Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 4: 4: Mới Đến




Hơn 3 giờ sáng Triệu Bắc Hành đã tỉnh giấc. Làm cái nghề như họ đây thì gần như đều phải vận chuyển hàng từ lúc sáng sớm.


Bên ngoài trời vẫn còn chưa tỏ. Triệu Bắc Hành mở cửa cuốn ở dưới lầu, đám công nhân ngủ ở nhà sau vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài bước ra.


“Lão đại, hôm nay bốc bao nhiêu xe hàng đó?”


Triệu Bắc Hành móc từ trong túi ra một tờ giấy rồi đếm, “Mười sáu xe, đi phân loại hàng ra đã.”


Hầu hết hoa quả trong kho đều để giao đến mấy siêu thị trong nội thành, còn một phần thì giao xuống dưới huyện chứ không hề bán lẻ.


Chốc lát sau xe chở hàng tới, nhóm công nhân đem mấy thùng hàng đã phân loại bỏ lên xe.


Bạch Chỉ bị tiếng xe brừm brừm dưới lầu đánh thức. Nhìn căn phòng tối đen như mực, cậu hẵng còn lơ ngơ chưa biết trăng sao gì.


Bạch Chỉ lấy điện thoại dưới gối ra xem. 3 giờ 50 sáng? Trời ạ, dưới lầu đang làm gì vậy? Định không cho người ta ngủ luôn à?


Nhưng Bạch Chỉ bỗng dưng nhớ ra, hôm qua mình đã rời Thành Đô mất rồi. Bây giờ cậu đang ở một thành phố nhỏ tại Đông Bắc mà…


Bạch Chỉ xoa xoa mắt, mặc quần áo đàng hoàng rồi xỏ giày đi xuống lầu.


Nhóm công nhân nào biết cậu là kế toán vừa được ông chủ tuyển về. Trông thấy Bạch Chỉ ăn mặc không giống như bốc vác, cũng chẳng phải người thân của ông chủ, da mỏng thịt mềm… Đừng nói là bồ của ông chủ nha?


Mấy tay công nhân tụ lại một chỗ thầm thì sau đó cười phá lên.


“Đi, mang hàng bỏ lên xe, cười cái gì mà cười.” Triệu Bắc Hành đi tới, lấy mấy tờ hóa đơn trong túi ra đưa cho Bạch Chỉ, “Cậu tỉnh rồi à? Tối hôm qua ngủ thấy lạnh không?”


Bạch Chỉ đỏ mặt lắc đầu. Chẳng những không lạnh mà còn ôm người ta làm một giấc mộng xuân nữa kìa.


Trong mơ, người kia không phải Trần Hạo mà là một gã đàn ông to cao, cường tráng, đôi tay người nọ nâng cậu lên cao.


Lên cao… Rồi lại thả xuống thật mạnh. Tựa như đang bồng bềnh trên mây, quay cuồng thế nào cũng không đáp xuống được.


“Cậu ổn chứ? Sao mặt đỏ dữ vậy, bị cảm à?


“Không, không có.” Bạch Chỉ hoàn hồn, nhận lấy xấp giấy trong tay anh.


“Trên đó có ghi phân loại hàng, đơn giá. Cậu cứ dựa theo đó mà tính.”


“Vâng.”


Bạch Chỉ cầm mấy tờ giấy ngồi ở băng ghế bên cạnh. Chỉ vài phút sau cậu đã tính xong, dùng bút bi ghi kết quả vào sổ rồi đưa cho anh.


Triệu Bắc Hành chỉ biết đọc số chứ không biết nhìn mặt chữ. Xem cách Bạch Chỉ tính toán, anh biết ngay cậu còn nhanh nhẹn hơn so với cô nàng làm đợt trước, thế là lại thêm phần thiện cảm. 


“Làm cậu tỉnh giấc rồi đúng không? Bọn tôi vào làm sớm lắm, trời chưa hửng sáng đã dậy rồi. Được cái ban ngày nếu không có gì làm thì ngủ bù lại.”


Bạch Chỉ gật đầu: “Không sao, cũng may là hôm qua tôi ngủ sớm nên giờ dậy là vừa rồi. À, toilet ở đâu ta?”


“Toilet?”


“Nhà xí ấy…”


“Cậu đi bự hay đi nhỏ?”


Bạch Chỉ hoang mang: “Đi bự đi nhỏ là sao?”


“Đi bự thì đến nhà vệ sinh công cộng ở phía trước, đi nhỏ thì cứ giải quyết ngay bãi tuyết bên cạnh nè!”


“Đi… đi nhỏ.” Bạch Chỉ đỏ mặt đáp.


“Tôi dẫn cậu đi, đúng lúc tôi cũng đang mắc nãy giờ.” Triệu Bắc Hành nói xong thì dẫn Bạch Chỉ đi đến bãi đất trong bên hông kho hàng.


Hai bên đèn sáng trưng, chiếu rọi bốn bề, chẳng có miếng riêng tư nào sất! Bạch Chỉ dòm Triệu Bắc Hành tháo dây lưng, kéo khó/a quần xuống…


“Tiểu đi chứ, làm gì đần mặt ra thế?”


Bạch Chỉ vội vàng quay đầu, kéo quần xuống, lấy chim nhỏ ra, nhắm mắt ngẫm nghĩ: Đều là đàn ông với nhau, cái đồ trai thẳng ngốc nghếch đấy chả hiểu gì đâu, không biết thì không có tội… Nhưng cậu vẫn không nhịn được, lén lia mắt nhìn qua. Yameteeee! Siêu bự luôn!


Triệu Bắc Hành cũng đang nhìn Bạch Chỉ, lẩm nhẩm trong lòng: Sao mà dáng người trông nhỏ nhắn xong cái đồ chơi kia trông cũng tí hin luôn nhỉ? Tiếng đi tè thì giống con nít, so với mình cứ ào ào như thác lũ thì của người ta đúng là gần như chả nghe thấy gì.


Hai người cùng tiểu xong, Triệu Bắc Hành rùng mình kéo quần lên. Bạch Chỉ cũng vội vã đóng khóa quần theo sau lưng đối phương vào phòng.


Hàng đã chất đầy lên xe, tiền thì phải đợi đến cuối tháng kết toán mới nhận được. Chào hỏi bác tài xong, công việc buổi sáng cơ bản là đã kết thúc.


Mấy công nhân bốc xếp cười hihi haha tụm lại hỏi, “Anh Hành ới, ai đây? Trông lạ phết.”


“Tiểu Bạch lại đây làm quen chút nào. Cái thằng đầu đinh này là Nhị Lương Tử, đứa mập mập bên cạnh là Tôn Châu. Thằng lùn hơn một chút là Đại Hoa, người cao hơn bên cạnh là anh trai nó, tên Thịnh Tử. Còn một đứa về quê đi đám cưới rồi, tên Nhị Bảo. Chờ nó về sẽ giới thiệu với cậu sau.”


Triệu Bắc Hành lại quay đầu, nói với nhóm công nhân, “Đây là Tiểu Bạch, kế toán vừa mới tuyển về của chúng ta.”


“Á, kế toán hả? Em còn tưởng lão đại nuôi trai đẹp chứ.” Nhị Lương Tử giỡn hớt.


“Té đi chỗ khác, anh mày có nuôi cũng phải nuôi vợ nhỏ chứ nuôi trai đẹp làm gì.”


Bạch Chỉ không để tâm bọn họ nói cái gì. Liếc phát là biết cả đám rặt một lũ trai thẳng ngốc nghếch, đồ chừng ngay cả gay là gì cũng chả biết.


“Chào mọi người, tôi tên Bạch Chỉ. Lần đầu gặp nhau, về sau mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Giọng của Bạch Chỉ nhẹ nhàng êm tai lại mang theo âm điệu đặc biệt của của người ở vùng sông nước. Tuy dùng tiếng phổ thông trò chuyện nhưng nghe phương ngữ là biết người từ miền Nam tới.


“Ố ồ, ra là một thằng mọi Nam.”


*Mọi Nam hay Nam Man là một xưng hô mang ý đùa cợt, trêu chọc với người miền Nam Trung Quốc. Vì xưng hô hơi mang tính miệt thị và xem thường nên nếu không thân mà gọi nhau thế này là rất dễ bị ăn đập đó nha mọi người…


Triệu Bắc Hành bước tới định dùng cùi chỏ thúc cho Nhị Lương Tử một phát: “Nói năng cho đàng hoàng, không mệt thì đi mua đồ ăn sáng đi.”


Nhị Lương Tử nhanh chân né đòn: “Lão đại hôm nay ăn gì đây?”


Triệu Bắc Hành quay lại hỏi Bạch Chỉ: “Cậu có kiêng khem món gì không?”


Bạch Chỉ lắc đầu. Cậu thật sự không kén ăn tí nào, món gì cũng ăn được một chút hết.


“Mua năm chục cái bánh bao, 6 tô hoành thánh.” Triệu Bắc Hành nói xong thì móc trong túi ra 100 tệ đưa cho hắn: “Tiền dư lại nhớ mua cho anh hai hộp thuốc lá Trường Bạch Sơn, mua xong còn tiền thì mấy anh em tự mua thuốc hút đi.”


“Vâng ạ~” Nhị Lương Tử xỏ bao tay, đội mũ vải, lạch cạch đạp chiếc ba gác mà hôm qua Triệu Bắc Hành dùng để đón Bạch Chỉ đi mua đồ.


Lúc thuê chỗ này phải nói là quá rẻ. Cả một mảnh đất to đùng thuê 70 năm mà hết có 150.000 tệ. Chỉ ngặt nỗi cách nội thành quá xa, đây cũng là lí do vì sao tờ thông báo tuyển dụng lại dán ở tít ngoài gần sân bay.


Triệu Bắc Hành mở ngăn kéo tìm được quyển sổ, anh lấy đống giấy tờ đã tính toán xong kẹo vào trong đó. Giờ chỉ mới đầu tháng thôi, đợi hơn 20 ngày nữa mới tới cuối tháng để kết toán.


“Lạnh không?” Triệu Bắc Hành ngồi lại gần chỗ Bạch Chỉ. Bạch Chỉ gật đầu, thực ra nửa người trên của cậu vẫn ổn, nhưng nửa người dưới với chân đang lạnh cóng. Đôi giày da mỏng của cậu giờ đã cứng ngắc luôn rồi.


Triệu Bắc Hành giơ bàn tay to véo chân cậu một cái.


Bạch Chỉ: ?!?


“Cậu không mặc quần bông?”


Bạch Chỉ lắc đầu.


“Ôi lạy mẹ tôi ơi, cậu đúng là chịu lạnh giỏi. Giờ đang -25 độ mà cậu chỉ mặc mỗi cái quần mỏng te như vậy?”


“Không… Không phải, còn mặc thêm một cái quần cashmere mà.” Bạch Chỉ khịt mũi đáp.


“Cái đấy thì sao chống lạnh nổi, lát dẫn cậu đi thương xá mua hai cái quần bông dày. Cậu mặc thế này muốn bị lạnh chết à?”


Một lúc sau Nhị Lương Tử lái xe ba gác trở về. 50 cái bánh bao chất đầy túi ni lông to bự, bên trong còn bốc lên hơi nóng.


Đại Hoa chạy tới lấy đồ ăn rồi chia cho mọi người.


Tới lượt Bạch Chỉ, cậu chỉ nhón một chiếc bánh bao và một chén hoành thánh: “Cảm ơn, vầy là đủ rồi.”


“Ăn ít thế á?” Đại Hoa kinh ngạc.


“Không ít đâu.” Bạch Chỉ cắn bánh bao đáp. Bánh bao ở miền Bắc to cỡ bàn tay cậu, sợ ăn còn không hết nữa là.


Đại Hoa dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật dòm Bạch Chỉ. Triệu Bắc Hành đi tới sút cho nó một phát: “Tiểu Bạch là dân trí thức nên khẩu phần ăn yếu, không giống mấy thùng cơm như tụi bây.”


*Thùng cơm còn hàm ý chỉ người vô dụng, ăn hại.


Đại Hoa lầu bầu: “Anh ăn còn nhiều hơn tụi em nữa. Tụi em mà là thùng cơm thì anh là cái vại cơm luôn.”


Bạch Chỉ đang cắn bánh bao bật cười, đôi mắt cong cong khiến Triệu Bắc Hành sững người. Anh nghĩ thầm, con trai miền Nam trông đẹp đó chứ. Mấy đứa con gái thời nay đều thích kiểu con trai trắng trẻo non tơ như thế này. Chứ cái loại không có học thức lại quê mùa như anh ai mà thèm hoan nghênh.


Hồi hè, dì cả trong xóm có giới thiệu cho anh một cô gái, thế nhưng người ta lại chê anh cao quá.


Triệu Bắc Hành năm nay 25 tuổi. Người dưới quê kết hôn sớm lắm, bạn cùng lứa giờ đẻ con đã lớn đến mức có thể đi hóng chuyện được rồi, chỉ mỗi anh ngay cả vợ còn không có. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giờ anh là một ông chủ nhỏ, mỗi năm kiếm được cả mấy trăm nghìn tệ.


Triệu Bắc Hành thì sốt ruột nhưng nhà anh lại bình chân như vại. Mẹ anh bảo: “Hành à, lúc con còn bé có một người mù xem bói cho con. Người đó nói rằng số con tiền bạc không thiếu nhưng đường nhân duyên hạn hẹp. Con sống lâu trăm tuổi nhưng thiếu bóng con cháu. Lúc đó mẹ còn chửi người ta một trận, giờ ngẫm lại thấy đạo sĩ mù kia phán cũng đúng. Nhân duyên là chuyện của trời, không thể ép buộc được.”


Triệu Bắc Hành là con thứ hai trong nhà. Trên anh có một chị cả, dưới có ba thằng em. Em ba năm rồi vừa kết hôn, con trai đã hơn ba tháng tuổi. Em tư, em năm là một cặp sinh đôi, hiện 16 tuổi, vẫn còn đang đi học, nhưng học cũng dở dở ương ương lắm. Triệu Bắc Hành dự định sau này làm ăn phất hơn sẽ bảo hai em ra đây phụ việc.


Từ nhỏ ở nhà Triệu Bắc Hành đã là đứa nói một không nói hai, lì đòn đến phát sợ. Hồi nhỏ anh rất không thích việc học hành. Lên tiểu học, tháng đầu tiên đến trường đã đánh cả thảy 16 thằng bạn cùng lớp, còn tiểu vào bàn của người ta nữa. Vào tiết thì bỏ con chuột vào trong hộp phấn của thầy cô, học được nửa năm là về nhà đi chăn trâu luôn.


Tới năm 12-13 tuổi đã trổ vóc dáng không khác gì người trưởng thành nên anh đi theo mấy người cùng xóm vào thành phố làm thuê. Triệu Bắc Hành từng làm thợ hồ, bưng bê chén đĩa, bảo vệ, giao hàng… Tuổi tác dần thêm, tính cách anh cũng trở nên trầm ổn hơn. Mấy năm trước, có một dự án giúp đỡ người dân xóa đói giảm nghèo và khởi nghiệp, anh đổi nghề sang làm ăn riêng, mạnh dạn đi vay 300.000 tệ thuê cái mảnh đất này rồi mở vựa bán hoa quả.


Ban đầu chỉ là một căn nhà khung thép đơn sơ, không dám nhập trái cây đắt tiền mà chỉ có thể bán sỉ mấy loại trái cây rẻ rẻ như quýt, táo mà thôi. Ấy thế mà qua dần mỗi năm đã kiếm lời được hơn 300.000 tệ. Số tiền này với một đứa nhà quê không có học thức như anh mà nói đúng là không hề nhỏ tí nào!


Triệu Bắc Hành cũng không vì thế mà ngủ quên trên chiến thắng, anh lập tức gom tiền đầu tư xây một căn nhà gạch hai tầng như hiện tại. Tầng trệt vẫn để hoa quả bình dân, tầng 1 thì bảo quản chút hoa quả đắt tiền. Mặt hàng đa dạng hơn thì mối bán cũng rộng thêm, lại thêm tính tình anh dễ nói chuyện, giao hàng chưa bao giờ giao thiếu cân thiếu lạng cho người khác, năm nay việc làm ăn cứ phải gọi là phát đạt.


Cơm nước xong xuôi, nhóm công nhân dọn dẹp vệ sinh chuẩn bị quay về nhà sau ngủ bù. Triệu Bắc Hành lên lầu thay đồ, định đưa Bạch Chỉ ra thành phố mua quần áo.


Đúng là người đẹp vì lụa. Triệu Bắc Hành mặc áo bông to ụ tuy là không xấu nhưng nhìn chung vẫn có cảm giác quê mùa. Giờ thay sang chiếc áo phao cổ lông ngắn, chân mang quần jean màu xanh đậm, eo mang dây thắt lưng góp phần tôn dáng cặp chân dài của anh.


Đôi mắt Bạch Chỉ rực sáng, trái tim đập rộn ràng.