Chặng Đường Áp Giải

Chương 12




Những tháng ngày yên ả, sao mà trôi qua nhanh quá.

Lần đầu tiên, trong mấy năm trở lại đây, Thiên Việt dần dần cảm nhận được rằng, cậu thực sự đang sống. Bàn chân giẫm trên mặt đất, vững vàng và chân thật, không còn thấy chơi vơi như lơ lửng giữa trời nữa, đã thế, càng ngày lại càng bắt đầu ngóng trông Thị Dĩ Thành mau mau về nhà, vừa nghe thấy âm thanh lách cách khi chìa khóa tra vào ổ, đầu chưa kịp nghĩ gì chân đã tự giác chạy đến một vị trí có thể quan sát được bên ngoài, làm bộ như đi lấy nước uống, hoặc vờ như mới đi vệ sinh xong, khi cửa mở ra, gương mặt hiền hòa đầy thân thương xuất hiện, Thiên Việt mới nghe thấy tiếng trái tim mình rơi trở lại vào lồng ngực, cảm giác nhẹ nhõm, bình yên trào dâng, giống như chén canh nóng hổi giữa mùa đông lạnh lẽo, từng giọt tí tách nhỏ vào trong tim.

Khi ấy, trên môi Thiên Việt sẽ hé ra một nụ cười, thật ngắn ngủi, rồi vội vàng tắt ngấm, như thể đang tự mâu thuẫn với chính mình, Thị Dĩ Thành thấy được bèn không khỏi tan nát cõi lòng.

Ngày tháng dần trôi, Thiên Việt cũng từng chút từng chút một, xiêu lòng rồi. Cũng không thể cứ thật sự ăn dằm nằm dề suốt cả ngày như thế này được, bất chợt cậu nảy sinh ước muốn được đi học lại. Chuyên ngành mà Thiên Việt theo học hồi ở đại học là tiếng Pháp, trình độ tiếng Anh của cậu cũng rất đỉnh, năm đó khi bị nhà trường đình chỉ học, thì cậu đang học tới năm ba, chỉ còn có một năm nữa thôi là tốt nghiệp rồi, cậu cũng đã thi lấy đủ loại chứng chỉ, chưa hết, còn bỏ ra không ít thời giờ để chuẩn bị cho kì thi lấy bằng thông dịch viên cấp quốc gia mà cậu vẫn hằng mong có được, thế mà chỉ nhoáng cái, mọi hoài bão đều vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Thời buổi này, số lượng thạc sĩ, tiến sĩ hay cử nhân nhiều đến chất đống, một nhóc con mới vào đời, chỉ với tấm bằng tốt nghiệp cấp ba trong tay, thì tìm đâu cũng chẳng thấy có công ty chịu nhận cậu vào làm, mà thời điểm đó, cha mẹ cậu đã chính thức ly dị từ lâu lắm rồi, cha thì bỏ sang Mỹ sống, căn nhà đang ở cũng bị viện nghiên cứu lấy lại. Mẹ cậu thì vội vàng tái hôn, rồi theo chồng sau, một người ngoại quốc, di cư sang Bỉ, trước khi đi, bà nói: “Con trai, mẹ không thể chăm sóc con được nữa. Mà mẹ cũng không có tư cách nhờ James nuôi con thay mẹ được. Căn nhà này, mẹ đã ứng trước nửa năm tiền thuê rồi. Sau này, con phải học cách sống tự lập thôi.”

Thiên Việt thậm chí còn không có, dù chỉ một chút thời gian rảnh, để tự thương hại mình nữa, cậu phải tìm kế sinh nhai, nuôi sống bản thân thôi.

Thiên Việt lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi những mảnh kí ức đang ùn ùn kéo về trong tâm trí, chậm rãi dạo bước qua từng hàng giá sách trong một cửa hàng chuyên bán sách ngoại văn, dự tính tìm mua một bộ đĩa CD giáo trình phiên dịch tiếng Pháp cao cấp.

Nhưng rốt cục vẫn tìm không thấy, ở Nam Kinh, tiếng Pháp chung quy vẫn là thứ ngôn ngữ bị ghẻ lạnh.

Cậu chợt nhớ tới một cửa hàng băng đĩa nhỏ nằm ở mặt tiền đường Trung Sơn Đông mà thời còn đi học cậu vẫn hay ghé qua, lúc trước cậu đã tìm thấy không ít tư liệu quý hiếm ở đó.

Cửa tiệm ấy bây giờ vẫn không khác gì năm xưa, vẫn chật hẹp như thế, những kệ sách xếp san sát vào nhau, không gian u ám, chỉ có ở góc cửa sổ hướng về phía đông, là được một tia nắng mặt trời rọi vào, bọc trong luồng sáng ấy, là những hạt bụi li ti trôi lững lờ trong không khí.

Quả nhiên, Thiên Việt đã tìm thấy thứ mình muốn ở ngăn gần cuối của kệ hàng, vừa định thò tay lấy, thì từ sau lưng cậu, bỗng có một bàn tay khác, giúp cậu mang bộ đĩa ấy ra ngoài.

Một bàn tay thon mảnh trắng trẻo, móng tay được cắt gọn gàng theo hình nửa vòng cung, sáng bóng như ngọc thạch, mà cũng mang đến ấn tượng sắc lạnh hệt như vậy.

Thiên Việt giật mình, cậu gần như mường tượng ra được cảnh người kia vừa ngồi tỉa móng tay, vừa ung dung nói, khi gặp một người, chỉ cần nhìn vào bàn tay liền có thể biết người đó thuộc về tầng lớp nào.

Gương mặt ấy chậm rãi sáp lại gần, rồi như có như không chạm vào khuôn mặt Thiên Việt, ngũ quan cực kì tuấn tú, phóng lớn lên trước mắt cậu, khiến Thiên Việt choáng váng mặt mày, hơi thở nóng hổi, khẽ khàng phả lên mặt cậu, chỉ nghe thấy được gã nói rằng, Thiên Việt, ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã để ý đến bàn tay của em rồi, lúc đó tôi đã nghĩ ngay, đây nhất định là một cậu bé con nhà gia giáo.

Hồi ức như một mũi kim nhọn hoắm, cắm phập vào lồng ngực, ghim chặt lấy Thiên Việt như những tiêu bản bươm bướm nằm trong khung kính lạnh lẽo, chôn chặt trong đôi cánh giang rộng ấy là cả một giấc mộng bay lượn, ấy vậy mà, chỉ có thể nằm im bất động.

Cậu chỉ còn cảm nhận được chính mình bị người kia nhẹ nhàng xoay lại, đối diện với gương mặt vẫn anh tuấn như ngày nào. Mái tóc dợn sóng của gã, bẩm sinh đã có, một lọn xoăn nho nhỏ đi lạc xuống màng tang.

Người đó nói: “Thiên Việt, là em đấy ư! Sao thế, không nhận ra tôi à?”

Thiên Việt chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập như trống làng bên tai, nhưng rồi, cậu chỉ mỉm cười, đáp: “Nào có.” – Cậu tiến lại gần, thủ thỉ vào tai người nọ – “Cho dù anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được, Kế Hiểu.”

Kế Hiểu cũng phì cười, gã cao hơn Thiên Việt nửa cái đầu, nhưng vóc người thì khẳng khiu y hệt cậu, diện Âu phục màu xanh lam, áo ba đờ xuy màu xám đậm, đôi mắt đa tình, sống mũi cao thẳng, từng đường nét đều rõ ràng, thanh lịch như người phương Tây, in hệt trước đây, trên môi gã vẫn luôn hiện diện một nụ cười, một nụ cười chưa từng lan đến được đáy mắt.

Gã làm bộ như không để bụng đến lời của Thiên Việt, thong dong đáp lại: “Mấy năm nay, sống có tốt không?”

Thiên Việt siết chặt lấy bộ đĩa CD trong tay, đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch ra, song vẫn cười đáp lại: “Nhờ phúc của anh!”

Kế Hiểu nói: “Thiên Việt, thú thật là, anh nhớ em vô cùng.”

Thiên Việt chỉ cảm thấy các thớ cơ trên mặt mình run lên bần bật, phải cố lắm mới nhịn được cười, vì cái gì, mà sau khi đã gây nên cho cậu tất cả mọi chuyện, đem đến cho cậu biết bao thương tổn, gã vẫn có thể thốt ra câu đó một cách hùng hồn, dõng dạc như vậy?

“Xin anh đó, tốt nhất anh đừng nên nhớ tôi làm gì, anh mà nhớ đến tôi, thì tôi thà chết còn hơn.”

Đôi mắt Kế Hiểu nheo nheo lại, nụ cười càng trở nên trìu mến hơn, gã nói: “Thiên Việt…”

Thiên Việt cắt ngang lời gã: “Tôi phải đi rồi.”

Cậu quay người đi, không một lần ngoảnh lại, ra đến quầy, thanh toán tiền xong, thì bỏ đi một mạch.

Mãi đến khi về tới nhà Thị Dĩ Thành, Thiên Việt mới nhận ra, bọc xốp đựng bộ đĩa CD đã bị cậu miết tới nỗi rách bươm rồi. Sau khi thả đồ đạc xuống, đôi tay cậu vẫn còn run lẩy bẩy, giống như những chiếc lá rung rinh trước gió.

Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, thế mà gã đàn ông ấy vẫn khiến cậu có cảm giác như một con rắn độc, nhớp nháp lạnh tanh, làm cậu khiếp sợ khôn cùng, thật sự sợ hãi.

Người ta nói, hận, chẳng qua là một hình thức khác của yêu.

Thế còn, sợ thì sao?

Con người này, là độc dược đã ngấm sâu vào tận cốt tủy cậu.

Dường như vĩnh viễn cũng không giải hết được, bất kì lúc nào cũng có thể phát tác. Chỉ cần một ngòi nổ.

Thiên Việt nhìn thấy trên bàn có để một cốc nước còn lưng, liền vớ lấy tu ừng ực, như muốn dập tắt ngọn lửa mang tên nỗi đau đang cháy hừng hực trong tim.

Nửa đêm, Thị Dĩ Thành thức dậy đi vệ sinh, nghe thấy trong phòng của Thiên Việt có tiếng rên rỉ khe khẽ.

Thị Dĩ Thành cả kinh, lật đật xông vào, bật đèn lên.

Thiên Việt nằm co ro thành một đống, cuộn mình trong mớ chăn nệm, giấu đi khuôn mặt, chỉ có tiếng khóc thổn thức, rấm rức truyền ra.

Thị Dĩ Thành vọt tới, cố tách những ngón tay đang siết chặt lấy chăn của cậu ra, ủ trong lòng bàn tay mình, lay gọi: “Việt Việt, Việt Việt.”

Thiên Việt thở hổn hển, nói không ra hơi.

Thị Dĩ Thành nói: “Việt Việt, Việt Việt, em thấy không khỏe chỗ nào, đi, chúng ta lập tức đi bệnh viện. Nào!”

Thiên Việt đột nhiên chủ động níu lấy tay Thị Dĩ Thành, siết chặt thật chặt lấy tay anh, miệng lắp bắp: “Em không đi, em không muốn… đi đâu hết…” – Càng nói, giọng cậu càng trở nên nghẹn ngào – “Anh Dĩ Thành, đừng đưa em đến bất kì nơi nào khác.”

Dĩ Thành ôm chầm lấy cả người lẫn chăn: “Được, chúng ta sẽ không đi đâu hết. Chỉ ở trong nhà thôi!”

- Hết chương 12-