Dĩ Thành hỏi Việt Việt, nhờ đâu mà nhận ra rằng mình thích con trai.
Kỳ lạ thay, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Việt Việt, lại không phải người đàn ông trung niên gầy gò với gương mặt bợt bạt nọ, cũng chẳng phải cái cảm giác khi bàn tay nhớp nháp lạnh tanh của ông ta vuốt ve trên khuôn mặt mình, càng chẳng phải là lần đầu tiên nếm trái cấm giữa nỗi sợ hãi bủa vây như sắp đến ngày tận thế hòa cùng niềm khoái lạc trào dâng như được lên thiên đường kia.
Mà lại là ngôi nhà của cậu. Nơi cậu đã rời khỏi từ lâu lắm rồi. Quãng đời niên thiếu cô độc mông muội ấy. Gương mặt nho nhã mà lãnh đạm của cha, giọng điệu đầy xa cách, mà mãi cho đến nhiều năm sau đó, cậu mới hiểu được, vì đâu mà từ khi cậu lên năm cha đã không còn thân thiết với mình như trước nữa, chỉ khi đã phát giác ra cái bí mật vừa đáng buồn vừa đáng sợ của gia đình mình, khi chìm trong cảm giác khủng hoảng và nhục nhã ê chề ấy, cậu mới hiểu thấu được nỗi khổ tâm của cha mình. Trước mắt Thiên Việt lại hiện ra dung nhan diễm lệ của mẹ, mái tóc đen tuyền được vấn cao, một cây trâm giả cổ cài xéo trên đó, ánh lên sắc kim loại xanh thẳm, khẽ đung đưa sau đầu bà. Lần nào đọc thấy mấy từ đại loại như ‘thướt tha yêu kiều’ trong sách, đều sẽ nghĩ ngay tới mẹ, người mẹ xinh đẹp tuyệt trần của cậu, nhan sắc khuynh thành đó là niềm tự hào cả đời của bà, nhưng cũng chính là nguồn cơn của cái thói lẳng lơ đã theo bà suốt cuộc đời. Bà mắc chứng sợ hãi tuổi già, nên luôn không ngừng mượn thân xác đàn ông để kiểm chứng sức hấp dẫn của chính mình.
Mặt ngoài thì có vẻ như, hai người họ thật xứng lứa vừa đôi, hòa thuận và hoàn mỹ như thế đó, nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn chẳng phải vậy.
Thiên Việt còn nhớ ngay từ hồi đầu lúc cả nhà cậu vẫn sống trong căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ với một phòng khách, cha và mẹ đã chia phòng ngủ riêng rồi, phần cậu thì phải dọn đồ ra phòng khách ngủ một mình, cứ tối tối, là cậu lại mở chiếc giường xếp nho nhỏ ra, xung quanh giường, có mắc một tấm màn vải. Hoa văn in trên đó có màu chàm, là quà lưu niệm trong chuyến đi lưu diễn ở Vân Nam của mẹ, trong thế giới bí mật chật hẹp ấy, cậu sẽ không cần phải nhìn thấy cha mẹ đi lại sinh hoạt trong căn nhà như thể người dưng nước lã, cậu sẽ không cần phải nhìn thấy những lọ tương dầu mắm muối trong bếp đều nhất nhất ghi rõ tên của từng người. Cứ đến giờ cơm, cha mẹ sẽ lần lượt sử dụng nhà bếp, mỗi người sẽ tự nấu cơm riêng, ngăn nắp trật tự, lịch thiệp lễ độ. Sau đó, mẹ sẽ hỏi: Hôm nay con muốn ăn với mẹ hay ăn với cha. Cậu biết lời nói đó chính là nỗ lực của bà trong việc rút ngắn khoảng cách giữa cậu và cha, nhưng rồi, cũng chỉ nên công dã tràng mà thôi. Câu trả lời của Thiên Việt phần lớn đều là, con ăn với mẹ. Nhưng cũng có đôi lần, Thiên Việt nói, hôm nay con ăn với cha có được không ạ? Cậu chỉ dám nói vậy khi đứng đối diện với tấm lưng của người đàn ông ấy, cứ hễ mà cậu nói như vậy, là lại bất giác mong chờ cha sẽ quay đầu lại, cho dù là để đanh mặt từ chối, nhưng không, lần nào cũng thế, cha đều chỉ điềm nhiên như không lấy ra thêm một bộ chén đũa, rồi thì chẳng ừ hử gì cả. Hoặc là đột nhiên dùng đôi đũa của mình đập nhẹ lên đôi đũa của Thiên Việt đang thò về phía đĩa đồ ăn, trách: Hãy dùng đũa chung ấy! Cha rời nhà đi học xa từ lúc còn trẻ, nên khá rành rẽ việc nhà, đồ ăn ông làm, so với những món mẹ nấu, thì ngon hơn gấp bội, cơ mà, Thiên Việt ăn vào miệng, lại chỉ thấy có vị như sáp nến, đến khi nuốt vào bụng, lại thấy nặng như chì.
Tất cả những điều này, không một ai biết hết, thậm chí Thiên Việt còn chưa bao giờ nói cho anh trai nhà bên chơi với mình thân ơi là thân nữa, anh Dĩ Thành cũng chưa từng sang nhà cậu chơi. Cha mẹ đều không thích có khách đến nhà.
Ấy thế mà chỉ cần vừa bước ra khỏi cửa, là họ lại trở về với hình tượng người cha nhã nhặn ôn hòa, người mẹ quý phái diễm lệ, cùng với đứa con lanh lợi dễ bảo. Một gia đình mẫu mực đến mức có thể được đưa lên tạp chí làm quảng cáo.
Mãi cho đến khi một thành quả nghiên cứu của cha gặt hái được bằng khen quốc tế, cả nhà bọn họ dọn vào sống trong căn nhà mới rộng thênh thang, Thiên Việt rốt cuộc cũng xem như có được phòng riêng cho mình. Cây đàn dương cầm của cậu, vẫn để trong phòng khách. Thiên Việt đã sáng tỏ được một điều, thứ được đầu tư tốn kém nhất trong căn nhà này, chính là bức tường cách âm trong phòng của cha, cha thậm chí còn không muốn nghe thấy tiếng đàn của cậu. Từ đó trở đi, cậu không còn ăn cơm chung với cha nữa.
Sau này, vào khoảng năm Thiên Việt mười sáu tuổi thì phải, lúc đó cậu học lớp mười một, cần phải chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, nên mẹ đã cho cậu tham gia một lớp học phụ đạo.
Khoảng thời gian đó trời cứ hay mưa dầm dề.
Chuyện cũ của nhiều năm trước, mang theo sự ẩm ướt dính dấp của những trận mưa rả rích, ùa về trong tâm trí, rồi lại biến mất tăm, giống như hạt mưa nhấn chìm khúc gỗ đang trôi lềnh bềnh vậy. Chuyện đã lâu lắm rồi đấy nhỉ, lâu đến nỗi gương mặt người xưa giờ đây chỉ còn là một bóng mờ nhòe nhoẹt, Thiên Việt khép chặt đôi mi, cố gắng nhớ lại khuôn mặt người kia, nhưng cũng chỉ tổ phí công mà thôi. Người đã cho cậu trải nghiệm hương vị của lần đầu tiên trở thành đàn ông, người đã giúp cậu hiểu được rằng hóa ra hai người nam cũng có thể mây mưa ân ái với nhau. Cậu chỉ nhớ rằng, ông ấy đã bê theo một chồng sách vở thật dày, chân mang ủng đi mưa, trên người mặc một chiếc áo mưa làm từ nhựa trong màu xanh da trời, từng giọt nước mưa men theo vạt áo mưa nhỏ lỏng tỏng vào trong ủng ông, ướt chèm nhẹp, còn có cái nóng oi bức đặc trưng của mùa mưa ngâu. Lội vũng nước ngập ngụa bỏ đi mất dạng.
Nhà của người thầy ấy, nằm ở một khu phố cũ kĩ, trong những con hẻm uốn lượn ngoằn ngoèo như mê cung, nơi có hàng hiên thấp lè tè, trên bệ cửa sổ có đặt một chiếc rổ đan từ liễu gai, bên trong trồng những đóa cúc não* xanh rờn.
Đó là một ông thầy trung niên đã ly dị vợ, hiện đang sống độc thân. Thiên Việt vừa gặp đã nhận ra ngay, ở ông ta thế mà lại toát lên thứ khí chất nho nhã in hệt cha mình, mà hình như bề ngoài cũng hao hao giống cha, chỉ là y phục có phần giản dị hơn thôi.
Tính tình thầy ấy, trái lại, khác xa so với cha, tuy nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, cử chỉ cũng khoan thai, thế nhưng, thầy ấy sẽ mỉm cười với Thiên Việt, sẽ xoa đầu khen ngợi cậu, khiến Thiên Việt bất giác muốn gần gũi với ông ấy hơn.
Một ngày nọ, Thiên Việt đến nhà ông học thêm, nhưng thần sắc bối rối, nước mắt rơm rớm, gần như chạy ù vào nhà thầy trong cơn hoảng loạn, song lại không chịu ngồi xuống, cứ đứng ngay ngoài cửa, thở hồng hộc, toàn thân run rẩy.
Thầy cố kéo cậu vào, cậu vẫn nhất quyết đứng nguyên một chỗ, mồ hôi lấm tấm trên trán, khiếp sợ như một chú chim bị dọa. Thấy thầy định mở cửa sổ ra, cậu liền kêu lên: “Đừng mở.”
Thầy rụt tay lại, nhìn cậu, rồi mới ân cần hỏi: “Trò Thiên Việt, trò làm sao vậy.”
Điều duy nhất Thiên Việt nhận thấy được lúc này là cảm giác tủi thân không sao tả xiết, bao nhiêu đắng cay đều dâng tràn trong cậu, nghẹn bứ nơi cổ họng, ngăn trở cậu hô hấp, làm tim cậu rướm máu.
Thầy bèn ôm cậu vào lòng, chậm rãi vuốt ve lưng cậu. Ngay lúc tay thầy chạm lên lưng Thiên Việt, cậu như cảm nhận được có một ngọn lửa bùng lên, rồi vội vàng bị dập tắt, nhưng lại khiến Thiên Việt thấy rét buốt như đang ở trong hầm băng.
Trong cảm giác khi nóng khi lạnh ấy, Thiên Việt thút thít kể: “Thầy ơi, có phải em đã trở thành một đứa hư hỏng rồi không, hay là em sắp chết tới nơi rồi?”
Vòng tay đang ôm lấy cậu chợt buông lỏng, thầy giáo ngắm nhìn gương mặt cậu, rồi chậm rãi, nhoẻn miệng cười như đã sáng tỏ điều gì. Thầy từ tốn cân nhắc từng câu từng từ để giảng giải cho cậu: “Thiên Việt, trò, hãy nghe kĩ những gì thầy sắp nói nhé, đây là chuyện mà, bất kì đứa con trai nào cũng phải trải qua, trước khi trở thành người lớn. Điều này cho thấy trò đã trưởng thành, đã có thể gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông rồi. Trò vẫn là một đứa trẻ rất ngoan. Đã hiểu chưa nào?
Gương mặt Thiên Việt nhễ nhại mồ hôi, nước mắt lưng tròng, tựa như một chú nai con lạc bầy, bơ vơ trơ trọi. Dáng vẻ này, khiến người ta xao xuyến cõi lòng. Người thầy ấy nghe thấy tiếng của chính mình, đang thốt ra những lời không nằm trong sự điều khiển của lý trí: “Đồng thời điều này cũng chứng tỏ, trò đã có thể hưởng thụ niềm khoái lạc của một chàng trai rồi đó.”
Thứ âm thanh nỉ non êm ái, đê mê đó như có tác dụng thôi miên, trấn an Thiên Việt, nhưng cũng khiến cậu thấy sờ sợ thế nào ấy. Cậu trông theo gương mặt thầy giáo ngày càng sáp lại gần mình hơn, thầy có một đôi mắt màu nâu nhạt, song lại chẳng được trong trẻo, tựa hồ có thứ gì đó dày và nặng lắng đọng bên trong, gương mặt trắng nhợt của thầy có vẻ khô khốc, cách cậu thật gần, đến nỗi cậu có thể trông thấy rõ ràng từng nếp nhăn li ti nơi khóe mắt thầy.
Thầy lùi về sau vài bước, mở tủ lấy ra một chiếc quần trong còn mới tinh, hết thảy những động tác ấy, đều thật khẽ khàng, mà ánh mắt thầy thì chưa từng dời khỏi người Thiên Việt. Sau đó, ông nắm lấy bàn tay Thiên Việt, chậm rãi đẩy cậu ngả ngửa ra giường, còn bản thân ông, thì nằm xuống bên cạnh, dùng một tay chống người dậy, ngắm nhìn cậu.
Thiên Việt có cảm giác như, thầy mình đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ, nhưng hình như cũng không phải có ý muốn hại cậu, cậu sợ, sợ đến mức nhũn cả người ra. Sâu trong thâm tâm, lại thoáng một nỗi chờ mong khó tả.
Thầy từng bước cởi quần cậu ra, đầu tiên là quần jean mặc ngoài, sau đó, đến phiên quần lót.
Thế nhưng lại không lập tức thay vào chiếc quần lót mới cho cậu.
Đầu óc Thiên Việt đặc kẹo lại, hoàn toàn chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Bất thình lình, cậu cảm thấy, có một bàn tay lành lạnh, ướt át, nắm lấy bộ phận vẫn chưa lớn hẳn của cậu kia.
Đó là, tay của thầy.
- Hết chương 10-