Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 106




106.

“Nhưng em mệt rồi.”

Quan Thù bất giác ngửi được rõ ràng hương pheromone đầy phòng, nháy mắt đã hiểu rõ nguyên nhân, vẻ mặt hắn phát sinh chút biến đổi kỳ diệu.

“Thiếu chút nữa quên mất, Thẩm Yểu ghét mùi pheromone đó.” Khóe miệng Quan Thù hạ xuống mang theo ý giễu cợt, “Sao hả? Mày không thèm để ý đến pheromone của tao, chỉ vừa ý mỗi của Từ Ý Bạch thôi à?”

Yến Tri Hành dừng động tác hôn Thẩm Yểu, nhưng không hề ngừng phóng thích pheromone, tiếng hít thở hỗn loạn đứt quãng khó lòng ức chế của Thẩm Yểu buột ra.

Y nâng mắt nhìn về phía Quan Thù: “Hiện giờ cậu có thể thử phóng pheromone của mình ra, xem Thẩm Yểu có thèm quan tâm đến cậu hay không.”

Sự đau đớn khi kim tiêm đâm vào tuyến thể là thứ không ngôn ngữ nào có thể miêu tả nổi, một lần cũng đủ làm cho Alpha sống không bằng chết, Yến Tri Hành lại trải nghiệm vô số lần. Y bị lấy mẫu thử pheromone hết lần này đến lần khác, lại bị truyền vào mùi hương pheromone không thuộc về mình hết lần này đến lần khác, đã trải qua vô số thất bại cùng phản ứng bài xích không thể đếm nổi.

Chẳng ai hiểu nổi vì sao y lại muốn làm đến mức đó vì một Omega đã qua đời, song không ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt y, bởi vì Yến Tri Hành tin chắc rằng Thẩm Yểu chưa chết.

Sự thật chứng minh hết thảy, lựa chọn của y chính xác.

Hiện tại Thẩm Yểu không còn bài xích y nữa, sẽ không còn buồn nôn khi ngửi thấy pheromone của y, thậm chí lúc bị Từ Ý Bạch đột ngột kích thích từ phía sau đến nghẹn lời vài giây, liền vươn tay như thể cầu cứu về phía y theo bản năng.

Từ Ý Bạch không tham gia vào cuộc tranh chấp của bọn họ, ngồi đó hưởng lợi như ngư ông, răng nanh cọ xát rồi hôn lên nốt ruồi son trên vai Thẩm Yểu, khiêu khích hỏi ngược lại:

“Của cậu ư?”

Hắn đưa lại đáp án: “Của tao.”

*

Thẩm Yểu bị đè ép trên chiếc giường không quá lớn hoàn toàn không chỗ trốn chạy.

Đầu gối cùng khuỷu tay, eo hông cùng ngực bụng, bàn tay xinh đẹp và cả phần đùi non mềm mại, tất cả đều bị cọ đến ửng hồng.

Quỳ gối bên cạnh là Quan Thù, lui ra sau trốn liền đụng vào lồng ngực Từ Ý Bạch, dịch lên phía trước đầu mũi liền chạm vạo cơ thịt rắn chắc của Yến Tri Hành. Cậu bị hơi thở của nhóm Alpha bao bọc chặt chẽ, chạm vào da thịt bọn họ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể càng lúc càng dâng cao.

Cậu không phân biệt nổi người phía sau là ai,

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Nếu như lúc thường, chí ít cậu còn có thời gian tạm nghỉ. Hiện tại, Thẩm Yểu đắm chìm trong từng trận sóng triều thôn tính người không chừng mực, nước mắt như đã khô cạn, sức lực để phát ra tiếng nức nở cũng đã chẳng còn.

Mí mắt sưng tấy của cậu nặng nề nhắm lại, có người đưa tay che kín mắt cậu, hạ thấp âm thanh xuống hỏi:

“Tớ là ai, Thẩm Yểu?”

Thẩm Yểu mờ mịt mở to mắt, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được, chỉ nhớ từ lúc ban đầu mình vẫn luôn dựa vào ngực Từ Ý Bạch. Cậu liếm làn môi khô khốc theo bản năng, hồi đáp:

“...... Từ Ý...... A!!.”

Người phía sau không cho cậu cơ hội nói hết câu, dùng sức cắn lên bả vai cậu.

“Cậu thích anh ta đến thế cơ à?” Quan Thù nghiến răng nghiến lợi hỏi, hôm nay hắn đã nhịn vô số lần, tại giây phút này liền phát tiết hết ra, kích thích Thẩm Yểu căng cứng người ưỡn lên đến hết cỡ, “Bị pheromone của anh ta mê hoặc đến điên đảo thần hồn, không thèm nhìn tớ lấy một cái, dùng ông đây xong rồi thì vứt bỏ phải không?”

Thẩm Yểu bất lực hé môi, lại không biết ngón tay của ai đẩy vào trong khoang miệng ấm áp của cậu, quấy đảo đè lên đầu lưỡi, khiến cậu không có cách nào buông nổi một câu ngon ngọt dỗ dành.

Chỉ có nước bọt tỏa hương hoa hạnh ngọt ngào chảy xuống theo khóe miệng, lại bị người liếm từ cằm lên khóe môi, rồi ngậm một ngụm nước ấm, dùng miệng chuyển sang cho Thẩm Yểu.

Bóng tối kéo dài hồi lâu, bàn tay đang che trước mắt cậu tạm thời rời khỏi một chút, trước mắt vừa hiện lên chút ánh sáng, một lần nữa lại bị người chặn mất.

“Vậy anh là ai?”

Giọng nói mát lạnh vang lên bên tai cậu, không hề cố tình giấu giếm. Giọng nói của các Alpha khác biệt rất nhiều, dẫu Thẩm Yểu có không nghe được đủ rõ ràng, cũng có thể phân biệt được là âm thanh của ai.

Song bởi chân cậu vẫn còn co giật vì trận sóng triều khi trước, sợ rằng sẽ đưa ra một đáp án sai lầm, lần lữa mãi chưa đáp.

Không trả lời cũng không được, Thẩm Yểu lại bị một trận mưa to gió dữ kéo vào trạng thái ngơ ngẩn, cậu mụ mị đáp:

“Từ Ý Bạch.”

Kết quả lại chứng minh dường như cậu đã đưa ra đáp án sai, cẳng chân bị người thô bạo tóm lấy, dùng sức kéo xuống. Cuống họng Thẩm Yểu như nổ tung, đạp chân giữa không trung cũng chẳng hất được bàn tay đang nắm lấy chân mình.

Cậu hỗn loạn kêu lên:

“Yến Tri Hành......”

Lại là đáp án sai, đầu óc Thẩm Yểu loạn thành một đống, móng tay trượt trên lưng người phía trước, ôm một tia hy vọng cuối cùng rằng người kia sẽ dừng lại:

“Quan Thù...... Tớ không chịu nổi nữa......”

Alpha thoáng ngừng lại, phủ nhận nói: “Sai rồi.”

Thẩm Yểu liên tiếp thay đổi mấy đáp án, người phía sau lại chẳng hề ngừng lại một lần. Cuối cùng cậu hoàn toàn bỏ cuộc, cắn bả vai người phía trước không ngừng rơi nước mắt, chảy vào trong lòng bàn tay.

Bàn tay bịt trước mắt rốt cuộc buông ra, trong tầm mắt nhòa lệ, cậu thấy rõ khuôn mặt Alpha.

Là Từ Ý Bạch.

Rõ ràng đáp án đầu tiên đã đoán đúng rồi, nhưng Từ Ý Bạch là cố tình.

“Thẩm Yểu.”

Cậu không có nhiều thời gian suy tính như vậy, thậm chí ngay cả thời gian bình ổn hô hấp cũng không có, nước mắt bị Yến Tri Hành nhẹ nhàng hôn đi, ngón tay đan xen nắm chặt: “Đến phiên tôi.”

Đây cũng không biết là lượt thứ mấy rồi.

Dẫu cho cả ba Alpha cùng ngủ với một Omega, trong lòng bọn họ cũng chẳng có khái niệm phối hợp cùng cộng hưởng, bọn họ chỉ biết ghen tị lẫn nhau,

Đố kỵ người khác cũng có thể sánh đôi với Thẩm Yểu, ghen ghét bản thân không thể trở thành duy nhất của Thẩm Yểu.

Càng nhìn người khác thân mật với Thẩm Yểu, ghen tuông càng thiêu đốt dữ dội, dẫn đến một vòng tuần hoàn ác tính nghiêm trọng lại không có cách nào tháo gỡ.

Bọn họ tranh giành vị trí trên giường, tranh giành ký hiệu Thẩm Yểu, cố gắng chứng minh bản thân mới là người Thẩm Yểu thích nhất.

Tuyến thể của Thẩm Yểu bị cắn hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều không chịu đựng nổi, hai chân cậu run rẩy, ngay cả việc khép lại đơn giản nhất cũng chẳng thể làm nổi. Bên trong thân thể, những thứ thuộc về những Alpha khác nhau trộn lẫn lại, thụ tinh làm phồng bụng Thẩm Yểu lên, rồi lại tí tách chảy xuống giữa hai chân cậu.

Ga giường trải dưới thân đã sớm trở thành một hỗn độn, vắt một cái liền có thể chảy ra thật nhiều nước.

*

Một mình Thẩm Yểu  đứng trên boong tàu vắng lặng, cậu mặc chiếc áo dài tay mỏng manh, hứng gió bên ngoài, lẳng lặng ngắm mặt trời lặn, nhìn tà dương nhuộm ánh vàng kim trên mặt biển, tạo thành bức tranh diễm lệ.

Đã vài ngày trôi qua, dấu hôn trên cổ cậu vẫn chưa hề tan đi, trên tuyến thể vẫn loang lổ dấu răng vết cắn, quẩn quanh trên thân là những mùi hương pheromone bất đồng, không phân biệt nổi thuộc về ai.

Trong thời gian ngắn ngủi không tìm thấy Thẩm Yểu, khiến cho nhóm Alpha hoảng loạn, bối rối hỗn loạn phân công nhau tìm kiếm.

Từ Ý Bạch đi lên boong tàu, là người đầu tiên tìm được Thẩm Yểu.

Anh từng tận mắt chứng kiến Thẩm Yểu tử vong một lần, thời điểm nhìn thấy cậu cách mặt biển gần như vậy, phản ứng đầu tiên của anh là chạy như điên đến giữ lấy cậu.

Mãi đến khi nắm được cánh tay cậu, Từ Ý Bạch mới thở một hơi nhẹ nhõm, choàng áo khoác đang cầm trên tay lên người cậu.

“Kỳ thật em có biện pháp, ” Thẩm Yểu không đầu không đuôi mở lời, “Như là dứt khoát cắt bỏ tuyến thể của em chẳng hạn?”

Vai lưng Từ Ý Bạch cứng đờ, trong lòng run rẩy. Tay anh dần dần dời xuống, nắm tay Thẩm Yểu, sợ cậu thật sự đi làm chuyện kia.

Thẩm Yểu lại như trong thế giới riêng dùng tay còn lại siết chặt áo khoác: “Nhưng em mệt mỏi rồi.”

Cậu mới hai mươi mấy tuổi, lại đã trải qua quá nhiều sự kiện, gần như không còn hứng thú với hết thảy, thậm chí ngay cả tử vong cũng không e ngại. Cậu hờ hững với tình cảm, cho nên mới ác ý thử đùa bỡn tình cảm của người khác, để trải nghiệm cảm xúc từ trên người khác.

Ngẫu nhiên cũng có thời điểm, tim của Thẩm Yểu cũng sẽ rung động, nhưng sau hồi rộn rã sẽ lại trở về bình lặng.

Hết thảy tựa hồ đều có nhân quả, cậu dùng thể chất đặc biệt của bản thân làm lợi thế, cuối cùng lại biến thành tự làm tự chịu.

Những Alpha từng bị cậu trêu chọc ngứa mắt lẫn nhau, bởi vì ghen tuông bởi vì phẫn nộ, làm ra vô số hành vi cực đoan để độc chiếm cậu, cuối cùng lại vẫn chỉ có thể chấp nhận kết cục vô phương xoay chuyển này.

Từ Ý Bạch bóp méo kí ức của cậu, cuối cùng bản thân lại phải chịu đựng tất cả.

Thẩm Yểu đã từng trải nghiệm: “Nhớ ra được bao nhiêu rồi?”

“Một chút.” Từ Ý Bạch bao bọc đôi tay lạnh giá của cậu, “Anh nhớ ra...... Sau khi em đi mất, tinh thần của anh rất không ổn định, cũng rất bất thường. Vậy nên bọn họ áp dụng biện pháp cực đoan nhất, đưa anh đến bệnh viện, xóa đi hết thảy kí ức về em, nhưng ——”

Anh không thể quên được, vĩnh viễn không thể quên được em.

Kí ức về Thẩm Yểu tựa như cỏ cây sau cơn bão lửa, thiêu mãi chẳng hết.

“Giả như có thể hoàn toàn quên em đi, đối với anh mà nói, thật ra là một lựa chọn rất tốt.”

“Không.” Từ Ý Bạch lại lắc đầu phủ nhận nói, “Không có lựa chọn nào khác, dù có lặp lại một lần nữa, cũng là kết quả như vậy.”

Mỗi một thời điểm khôi phục trí nhớ đều tựa như một cảnh quay chậm, anh làm  Từ Ý Bạch của quá khứ, cùng Thẩm Yểu trong kí ức bước bên nhau trên con đường tương tự một lần nữa.

Từ thuở ban đầu tương phùng cho đến yêu nhau, thậm chí là sự phản bội cuối cùng.

Anh đã tự hỏi bản thân, đáp án cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.

Vẻ mặt Thẩm Yểu thoáng khựng lại, khẽ gật đầu nói:

“Vâng.”

Cậu đã sớm không còn tín nhiệm bất luận kẻ nào, lại vô cớ tin tưởng ba Alpha này sẽ quấn lấy cậu suốt đời.
Vậy là còn 1 chương cuối + 1 extra là hết rồi 🙂

Cơ mà nhìn số chương cần beta lại ngại quá:)) Hay ta cứ kệ đi, làm file PDF đẹp đẹp quăng lên là dc nhờ =))) Chứ sửa từng chương ngại quá:))