Trầy trật cả buổi cuối cùng cũng rửa chân xong, mặt mũi Bạch Chỉ đỏ phừng, cậu lau chân qua loa rồi vội xỏ giày chạy như bay vào phòng.
Bạch Chỉ nằm trên giường suy nghĩ mông lung, rốt cục Triệu Bắc Hành có hiểu bản thân đang làm gì không ta?
Nếu bảo không thì lạ quá, bởi anh cứ thả thính khơi dậy h@m muốn của người khác suốt. Nếu bảo có thì cũng không hợp lý lắm, vì Bạch Chỉ cảm giác được dường như đối phương không hề có ý gì với mình.
Cậu ôm chăn nằm lăn lộn trên giường, ơi là trời sao mà khổ tâm quá vậy nè!
Điện thoại bỗng rung lên hai tiếng, Bạch Chỉ mở ra xem. Hóa ra là tin nhắn của Tống Nhiên, lần trước gỡ block y xong cậu cũng quên béng nên để đó luôn.
Tống Tiểu Nhiên: Tiểu Bạch ơi, Trần Hạo ở phòng 303 thật hả?
Một củ Bạch Chỉ: Cậu vào xem là biết chứ gì.
Tống Tiểu Nhiên: *run rẩy* Tớ không dám, tớ đặt phòng 403 ở trên lầu rồi.
Lần trước Tống Nhiên hùng hồn hứa hẹn sẽ từ bỏ Trần Hạo rồi, giờ lại mặt dày mày dặn đến tìm khéo hắn lại cười vào mặt y mất.
Một củ Bạch Chỉ: Ờm đúng rồi, đang có chuyện muốn hỏi cậu nè.
Tống Tiểu Nhiên: Biết sẽ thưa ngay ạ.
Một củ Bạch Chỉ: *mỉm cười* Hồi đó cậu làm sao tán được Lục Chi Minh vậy.
Đếm sơ sơ từ lúc học đại học đến khi đi làm thì Tống Nhiên phải có tầm 16, 17 anh bạn trai. Người quen lâu nhất được nửa năm, có kẻ mới yêu vài ngày đã chán, thậm chí còn cả xì trây bị Tống Nhiên bẻ cong vòng.
Điển hình như Lục Chi Minh – đàn anh trên hai khóa của bọn họ, Bạch Chỉ cũng từng đi ăn với người này mấy lần. Lúc Tống Nhiên và Lục Chi Minh hẹn hò thì anh ta đã tốt nghiệp rồi, thật chẳng hiểu sao hai người có thể ráp lại thành đôi được.
Tống Nhiên nằm trên giường vò đầu bứt tai nghĩ ngợi, sao tự dưng Bạch Chỉ lại hỏi chuyện này vậy nhỉ? Ngẫm lại thì hình như hồi đó y với người ta kết bạn Wechat trước, sau lại chơi game chung, ngày nào lên game y cũng tỉ tê thả thính người ta rồi thôi…
Tống Tiểu Nhiên: Tất nhiên là phải bồi đắp tình cảm từ từ, mưa dầm thấm lâu chứ còn sao nữa nà.
Bạch Chỉ trợn mắt, chao ôi lại còn mưa dầm thấm lâu cơ đấy? Còn chưa hết nửa học kỳ đã đưa nhau lên giường mà bày đặt mưa dầm với chả thấm lâu.
Tống Tiểu Nhiên: Ngoài ra còn phải chủ động tiếp cận người ta, thả thính lập lờ nè, rồi ngó xem người ta có thấy phản cảm với hành động của mình hay không. Nếu mà đối phương thấy khó chịu thì thôi, hạ màn. Còn nếu đối phương không thấy khó chịu thì cứ lấn tới đi, vì khả năng cao người ta là gay ngầm đó nha. Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng người ta chỉ là một gã xì trây có thần kinh thô thôi.
Bạch Chỉ vuốt cằm suy ngẫm, cách này có thử với Triệu Bắc Hành được không ta?
Cậu gửi tin nhắn giọng nói qua: “Hừm, cậu dạy tôi cách tán trai thẳng có được không?”
Tống Nhiên vội bật dậy bấm gọi điện.
Bạch Chỉ đi ra khóa cửa rồi đeo tai nghe vào: “A lô, cậu nghe rõ không?”
“Rõ…”
Hai người cùng im lặng, giọng nói thân quen khiến đôi bên bỗng thảng thốt.
Bạch Chỉ còn nhớ hồi đại học, cứ mỗi lần hết tiền cậu lại chạy sang phòng Tống Nhiên ăn ké cơm. Mồm miệng y lúc ấy mắng hăng lắm, nhưng chưa lần nào để Bạch Chỉ bụng rỗng đi về cả.
Năm hai đại học lúc cậu bị đau ruột thừa tưởng chết đi sống lại, cũng nhờ có Tống Nhiên phát hiện, cứ khăng khăng đòi đưa cậu đến bệnh viện. Khi ấy Bạch Chỉ chẳng còn cắc nào, tiền sinh hoạt bố mẹ đưa cậu đều cho Trần Hạo chơi game hết. Tống Nhiên không nói lời nào, cứ thế cõng cậu đến bệnh viện. Bạch Chỉ vẫn nhớ như in hình ảnh tấm lưng gầy giơ xương của y cấn vào lồ ng ngực khiến cậu đau nhói…
Giờ Bạch Chỉ đã không còn hận Tống Nhiên hay Trần Hạo nữa, nhưng cậu hiểu, đôi bên mãi mãi sẽ không thể trở lại làm bạn bè như trước.
Một thoáng im lặng trôi qua, Tống Nhiên mở lời nịnh nọt: “Cậu định theo đuổi anh xì trây kia hả?”
Bạch Chỉ không phủ nhận mà chỉ đáp: “Giờ dạy không, không dạy cúp máy đó!”
“Đừng cúp đừng cúp mà. Trước tiên tớ cần biết hai người đã đi đến giai đoạn nào rồi đã, có sờ tay chưa?”
“Tính ra là cũng sờ rồi… Sờ rồi á.” Bạch Chỉ đỏ lừ cả mặt.
Tống Nhiên hào hứng vặn hỏi: “Cái gì mà ‘tính ra’ chứ hả, sờ sao nè nói kĩ tớ nghe với?”
“Thôi dẹp, khỏi cần cậu dạy nữa.”
“Ấy ấy ấy không hỏi nữa là được chứ gì. Thế ngoài sờ tay ra còn làm gì khác chưa? Ví dụ như hôn môi…”
Bạch Chỉ tức điên: “Đã tới mức hôn được rồi thì tớ còn nhờ cậu làm quân sư chi nữa?”
“Ừa ha… Nghe cũng đúng đúng. Thế bình thường người ta đối xử với cậu thế nào?”
“Rất tốt, cực kì tốt, siêu siêu tốt luôn!”
“So với Trần Hạo thì sao nè?”
“Đừng có nhắc tới cái tên chết dẫm đó được không? Nghe đã thấy xúi quẩy rồi, không có cửa so sánh với anh Hành đâu.”
“Cậu… Thật sự hết yêu Trần Hạo rồi hả?”
“Cậu còn định hỏi thêm bao nhiêu lần nữa hả Tống Nhiên? Tớ đã nói rồi, chuyện quá khứ tớ không bận tâm nữa. Giờ tớ cũng chẳng hận gì hai người đâu, cậu với Trần Hạo mà bên nhau được thì tớ sẵn sàng tặng cho một bao lì xì to oạch luôn.”
“Hiểu rồi… Thế giờ cậu có cảm giác gì với người ta?”
Bạch Chỉ dưỡn dẹo đáp: “Thì là… ngày nào cũng muốn được ừm hứm với anh í đó mà~”
Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên thấy Bạch Chỉ như thế. Trước đây dù cậu và Trần Hạo rất mặn nồng ân ái, thế nhưng Trần Hạo vẫn thường xuyên đến tìm y. Như vậy có thể thấy chuyện giường chiếu của hắn và Bạch Chỉ không mấy hòa hợp, nói cách khác, Bạch Chỉ là người không dành quá nhiều đam mê vào d*c vọng. Rốt cuộc là gã xì trây kia quyến rũ đến mức nào mà có thể khiến Tiểu Bạch từ thầy tu hóa thành bé thỏ tà dâm như bây giờ vậy nhỉ?
Chuông cảnh giác trong lòng Bạch Chỉ reo vang: “Không có được tăm tia người ta nha chưa!”
“Biết rồi biết rồi, ai lại ngựa quen đường cũ chứ. Mà nói cậu nghe, thật lòng ấn tượng đầu tiên của tớ về anh là không có miếng gay nào luôn á. Từ đầu đến chân sặc mùi xì trây nồng nặc và mục tiêu cuộc đời chỉ có một, ấy là sinh con đàn cháu đống.”
“Nín cái miệng cậu lại!”
“Thế cậu có muốn nghe tớ phân tích tiếp không?”
“Thì nói đi…”
“Cậu bảo anh ta đối xử tốt với mình đúng không, thế cậu có chắc là anh ta đối xử tốt với riêng mình cậu chưa hay là gặp ai cũng đều làm như thế?”
Bạch Chỉ cẩn thận suy ngẫm, Triệu Bắc Hành là một người đàn ông khí khái và rất có trách nhiệm. Nếu quay ngược về thời cổ đại thì chắc chắn anh sẽ là một vị tướng quân khiến người người kính nể và sẵn lòng hi sinh.
Triệu Bắc Hành đối xử với đám công nhân như anh em ruột trong nhà, gặp chuyện là không màng bỏ tiền bạc ra giúp đỡ. Anh đối xử với chủ thuê nhà cũng rất tốt, luôn tận tâm giúp đỡ, chăm nom. Còn với mình ấy hả?
Bạch Chỉ cắn môi nghĩ, tính ra thì anh Hành đối xử với cậu cũng chẳng khác mấy so với đám anh em kia. Chẳng qua do cậu chung nhà cùng anh với tư cách là kế toán nên được chăm lo hơn một chút thôi.
“A lô, sao cậu không nói gì nữa?”
“Không gì hết, tớ cúp máy đây.” Bạch Chỉ cúp máy nằm bẹp trên giường, bao tình tự được hun lửa mấy nay bỗng dập tắt như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Có lẽ Trần Hạo đã nói đúng, Triệu Bắc Hành vốn không phải gay, số trời đã định sẵn hai người chẳng thể đến được với nhau.
Bạch Chỉ trùm chăn lại hít một hơi, sống mũi bỗng trở nên cay cay, lệ vô thức trào ra.
Sao một người đàn ông tốt như vậy lại không thể là của mình được chứ…
Tống Nhiên bên này cũng đang nằm bẹp trên giường ngẫm nghĩ, phải chăng ban nãy Bạch Chỉ đã tính đến chuyện bỏ cuộc rồi? Nếu cậu ấy bỏ cuộc thì Trần Hạo vẫn còn hi vọng, Trần Hạo còn hi vọng thì coi như y hết đường ở bên hắn luôn. Bây giờ nhiệm vụ cấp bách là giúp Bạch Chỉ đẩy nhanh tiến độ để nhanh chóng có thể ừm hứm một trận với tên xì trây kia, như vậy Trần Hạo mới chịu bỏ cuộc. Úi chà, mình đúng là thông minh kế sách đầy mình quá mà!
Thế là Tống Nhiên vội gọi lại cho Bạch Chỉ.
“Ban nãy tớ còn chưa nói xong mà sao cậu cúp máy rồi?”
Bạch Chỉ hằm hằm nói: “Anh ấy đối xử với ai cũng tốt hết, tớ chẳng qua chỉ là một trong vô vàn nhân viên của người ta thôi, chả có gì đặc biệt sất.”
“Cậu nghĩ kĩ lại xem, lúc hai người bên nhau thì anh ta có hành vi gì khác lạ mà chỉ dành riêng cho cậu không?”
“Hành vi khác lạ hả? Xoa đầu có tính không? Bạch Chỉ chống cằm hỏi.
“Xoa đầu? Trời đất ơi, đỉnh luôn! Có người đàn ông nào đang yên đang lành lại đi xoa đầu người khác không? Cậu từng có trợ lý còn gì, thế cậu có xoa đầu người ta bao giờ không?”
Bạch Chỉ lập tức lắc đầu, trợ lý trước đây của cậu là một nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp có vẻ ngoài trông đáng yêu cực, nhưng Bạch Chỉ chưa từng có h@m muốn xoa đầu cô nàng. Đang yên đang lành tự nhiên động vào tóc tai trên đầu người khác khéo lại bị nghi là quấy rối tình d*c.
“Ngoài cậu ra anh ta còn từng xoa đầu ai nữa không?”
Ngoài cậu à? Nhị Lương Tử có không nhỉ? Nhớ tới mái đầu đinh của nó, Bạch Chỉ rùng mình lắc đầu: “Không, tớ chưa từng thấy anh ấy xoa đầu ai khác cả.”
“Vậy còn chưa đủ xác định hả? Động tác mập mờ như xoa đầu mà anh ta chỉ làm với mỗi mình cậu, vậy chứng tỏ trong lòng anh ta cậu có vị trí khác biệt hơn so với những người khác rồi.”
Hai mắt Bạch Chỉ sáng rỡ: “Thật hả?”
Tống Nhiên đâm lao đành phải theo lao, y nhiệt tình chém gió: “Tất nhiên rồi! Tình cảm của hai người sẽ dần phát triển nếu cứ tiếp tục đụng chạm thân thể như thế đó, chứ giờ không ai chịu chủ động thì sao mà nên duyên được đúng không nè?”
Bạch Chỉ cắn góc chăn, gật đầu lia lịa: Tống Nhiên nói rất có lý! Hôm nọ chẳng phải mình vừa đụng vào là Triệu Bắc Hành cứng đó sao?
“Nên là đừng có phủ nhận sự quan trọng của cậu với anh ta chỉ vì đối phương vốn là một chàng trai quen thói tốt bụng được.”
“Ừa, thế rồi tớ phải làm sao nữa?”
“Thì cậu… Chờ tớ chút nha có ai đang gõ cửa rồi. Giờ cậu tự ngẫm lại đi đã, có gì chưa hiểu thì gọi tớ tiếp. Cố lên, Tống Tiểu Nhiên sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của cậu!” Nói đoạn Tống Nhiên cúp máy.
“Đến đây, ai đó?”
“Mở cửa ra…” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Tống Nhiên hé cửa ra nhìn, bên ngoài là một người đàn ông chỉ mặc mỗi áo choàng cao hơn 1m80, xem bộ dạng có vẻ đã say mèm.
Tống Nhiên ngó nghiêng một lượt từ sợi dây chuyền vàng trên cổ, chiếc Patek Philippe(*) đắt đỏ trên tay hắn rồi đến cặp chân lồ lộ bên dưới, rặt dáng vẻ của một kẻ trưởng giả học làm sang.
*Một thương hiệu đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ.
“Anh đi nhầm phòng đúng không?”
Người đàn ông không đáp mà chỉ đẩy cửa đi vào nằm luôn trên giường.
“Ê này, anh làm gì đó?” Tống Nhiên vội nhấc điện thoại bàn lên định gọi cho phục vụ vì có người bỗng dưng xông vào phòng minh. Thế nhưng người đàn ông đã giật lấy điện thoại vứt toẹt qua một bên: “Cà kê dê ngỗng vừa thôi, là cậu hẹn tôi đó. Giờ có làm hay không, không làm thì biến ra ngoài.”
“Tôi hẹn anh? Phòng này tôi thuê tự nhiên bảo tôi cút là sao?” Cái tên này hẳn là say quá nên đi nhầm phòng rồi.
“Anh say rồi đó… Á!” Người đàn ông chụp tay Tống Nhiên rồi đè nghiến y lên giường, hương rượu ngọt ngào phả lên mặt, y nhận ra được đây là mùi rượu vang Bordeaux.
Thật ra thì… cũng được đó chứ, mỡ đã dâng tận miệng cơ mà. Thôi cứ húp luôn vậy, coi như là có duyên đi há ~
“Để em đi đóng cửa trước đã nhé?” Tống Nhiên giơ ngón tay khẽ khàng xoa lên lồ ng ngực người đàn ông, hắn ta vỗ mông y nghe đốp một cái rồi khàn khàn hối thúc: “Nhanh lên!”
Sáng hôm sau Tống Nhiên tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn bóng ai. Trên đầu giường y bỗng xuất hiện thêm một cọc tiền, Tống Nhiên cầm lên đếm thử. Tận 8 nghìn tệ cơ đấy, sang quá nhỉ…
Móa! Hắn ta tưởng mình là đĩ thật đó hả? Ủa mà khoan… Hắn lấy tiền đâu ra vậy trời?
998: Đây không phải truyện quay về báo thù cho hả dạ, vả mặt tiểu nhân hay gương vỡ lại lành gì gì đó đâu ạ. Tống Nhiên là nhân tố thúc đẩy tình cảm nhất định phải có nha, nên bạn nào không thích thì cứ next qua hai chương này luôn heng.
Faye: Cái nết của Tống Nhiên sao nó hài vậy trời, đọc vừa bực vừa buồn cười XD