Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 12: Hướng dẫn chữa nấc cụt




Lúc Trần Hạo đến gặp Tống Nhiên thì y đang xà nẹo cùng anh bồ người lai ra khỏi khách sạn. Đôi bên đụng mặt nhau, hắn hỏi: “Sao cậu lại chặn tôi?”


Râu ria Trần Hạo xồm xoàm, quầng mắt thâm thấy rõ, đầu óc cũng bù xù, quần áo thì nhăn dúm như miếng rong biển phơi khô, nhìn kiểu gì cũng thấy khác xa với bộ dạng thuộc tầng lớp ưu tú trong xã hội trước đây.


Tống Nhiên không khỏi bật cười: “Mắc gì tôi không được chặn anh?”


“Cậu…” Trần Hạo điên tiết, “Cậu đi qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi.” Nói đoạn hắn lôi Tống Nhiên đi.


“Ê thằng kia mày làm gì đấy?” Cậu trai người lai khó chịu ngăn Trần Hạo lại.


“Không liên quan tới mày, tao tìm Tống Nhiên thôi.”


“Tao là bồ Tống Nhiên, mày tìm em ấy thì sao lại không liên quan tới tao được?” Đối phương có vẻ không thông thạo tiếng Trung nên giọng điệu nghe mà nhịu cả mồm.


Trần Hạo cười khẩy một tiếng, không nể nang đáp: “Mày học tiếng Trung lại cho đàng hoàng đi đã.” Nói xong hắn ghìm cổ tay Tống Nhiên lôi y ra xe.


“Buông tôi ra!” Tống Nhiên hất tay Trần Hạo, “Có gì thì nói ở đây luôn đi.”


“Được, vậy tôi hỏi cậu chuyện ghi âm là thế nào đây?”


“Ghi âm gì cơ?” Tống Nhiên giả nai.


“Chả nhẽ gửi đoạn ghi âm gì cho Tiểu Bạch mà chính cậu cũng không biết à?”


“À, ý anh là đoạn ghi âm hai chúng làm tình ấy hả?”


Mắt Trần Hạo đỏ quạch, hắn nhào tới nắm áo Tống Nhiên rồi quát: “Đ** m* mày bị điên hay gì?”


“Bốp!” Cậu trai người lai đứng bên tung một cú vào mặt Trần Hạo khiến hắn ngã nhào xuống đất.


Mấy nay Trần Hạo ăn uống chẳng ra làm sao, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có. Bị đối phương đấm một phát như thế hắn chỉ thấy sao trăng giăng đầy đầu, lỗ tai như ù đi, cả người váng vất suýt ngất tại chỗ.


“Cậu làm gì đấy?” Tống Nhiên hoảng hốt đẩy cậu trai người lai ra rồi ngồi thụp xuống đỡ Trần Hạo dậy.


Trần Hạo phun ra một miếng máu lẫn nước bọt, hắn đẩy Tống Nhiên ra rồi quay lại xe của mình.


“Trần Hạo.” Tống Nhiên thấy thế định đuổi theo, bạn trai y đứng bên lập tức níu tay lại, “Nhiên Nhiên, ban nãy thằng đó định đánh em nên anh mới ra giúp mà.”


“Chuyện của tôi và anh ấy không mượn cậu quan tâm.” Tống Nhiên tức tối dậm chân, đoạn chạy theo Trần Hạo.


“Ơ em có nhầm không đấy, anh mới là bồ của em mà!”


Trần Hạo lên xe rồi, Tống Nhiên giữ chặt cửa bên ghế lái phụ.


“Xuống xe.” 


“Trần Hạo, em…”


“Tôi bảo cậu xuống xe!” Hai mắt Trần Hạo đỏ ngầu, khóe môi thâm bầm, bộ dạng thở hồng hộc trông như con chó hoang bị dại.


Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên thấy Trần Hạo thế này, y sợ hãi tựa vào cửa xe gọi: “Anh Hạo…”


Trần Hạo mệt mỏi châm điếu thuốc, hắn gục người trên vô lăng cười nhạt: “Giờ cậu vừa lòng chưa?”


“Tiểu Bạch… Cậu ấy chia tay với anh rồi hả?”


“Chia tay đã là gì, em ấy còn bỏ việc và đi mất biệt.”


“Đi về nhà sao?”


“Không, đi đâu tôi cũng không biết nữa.” Trần Hạo gẩy tàn thuốc, híp mắt nhìn người bên cạnh, “Sao cậu ti tiện thế hả Tống Nhiên? Tôi đã nói là chuyện hai ta không được để cho Tiểu Bạch biết, nếu không mọi sự sẽ kết thúc.”


Tống Nhiên như muốn nghẹt thở: “Đúng, là do em ti tiện, là em năm đó chủ động quyến rũ anh.” Nói đoạn y nẩng đầu, khóe mắt ửng hồng, “Những năm qua chịu làm vật cho anh gọi đến để tiết dục, nhưng đ con mẹ em lỡ thích anh rồi thì phải làm sao đây? Thấy anh và Tiểu Bạch nồng thắm bên nhau như thế em ghen muốn điên lên được anh có biết không?”


Trần Hạo rít một hơi thuốc phả lên mặt y: “Tôi có gì đáng để cậu thích đâu?”


Tống Nhiên ho sặc sụa hai phát rồi đáp: “Không biết, em mà biết thì đã không thích một thằng đểu cáng như anh.”


“Cậu nói đúng, tôi là một thằng đểu cáng chính hiệu.” Trần Hạo dí đầu thuốc vào mu bàn tay Tống Nhiên, “Vậy nên cậu tránh xa tôi ra chút được không? Giờ thì cút khỏi xe ngay, tôi đéo muốn gặp lại cậu nữa.”


Mu bàn tay truyền đến cơn bỏng rát khiến Tống Nhiên đau đến mức hít một hơi thật sâu, nước mắt vô thức trào ra. Y nói: “Gửi ghi âm cho Tiểu Bạch là em sai, để em tìm cậu ấy về cho anh rồi hai ta đường ai nấy đi.” 


Tống Nhiên đẩy cửa đi xuống, trông thấy bóng lưng xa dần của y, Trần Hạo nhắm mắt lại. Hắn dành những điều tốt đẹp nhất cho Bạch Chỉ nhưng lại không ngần ngại quăng cho Tống Nhiên những thứ tồi tệ nhất.


Trần Hạo biết, hắn không hề yêu Tống Nhiên, nhưng chẳng hiểu sao lòng hắn cứ buôn buốt nhói đau.


***


Thời gian thấm thoát thoi đưa, Bạch Chỉ đã đến Đông Bắc hơn nửa tháng. Giờ cậu đã dần thích nghi với môi trường sống và thời tiết nơi đây, đồng thời cũng quen thân với những người trong tiệm hơn, thi thoảng còn pha trò cùng họ.


Lắm khi Bạch Chỉ cũng không hiểu mọi người đang nói gì nhưng cậu luôn cảm thấy người Đông Bắc có khiếu hài hước bẩm sinh, nói cái gì nghe cũng thú vị hết.


Dự báo thời tiết tối qua nói rằng hôm nay sẽ có tuyết. Quả nhiên sáng nay thức dậy đã thấy bông tuyết rơi lả tả từ trên trời xuống. Bạch Chỉ đỏ ửng cả mặt vì hơi lạnh, cậu chạy tới chạy lui trên nền tuyết, chán chê rồi mới ngả lưng nằm xuống lớp tuyết sâu phải hơn nửa mét.


Đây là lần đầu tiên cậu thấy bông tuyết to đến vậy, tuyết trắng đẹp tựa lông ngỗng rơi trên mặt cậu mang theo hơi lạnh khiến cả người hít ra thở vào chỉ thấy khoan khoái nhẹ bẫng.


Hồi đi học cậu đâu hiểu thế nào là “Tuyết phủ núi Yên dày tựa chiếu, thổi đài Hiên Viên đọng thật nhiều”(*), cứ ngỡ người xưa nói quá mà thôi. Giờ thấy tận mắt rồi cậu mới tin được.


*Hai câu này trích từ bài thơ “Bắc phong hành” của Lý Bạch do mình tự dịch.


Triệu Bắc Hành và mọi người đã chất hàng lên xe xong rồi, cả bọn ngồi nghỉ ngơi hút thuốc trong phòng. Nhị Lương Tử ngậm điếu thuốc trêu đùa: “Cái thằng mọi Nam này chắc nhỏ tới lớn chưa thấy tuyết nhiều thế này bao giờ, ngó coi nó nghịch tuyết vui chưa kìa.”


Triệu Bắc Hành nhìn qua thì thấy Bạch Chỉ đang dang tay vui vẻ chạy lăng quăng trên nền tuyết, anh gõ bốp một cái lên ót Nhị Lương Tử: “Mẹ nhà cậu, đừng có mà hỗn. Mọi với chả Nam, gọi anh Bạch đi.”


Thịnh Tử kéo gấu quần nhét vào trong đôi giày bông: “Cậu ta nhiêu tuổi đó Lão Đại? Em nghĩ là chắc nhỏ hơn em quá.”


“Còn lớn hơn anh mày một tuổi đó.”


“Là 26 á? Có lộn không vậy? Em thấy cỡ 20 là cùng à.” Nhị Lương Tử ngạc nhiên.


Tôn Châu bỗng cất giọng quái gở nói: “Người ta là sinh viên mà, có chịu khổ chịu cực gì như bọn thất học tụi mình đâu nên trông trẻ là đúng rồi.”


Lúc kế toán cũ kết hôn và xin nghỉ, Tôn Châu định để chị gái tới đây làm, nhân tiện ghép duyên cho chị mình và ông chủ. Chị Lưu kế toán cũ tuy là nữ nhưng có nhà riêng ở gần đây, nhà Tôn Châu thì khác. Nó ở quê lên nên nếu chị hai nó đến thì tất nhiên sẽ ở trên lầu cùng Triệu Bắc Hành. Nam nữ độc thân mà sống chung như thế rất bất tiện lại còn dễ bị đàm tiếu, thế nên Tôn Châu có nói vài ba lần nhưng Triệu Bắc Hành đều từ chối.


Sau này có Bạch Chỉ rồi thì Tôn Châu không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng nó luôn thấy khó chịu vì cho rằng Bạch Chỉ đã phá bĩnh kế hoạch tìm anh rể của mình.


Thịnh Tử thẳng thắn nhận định: “Đàn ông đàn ang ai mà để tâm vẻ bề ngoài làm gì, miễn trông chững chạc là được rồi.”


Nhị Bảo đứng bên chẳng nói lời nào, chỉ ngồi cười ngốc nghếch.


Triệu Bắc Hành dập điếu thuốc, anh đứng lên dặn dò: “Dọn đồ đạc hết đi, lát Đại Hoa về thì ăn cơm.” Nói đoạn anh đi thẳng ra ngoài.


Tuyết mới rơi nên rất mềm mại, bước chân lên sẽ nghe âm thanh sột soạt. Triệu Bắc Hành quen nhìn tuyết từ nhỏ nên chẳng thấy có gì hay ho.


“Không lạnh sao mà còn nằm đó.”


Bạch Chỉ mở mắt nhìn người đứng cạnh mình, nằm thế này khiến cậu bỗng có cảm giác mình đang phủ phục dưới chân Triệu Bắc Hành, dáng vẻ người nọ cũng theo đó mà trông to cao hơn. Bạch Chỉ đỏ mặt đáp: “Không lạnh ạ, đây là lần đầu tiên em thấy tuyết nhiều như vậy, đẹp quá à.”


Triệu Bắc Hành đá mông cậu: “Dậy nào, lát đồ ướt hết bây giờ.”


“Dạ.” Bạch Chỉ mặc đồ dày quá nên loay hoay trong hố tuyết một hồi vẫn không đứng dậy được. Triệu Bắc Hành nhìn ngứa cả mắt bèn vươn tay định kéo cậu lên, ai ngờ Bạch Chỉ nắm không chặt nên tuột cả găng tay ra, lúc bị ngã ngược ra đằng sau cậu luống cuống bấu đùi Triệu Bắc Hành…


Hai người tự nhiên lại ôm nhau trong một tư thế vô cùng quái lạ.


Bạch Chỉ nửa quỳ ở một bên chân Triệu Bắc Hành, mặt tựa vào eo anh, chỉ cần cậu thoáng quay đầu là có thể đụng vào con chim non đang ngủ trong lồng.


Triệu Bắc Hành một tay níu Bạch Chỉ lại một tay đỡ sau đầu sợ cậu bị té.


Bạch Chỉ ngẩng đầu li/ế/m môi một cái, hơi thở nóng bỏng phả vào khóa quần của Triệu Bắc Hành, nền tuyết trắng phau như làm nổi bật bờ môi hồng và hàm răng trắng tinh tươm của Bạch Chỉ. Đầu Triệu Bắc Hành như ù đi, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh như tan biến dần, trước mắt chỉ còn đọng lại bờ môi đỏ mọng kia.


Đôi bên cứ lặng im như thế cho đến khi vang lên tiếng xe xích lô từ xa, Đại Hoa đã mua đồ ăn sáng về rồi.


Triệu Bắc Hành vội buông tay, đoạn anh lùi về sau một bước bảo: “Nhanh đứng lên, có quỳ nữa thì trẫm cũng không cho khanh lì xì đâu.”


Bạch Chỉ đứng dậy phủi sạch tuyết trên người, sắc mặt hết trắng lại chuyển sang đỏ, cậu cúi đầu đi vào phòng.


Hôm nay Đại Hoa mua bánh bò, đây là một loại bánh ngọt màu vàng nhạt được làm từ bột ngô, cắn một miếng là mùi ngô thơm nức cả mũi. Bạch Chỉ rất thích hương vị này nên ăn một miếng thật to, hậu quả là ăn xong cứ nấc cụt mãi.


Mấy cậu nhóc xung quanh thấy thế bèn cười phá lên trêu chọc, bảo Bạch Chỉ nín thở rồi uống miếng nước nóng là hết ngay. Bạch Chỉ nghe theo nhưng thử mấy lần mà cơn nấc cụt vẫn còn y nguyên, nấc đến độ bụng cậu cũng đau luôn rồi.


Triệu Bắc Hành nín cười rồi bỗng nhiên bế bổng cậu lên lầu.


“Á, anh làm gì đó?” Bạch Chỉ giật thót, hai tay níu chặt quần áo Triệu Bắc Hành. Trong đầu cậu bắt đầu trình chiếu những thước phim không dành cho thiếu nhi, con chim non lập tức sổ lồng, hai chân Bạch Chỉ như muốn nhũn cả ra.


Triệu Bắc Hành thả cậu xuống cầu thang trên lầu: “Hết nấc cụt chưa?”


Bạch Chỉ đỏ mặt kẹp chặt hai chân.


“Cứ sợ là tự nó hết thôi.”


Bạch Chỉ ngơ ngác: “Dạ?”