nặng muốn chết hà.”
Dĩ Thành thấy như lòng mình cũng chếnh choáng theo rồi, bị Thiên Việt ngay trước mắt kích thích như một mồi lửa, bốc cháy hừng hực, lan tỏa khắp nơi, trong thâm tâm anh tựa hồ có hai người đang tranh đấu, một người nói, mi đứng dậy, đứng dậy mau lên. Người kia lại chỉ biết im ru, khư khư giữ lấy không buông cậu nhỏ đang ôm trong lòng.
Đột nhiên, một cánh cửa khác cũng thông ra sân thượng bị mở ra, rồi có người đi lên, cao gầy như cây tre miễu, chắc là nhân viên trực đêm, ông cất giọng khàn khàn hỏi: “Ai ở bên đó?”
Giọng ông ngay lập tức bị tiếng pháo nổ vang trời át đi mất, không trung một lần nữa được pháo hoa điểm tô lên đủ sắc màu sáng rực, người nhân viên trực đêm kia liền phát hiện ra đám Dĩ Thành, ông quát lớn: “Hai cậu là ai, sao vào được đây?”
Dĩ Thành bật dậy, kéo lấy Thiên Việt ba chân bốn cẳng chạy xuống, thẳng một mạch ra tới ngoài, luồn người qua khe cửa hẹp nọ, vậy mà vẫn nhớ phải khóa kín cửa cơ đấy, sau đó lại dắt theo Thiên Việt men dọc tường thành cổ bỏ chạy như bay. Bóng cây và dây leo lướt qua vùn vụt, tựa như những tinh linh của bóng đêm, mái tóc bị gió thổi hất ngược về sau, giây phút ấy trong tim kỳ thật chẳng có tâm sự gì, nhưng sao vẫn cứ nghèn nghẹn đến lạ.
Về sau này, có vô số lần, khi Thiên Việt ngắm nhìn vẻ say ngủ của Dĩ Thành, đều sẽ nhớ lại buổi tối hôm đó, cậu nghĩ, anh à, chỉ cần có thể được thêm một lần nữa, thêm một lần nữa giống như ngày hôm ấy, trong làn gió mát rượi, trong đêm đen sâu thẳm, cập theo bên hông tường thành, dưới bầu trời đầy pháo hoa, chúng ta lại lần nữa chạy trối chết, chỉ cần được thêm lần nữa thôi, đã đủ lắm, đủ lắm rồi.
Rốt cục thì chúng ta phải trả cái giá đắt tới cỡ nào, mới có thể lấy lại khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta đã vô tình để vụt mất chỉ trong tích tắc?
Cho đến khi đã về tới nhà rồi, hai chân Thiên Việt vẫn chưa thôi run lẩy bẩy. Lảo đảo đứng không vững.
Dĩ Thành dìu cậu lên lầu, cửa vừa khép, cậu liền ngã phịch vào người Dĩ Thành.
Gần như trong chớp mắt ấy, môi của Dĩ Thành liền tìm tới.
Thiên Việt mông lung nghĩ, mặt anh chắc đỏ như mông khỉ rồi nhỉ. Chứ không thì sao mà môi anh nóng như thiêu như đốt vậy nè.
- Hết chương 17-