Chàng Công Tước Đáng Ghét

Chương 9




Mãi 1 lúc sauVerena vẫn chưa thốt ra được 1 lời nào vì những ngón tay của Jasper vẫn còn siết trên cổ họng nàng. Sau 1 hồi ngạc nhiên Giles nhảy ra khỏi chỗ nấp sau 1 hộp vàng thốt lên

- Verena em làm gì ở đây vậy hả? Tại sao em lại theo bọn anh? Thần ác hơi nới tay ra và Verena đưa 2 tay lên xoa xoa lên chỗ bị bầm, cố trả lời

- Em nghĩ... anh sẽ... mong em... cùng anh...

- Cô chẳng hề nghĩ như thế. Jasper quát, hãy nói thật đi, cô đang theo dõi chúng tôi phải không? Verena nhìn mặt hắn và biết nàng phải cố tự giải thoát mình khỏi nguy hiểm mà nàng đang gặp phải

- Không... dĩ nhiên là không, nàng nói, những lời cuối cùng được kết thúc bằng tiếng khóc vì hắn tát mạnh vào má nàng.

- Cô đang nói dối, hắn buộc tội, chính cô là người đã báo cho Theron biết trước sẽ bị tấn công ở Hamstead Heath. Lúc đó tôi đã nghi ngờ rồi nhưng giờ thì tôi tin chắc. Cô biết quá nhiều rồi đó tiểu thư Winchcombe ạ, giờ chỉ còn 1 thứ duy nhất dành cho cô thôi Giọng hắn đầy vẻ đe doạ đến độ Verena phải cố hết sức để khỏi phải tỏ ra sợ sệt, nàng là con gái 1 người lính cơ mà. Nàng phải không được tỏ ra nhát gan trước 1 gã đàn ông như vậy

- Mày định làm gì thế Jasper, Giles hỏi

- Tao có ý nói là, Jasper trả lời, em họ của mày sẽ bị dìm chết 1 cách đáng tiếc, vì những tin tức của cô, tiểu thư Winchcombe, chúng tôi sẽ giữ cái đầu của cô dưới nước cho đến khi cô chết rồi ném xác cô xuống sông. Chẳng còn gì đáng nói trong trò chơi gian trá này đâu Verena thở sâu, nàng biết Jasper có ý nói gì, hắn rất có thể chuyển ý định của mình thành hành động lắm chứ. Không 1 lời nài xin của nàng hay ai khó có thể làm hắn thay đổi quyết định được. Nàng đang là nguy cơ khiến cho âm mưu của hắn bị tiết lộ vì thế nàng phải chết trừ phi công tước có thể đến đây được trong lúc này

- Nhưng Jasper, mày không thể làm như thế được, Giles hét lên, Verena chưa kí tên vào chúc thư mà

Verena nhìn hắn khinh bỉ

- Chắc anh tưởng là tôi không nhận ra là anh yêu cầu tôi kí tên vào lệnh xử tử của chính mình sao?

- Cô là đồ đáng nguyền rủa ngốc nghếch, cô là 1 con ngốc vụng về, Jasper quát tháo, tôi báo trước là cô phải cẩn thận với những gì mình nói đấy

- Tôi muốn làm chủ lãnh địa Winchcombe, Giles ủ rũ nói, vừa nhìn lấm lét, Verena nghĩ thầm trông gã thật giống thằng bé vừa bị từ chối 1 điều mà nó yêu thích nhất

- Vậy thì tốt nhất nên nghe theo lệnh ta, gã thần ác ngắt lời và buông tay ra, nàng phải cố hết sức không co rúm người lại vì sợ. Ít nhất thì nàng cũng phải chết trong kiêu hãnh không khóc lóc hay nài xin 1 gã đàn ông hèn hạ tàn bạo được Chợt gã thần ác la lên

- Tao có cách rồi, cách này sẽ an toàn hơn với cách giải quyết con bé tò mò này bằng cách dìm nó chết. Mày sẽ lấy nó Giles, mày đã lấy dược giấy đang kí kết hôn rồi chứ?

- Ừ tao đã lấy theo lệnh mày mà, Giles trả lời vừa rút trong túi ra tờ giấy - Ít nhất thì 1 yêu cầu của tao cũng đã được thi hành, gã lè nhè nói. Rất tốt, chúng ta sẽ chuộc lỗi với nhà thờ của làng sau, tao biết 1 cha sứ già và tao sẽ bịa với ông ấy rằng đây là 1 cặp vợ chồng chạy trốn

- Tôi không lấy Giles đâu, Verena hét lên

- Cô phải lấy nó, gã khẳng định, và nhớ là dù cho cô còn sống thì 1 người vợ cũng không thể dùng bằng chứng để chống lại chồng mình đâu. Tôi nghĩ vậy đấy, cô gái ngốc nghếch, là vì không có 1 chi tiết nào thoát khỏi trí óc tôi cả

- À điều đó thì tôi có thể tin, nàng trả đũa, chẳng hạn như cái chi tiết giết người ấy Nàng vừa liếc nhìn hắn khinh bỉ vừa mong hắn đánh nàng tiếp. Nhưng hắn chỉ toét miệng ra cười và nàng nghĩ hắn có vẻ khâm phục sự can đảm của nàng nữa là khác - Cô sẽ lấy nó, hắn nói ngọt xớt, nhưng sẽ không lâu đâu, đừng để cái ý nghĩ đó làm cô xao xuyến đấy

Hắn quay về phía Giles, vẫn đứng bên mấy hộp vàng, tay cầm bao tải đựng đầy tiền vàng

- Giles, mày đến nhà thờ "The King Head" nhanh lên.....Từ đây đến đó cũng gần thôi, độ 1 dặm rưỡi xuống đường về phía Dover. Ở đó mày sẽ tìm thấy Hickson, nó sẽ khử dùm mày cô vợ mới cưới này cho mày đấy

- Làm sao nó giải quyết được chuyện đó? Giles hỏi mà chẳng hề lấy gì làm ngạc nhiên

- Một tai nạn xe cộ, tao đoán thế, có lẽ như thế là hợp lí nhất, gã “thần ác” trả lời. Nhưng tự mày và Hickson sẽ tính lấy các chi tiết đó Miệng hắn mím lại, như thể hắn nghĩ ý kiến của mình thú vị lắm

- Nhưng mày đừng làm mất nhiều thời gian đấy, trước hết phải lo quẳng hết mấy cái hộp rỗng này xuống sông đã. Mày sẽ thấy là Hickson, giống như tao, luôn tính đến mọi chi tiết, hắn sẽ bỏ vài hòn gạch vào để mấy cái hộp quỷ quái này chìm ngay xuống nước

Quay đầu về phía Verena Jasper nói

- Cô có muốn bị trói lại không? Nếu không thì cô phải hứa là không bỏ trốn, mà dù gì đi nữa thì cô cũng sẽ chẳng chạy xa được đâu

- Ông yên tâm. Verena trả lời nhanh

Khi thấy 2 gã bỏ gạch vào các hộp vàng rỗng và ném chúng qua lỗ hổng ở cuối toà Old Mill, hướng trực tiếp ra sông, nàng đang có cảm giác như mình đang sống trong 1 cơn ác mộng và có thể nàng chẳng bao giờ có thể thức giấc được nữa Má nàng vẫn còn bỏng rát vì cái tát của gã “thần ác” nhưng nàng vẫn cảm thấy hiếu kì, trước mọi chuyện y như nàng đang ở trong rạp hát vậy

Nàng không thể chết cũng như nàng không thể lấy 1 gã đàn ông mà nàng ghê tởm khinh bỉ, thậm chí còn hơn cả sự căm ghét mà nàng dành cho thần ác nữa Nàng cảm thấy nhục nhã vô cùng khi nhớ lại đã có lần tưởng tượng 1 lúc nào đó làm đám cưới với Giles vì hắn đã yêu nàng hết sức chân thành

Ông nàng đã đúng, Giles không phải là người của dòng họ Winchcombe, hắn là người của họ Smyth, chỉ khi hắn biết mình sẽ không thu được gì ở dòng họ chính của mình, hắn mới có ý tưởng được làm chủ đất đai từng thuộc về dòng họ Winchcombe nhiều thế hệ nay. Hắn chẳng hề hấp thụ được lấy 1 đặc tính nào anh hùng hay danh dự của dòng họ Winchcombe cả. Chỉ vài phút sau Jasper và gã đại uý đã giải quyết xong mấy hộp đựng vàng rồi đem các bao tải tiền vàng ra ngoài xếp gọn vào 1 chỗ bí mật trong cỗ xe Gã thần ác quay lại vừa nói vừa mỉm cười chế nhạo - Quý tiểu thư sẽ vui lòng hạ cố xuống cỗ xe của tôi chứ, tiểu thư sẽ được ngồi giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ không để cho tiểu thư 1 cơ hội nào trốn thoát đâu Verena kiêu hãnh ngẩng cao đầu làm theo những gì được yêu cầu dù khi ngồi gần chúng nàng cảm thấy ghê tởm vô cùng

- Ngựa của cô đâu? Jasper hỏi Verena quay ra sao hi vọng sẽ tìm ra câu trả lời có sức thuyết phục.

- Tôi để nó gần mấy bụi cây kia, nàng trả lời Gã “thần ác” có vẻ thoả mãn với lời giải thích nhưng Verena vẫn cảm thấy căng thẳng, lo sợ anh họ nàng nhớ lại những trò mà nàng đã dạy cho Assaye Nhưng cũng may là gã đại úy chỉ nghĩ tới chuyện đang xảy ra thôi, một lúc sau hắn quay lại hỏi nàng giọng thật thấp:

- Tại sao cô lại can thiệp vào mấy chuyện này?

- Tôi không có ý định giải thích với anh đâu, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng Giles à, xấu hổ đến nỗi có lúc tôi đã tin anh là 1 người đàn ông đáng tin cậy và đứng đắn

- Thật là khó được như vậy mà không có tiền, hắn trả lời. Cô biết người ông bủn xỉn của cô đã hào phóng với tôi thế nào rồi chứ

- Anh không được nói như thế về ông, nàng quát lên giận dữ, cũng may là ông không còn sống để thấy cách cư xử của anh và nhận ra 1 người họ hàng của mình có thể là 1 tên tội phạm Gã “thần ác” phá lên cười

- Những lời nói mới kiêu làm sao, thưa tiểu thư Winchcombe, chắc chắn là chồng cô rất muốn trừng phạt cô trước khi hắn cảm thấy ân hận đấy

- Chính ông đã dẫn cho Giles đi lạc lối, nàng kêu lên, đừng có nhồi nhét những ý tưởng ghê gớm của anh vào đầu anh ấy nữa

- Vậy là cô cũng nhận ra hắn rât yếu đuối và dễ bảo rồi hả, gã thần ác hỏi - Thôi đi Jasper, gã đại úy ngắt lời, không cần phải tỏ ra khó chịu với tao như vậy đâu

- Ồ không dĩ nhiên là không rồi, gã “thần ác” nói, giọng lộ rõ vẻ khinh bỉ, chế nhạo. Mày có cái vóc dáng cũng bảnh ra phết, 1 niềm vinh dự cho trung đoàn của mày rồi, 1 gã dũng cảm trung thực như thế mà không ai ngờ nỗi có lúc đã là 1 tên cướp nhà băng

- Ông cũng lựa được những người phục vụ tận tụy đấy chứ, nàng nói gay gắt

- Dĩ nhiên rồi, gã “thần ác” đáp lại ngay, cô thấy đấy, tôi có cái đầu cũng biết tính toán và có thể chỉ huy quân của mình như bất kì vị tướng nào giữa trận chiến đấy thôi

Hắn vừa nói vừa điểu khiển cỗ xe ra khỏi cổng và Verena thấy ngay ở đối diện có 1 nhà thờ nhỏ bằng đá xám của gười Norman

Nhà thờ này hơi xa làng và ở phía dưới con đường, gã “thần ác” liếc nhìn khu nghĩa địa đầy những bia cổ xưa và cách cổng nhà thờ đã mở sẵn rồi nói

- Có lẽ cha xứ đã ở đây rồi, nếu không tao sẽ đi tìm ông ấy, tất cả những gì mày phải làm bây giờ là trình giấy đăng kí kết hôn, còn lại tao sẽ giải thích hết Hắn ngưng 1 chút rồi quay lại nhìn Verena.

- Chỉ 1 lời nói cúa cô thôi, hắn đe doạ, chỉ cần cô thốt ra 1 lời chống đối cái đám cưới này thì cha xứ sẽ phải chết. Cô có muốn điều đó mãi đeo đẳng lương tâm mình không? Trong cách hắn nói có cái gì đó thật khủng khiếp

- Hãy nhớ những gì tôi đã nói, vì tôi không bao giờ nói đùa đâu Hắn vừa nói vừa bước ra khỏi xe

- Thế còn lũ ngựa, Giles hỏi

- Chúng sẽ đứng đây, “thần ác” trả lời vừa vẫy tay kêu 1 thằng bé đang đá vu vơ mấy hòn đá bên đường

- Này thằng nhỏ tao sẽ cho mày 1 xu nếu mày giữ lũ ngựa cho tao. Thằng bé háo hức chạy lại phía đầu ngựa

- Ồ vâng thưa ngài Jasper bước về phía nhà thờ. Verena khẽ nhích ra xa 1 chút để khỏi phải ngồi gần Giles

- Về chuyện này, tôi thành thật xin lỗi cô đó Verena, Giles nói giọng lộ vẻ hăm doạ mà nàng biết có phần nào rất bối rối

- Tôi không định chờ nghe anh nói những lời xin lỗi đâu, anh làm tôi ghê tởm vô cùng

Hắn nhún vai vẻ hờn mát nhưng nàng biết hắn đã bối rối sợ hãi lắm rồi. Hắn cứ liếc nhìn liên tục về phía cửa nhà thờ, rồi lại nhìn đồng hồ trên tháp và gõ liên hồi bên hông xe ngựa Sau 1 lúc Verena không giữ im lặng được

- Anh biết rõ là rồi cũng sẽ có ngày bị bắt thôi phải không? Và dù cho anh có là lính thì họ cũng sẽ treo cổ anh, Giles. Treo cổ anh ở TY Burn cho mọi người thấy - Cô im đi, hắn quát lên giận dữ, nếu không tôi sẽ bạt tai cô đấy, quỷ tha ma bắt, Jasper đang làm cái gì thế này?

Hắn vừa dứt lời thì “thần ác” xuất hiện ở cổng vòm và vẫy tay ra hiệu với họ. Verena cố trì hoãn bằng cách bước ra khỏi xe thật chậm. Nàng vẫn hi vọng bằng 1 phép màu nào đó công tước sẽ đến cứu nàng dù nàng biết chàng khó có thể tìm đến đúng lúc được. Và dù cho chàng có thấy Assaye trở về lâu đài thì chàng cũng chẳng thể hiểu ngay nàng ngụ ý gì. Nếu chàng hiểu ra Assaye sẽ dẫn chàng đến Old Mill. Nhưng làm sao nó có thể dẫn chàng đến nhà thờ được, không thể đòi hỏi ở con ngựa chơi trò trốn tìm ở 1 nơi mà nó chưa bao giờ ở trước đó. Nhưng nàng vẫn hi vọng và thầm cầu nguyện được cứu thoát

- Nào nhanh lên, gã đại úy nôn nóng hối thúc

- Vạt áo của tôi cứ vướng vào gót giày tôi mãi đây này, nàng trả lời, cúi xuống định gỡ viền áo nhung ra

- Mặc kệ nó đi, gã nóng nảy nói và chộp lấy tay nàng lôi vào nhà thờ

Nàng biết hắn đang rất kích động, nàng có thể dễ dàng nhận ra điều này qua giọng nói run run pha chút cộc cằn và qua cách hắn kéo nàng đi như chạy

Họ đã đến cổng vòm

- Cha xứ đang ở nhà, người quản giáo đường đã đi tìm ông ấy rồi, nào đưa cho ta cái giấy đăng kí kết hôn, ta sẽ giải thích cho ông ấy rõ hết Giles rút tờ giấy đang kí trong túi ra đưa cho “thần ác”

- Đi đến ngồi ở hàng ghế trước đi, mày phải chú ý 1 chút chứ, ai mà đi ngang qua đây thấy mày họ sẽ nghĩ có chuyện không bình thường vì mày cứ đứng lóng ngóng mãi ở ngoài nhà thờ, hắn quay đi bước vào gian bên, Giles và Verena theo sau hắn Nhà thờ được xây theo kiểu khung tròn của người Norman có những cửa sổ kính khá xinh đẹp phía trên bệ thờ Verena bước đến 1 dãy ghế bằng gỗ sồi được chạm trổ rồi quỳ xuống

- Giúp con với, ôi Chúa ơi, giúp con với, nếu có thể xin người hãy cứu con... nàng ngừng lại, nếu không xin hãy để cho con chết 1 cách anh dũng không la hét không khóc lóc hay tỏ ra sợ hãi

Nàng nghĩ đến Hickson và khẽ rùng mình, nàng chưa bao giờ có thể quên được gương mặt láng mịn trong mộ đạo cùng cặp mắt luôn lóe sáng, hung dữ, nàng vẫn còn nhớ tiếng cười khùng khục trước khi tới tầng hầm và nàng vẫn còn nhớ ánh mắt của hắn nhìn xuống thân thể sóng soài trên mặt đất lúc đó của công tước Hickson chắc chắn sẽ chẳng hề lấy gì làm ân hận khi giết nàng, nàng biết thế. Rồi nàng lại cầu nguyện

Nhà thờ thật yên tĩnh vắng lặng, bên cạnh nàng Giles có vẻ sốt ruột cựa quậy liên tục. Verena có cảm tưởng như 1 bàn ta đang vỗ nhè nhẹ trên trán nàng an ủi. Dù vậy trong sâu thẳm nàng vân lo sợ đến tuyệt vọng, lo sợ không vì sẽ bị giết mà vì sẽ không còn được gặp lại công tước nữa

- Họ làm cái quái gì mà lâu thế nhỉ? Giles la lên Độ 5' sau Jasper đã xuất hiện cùng cha xứ, cả 2 tiến về phía dãy ghế, Verena và Giles đứng lên

- Đây có phải là đôi uyên ương trẻ mà ngài đã nói? Cha xứ hỏi Cha xứ 1 người đàn ông khá lớn tuổi, rất già, mái tóc đã bạc trắng bàn tay nhăn nheo đôi mắt đã mờ rồi - Ông Royd có nói với tôi là các con muốn làm đám cưới, ông nói, có phải không? - Nếu cha vui lòng, thưa cha, Giles trả lời

- Họ còn rất ít thời gian thưa cha, như con đã nói với cha rồi đó, gã thần ác ngắt lời. Nếu họ muốn bắt kịp tàu thì cả 2 sẽ phải lên đường ngay

- Được rồi con trai, sẽ theo đúng yêu cầu của con, cha xứ nói, chỉ mới hôm nào thôi con còn là 1 cậu bé đến Vicarage nhờ ta dạy tiếng La tinh vào ngày hè. À, hừ, tất ả chúng ta đều đã già cả rồi. Cha xứ lầm bầm 1 mình rồi mất hút trong phòng thay quần áo

- Lão già ngốc nghếch, “thần ác” thì thầm Tất cả mọi người đều như nín thở nhất là Verena, rồi cuối cùng cha xứ cũng chậm chạp bước vào trong thánh đường mình mặc áo thụng tay cầm 1 quyển kinh

- Còn cái chuông, gã đại úy chợt hỏi “Thần ác” khẽ liếc nhìn hắn khinh bỉ

- Mày định nói là mày không nghĩ tới cái đó, hắn hỏi rồi giơ ra cái chuông ấn của mình rít lên

- Nào bước đến bên cái đầu già nua đang run lẩy bẩy kia đi Đại úy bước ra khỏi dãy ghế và Verena ra sau theo hắn. Gã “thần ác” đứng cạnh họ. Có đôi lúc Verena thèm được hét lên sự thật, thèm được nói là nàng không muốn lấy 1 tên cướp, 1 tên giết người, 1 kẻ phạm tội ác, nhưng nàng biết Jasper không bao giờ nói vu vơ cả, hắn sẽ giết cha xứ nếu nàng lộ ra điều gì

Khi ngồi cạnh hắn trên ngựa nàng đã nhận ra ngay hắn dấu trong túi áo khoác đi ngựa 1 khẩu súng Hắn sẽ không do dự dùng nó dù nàng hơi hồ nghi là để tránh trách nhiệm hắn sẽ chọn 1 cách khôn khéo và tinh vi hơn để giết vị cha xứ này

Cha xứ hoàn toàn vô tội già yếu tới độ ông chỉ cần bị hất ngã cũng đủ để ông ngất xỉu rồi

- Không, nàng nghĩ, ta không thể nói gì cả Lễ cưới bắt đầu, cha xứ rất chậm chạp nhưng giọng nói văn hoa của ông như vang dội khắp nhà thờ khi ông đọc lời cầu nguyện và lời mở đầu cho lễ cưới. Rồi nhìn gã đại úy ông nói

- Hãy lập lại theo ta. Giles Rupert

- Đồng ý lấy Verena

- Làm vợ Verena nhắm mắt lại không còn cách nào để trốn thoát cả, nàng không được cứu thoát, và nàng đang làm lễ cưới với 1 tên tội phạm, dù cho vài giờ sau đám cưới nàng có bị giết thì ý cái ý nghĩ đã là vợ của anh họ nàng cũng khiến nàng cảm thấy nhục nhã và mất danh giá rồi Bên cạnh nàng Giles vẫn lập lại theo cha xứ nhưng Verena có cảm tưởng như giọng nói ấy ở xa, xa lắm. Rồi đến phiên nàng

- Nói theo ta, ông cha xứ nói với nàng. Tôi, Verena... Có 1 lúc giọng nói của Verena như bị thắt lại trong cổ họng. Nàng không thể nói, không thể thốt ra 1 lời nào. Cuối cùng như thì thầm nàng bắt đầu

- Tôi, Verena... Có những bước chân vội vã ngoài hành lang rồi từ phía sau nhà thờ có 1 giọng quát lớn:

- Ngừng lại ngay

Nàng quay lại, tim đập mạnh vì vui mừng. Công tước đã đến

- Dừng ngay cái trò khôi hài này lại ngay, chàng ra lệnh, tôi không chấp nhận hôn lễ này

- Hắn đã tìm ra chúng ta rồi, chúng ta phải đi ngay thôi, chúng ta phải biến nhanh. Giles hét lên, giọng nói của hắn giờ nghe the thé chói tai. Đây không phải là lỗi của tôi, Jasper đã buộc tôi làm điều đó mà Một tiếng súng vang lên Verena quay sang nhìn công tước rồi nhìn Giles đang ngã gục xuống nền nhà, khẩu súng trong tay Jasper vẫn còn bốc khói

Giây phút đó nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm kinh hoàng đến độ bất động vào hắn, nàng thấy Jasper rút trong túi áo khoác ra 1 khẩu súng nữa, chuyển nó sang tay phải và nhìn về phía công tước

- Nếu phải đương đầu với 1 thử thách thì tôi sẽ cố hết sức mình.

Hắn nói giọng đầy vẻ đe doạ và hướng khẩu súng tới mục tiêu của mình. Verena kinh hoàng nhận ra ý định của hắn liền lao vụt về phía khẩu súng. Nàng cố kéo tay hắn xuống khi hắn bóp cò súng. Một giây sau, Henry bước từ phòng thay quần áo ra bắn chết “thần ác” Jasper ngã lộn nhào lên người Verena, lúc đó vẫn đang níu chặt tay hắn, kéo Verena cùng ngã theo. Nhưng ngay khi vừa chạm đất nàng đã thấy mình đang được 1 đôi tay mạnh khỏe kéo lên và nàng biết mình đã được an toàn Hình như nàng đã mê đi 1 lúc, và khi nhận thức ra những gì đang xảy ra nàng mới cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu bên mặt mình, gió nhẹ mơn man trên mái tóc nàng Có ai đó đang giữ nàng rất chặt và sợ mình đang sống trong 1 ảo giác sau cơn ác mộng vừa qua, nàng khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lấy ve áo của người đàn ông đang giữ nàng

- Ổn rồi, cô bé anh dũng của tôi ạ, chàng thì thầm thật dịu dàng, em đã an toàn rồi Nàng nghe tiếng lêu lách cách của cánh cổng khi chàng đẩy cho nó mở ra. Rồi có 1 cái gì đó rất mềm mại ấm áo cọ vào má nàng

- Assaye, nàng lầm bầm rồi mở mắt

- Đúng rồi Assaye, công tước nói, nó đã dẫn bọn anh tới đây. Không có Assaye anh sẽ chẳng bao giờ tìm được em cả

- Chúng ta phải... cảm ơn nó, nàng nói như trẻ con

- Ồ dĩ nhiên rồi, chàng trả lời, rồi bước vào cỗ xe đang chờ ngoài cổng và nhẹ nhàng dìu Verena vào chỗ ngồi.

Chiếc mũ của nàng đã rơi khỏi đầu và chỉ còn dính lại nhờ dải băng ở cổ nàng. Chàng nhẹ nhàng gỡ ra để cho chiếc mũ rơi xuống sàn xe Công tước ném cho cậu bé giữ ngựa 1 đồng tiền vàng và nhìn về phía người giữ ngựa đang giữ Salamanca cùng mấy con ngựa nữa dưới bóng râm của cây táo gai

- Ngươi đứng đây chờ đại úy Sheraton nhé, chàng ra lệnh và thả lỏng dây cương cho ngựa từ từ ra khỏi nhà thờ Verena tựa lưng lên nệm ghế, mắt nhắm lại, nàng vẫn có cảm tưởng như chẵng nhận thức ra chuyện gì đã xảy ra cả ngoài việc nàng vẫn an toàn và những lời cầu nguyện của nàng đã được đáp lại Giles đã chết, nàng không phải lấy hắn, nàng không phải gữ lời hứa, hắn đã chết và nàng được tự do

Công tước cho ngựa xuống con đường chính hướng về phía toà lâu đài dưới 2 hàng cây toả bóng mát Chàng cho ngựa đi thêm 1 quãng ngắn nữa rồi cho ngừng lại bên ven 1 bãi cỏ. Lũ ngựa bình thản cúi đầu gặm cỏ. Assaye từ nãy giờ vẫn đi sau cỗ xe, giờ cũng lặmg lẽ ăn theo lũ ngựa kia Công tước quay sang vòng cả 2 tay quanh người Verena kéo nàng lại gần chàng

- Một lần nữa, cô yêu tinh nhỏ bé ơi, anh phải cám ơn em đó, chàng thì thầm dịu dàng, vì em đã cứu sống anh Nàng khẽ rùng mình, tựa đầu vào vai chàng

- Em nghĩ là hắn... sắp sửa giết chàng... , nàng nói như thì thầm

- Làm sao mà em lại có thể điên khùng đến độ theo sau chúng thế? chàng hỏi, anh hiểu ngay ý em khi Assaye trở về 1 mình. Trái tim ngọt ngào can đảm của anh, chúng có thể làm em bị thương rồi đấy

- Chúng định... giết em, nàng trả lời, em phải lấy Giles, rồi em và Giles sẽ đi du lịch tới Kinh's Head. ở đó Hickson đang chờ, em, có thể sẽ gặp 1 tai nạn và rồi... Giles sẽ được thừa hưởng tài sản đất đai

- Ôi Chúa ơi, công tước kêu lên, ôm nàng chặt hơn đến độ nàng cảm thấy như muốn nghẹt thở. Đó là lỗi của anh, Verena, lẽ ra em chẳng bao giờ nên dính dáng vào mấy chuyện này cả. Mọi thứ đều đã được lập kế hoạch cho ngày mai. Một chuyến vàng giả sẽ đến Dover, bên trong chở những người lính giả làm những người bảo vệ bình thường và họ sẽ bắt Jasper và anh họ em,Giles ở Old Mill

- Vậy là anh đã biết hết rồi, nàng hỏi

- Anh hiểu ra hết ngay khi thấy gương mặt em lúc Jasper bước vào phòng khách. Verena yêu quý ạ, chàng trả lời, tại sao, tình yêu nhỏ bé ngốc nghếch của anh, sao em không tin anh hả?

- Em nghĩ... có lẽ nếu biết ra anh sẽ... bối rối, Verena ấp úng trả lời

- Sự xảo trá của Jasper không thể nào làm anh bối rối được, anh chỉ lo sợ cho sự an toàn của em thôi, em cũng biết là hắn sẽ tàn nhẫn như thế nào nếu hắn đoán ra em đã biết được bí mật của hắn

- Nhưng anh đã mời hắn.... và Giles đến... ở tại nhà mình

- Anh muốn chúng ở trong tầm kiểm soát của mình, và muốn em ở cạnh anh. Anh cũng có nghĩ đến chuyện Old Mill sẽ là nơi thuận tiện để dấu đồ ăn cắp. Henry đã sắp xếp mọi thứ với đại tá của anh ấy cùng các viên chức của ngân hàng. Chàng ngưng 1 chút rồi tiếp:

- Nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình cả, Henry cũng vậy, bọn anh đã xem xét rất kĩ... một chuyến hàng sẽ rời nhà băng vào sáng nay đến 1 tỉnh khác, đó chính là lúc Assaye dẫn bọn anh tới Old Mill đến lúc đó bọn anh mới nhận ra chuyện đã xảy ra

- Đó là vì Canterbury, nàng ấp úng trả lời

- Anh đúng là ngốc nghếch lắm mới gây ra nguy hiểm cho cuộc sống quý giá của em, chàng thốt lên

- Em đã lo sợ, nàng nói, mặt vẫn giấu vào trong áo chàng, là anh đã không đến đúng lúc để ...cứu em

- Nếu hắn đã lấy em, công tước nói kiên quyết, anh sẽ giết hắn trước khi hắn đụng vào em

- Hắn ... không ... thích thú gì với em đâu, nàng trả lời, hắn chỉ muốn... tài sản, và được trở thành 1 người của họ Winchcombe, đó là những gỉ hắn mong

- Quên hắn đi, chàng nói như ra lệnh, giờ mọi chuyện đã qua rồi Tay chàng vuốt ve nhẹ nhàng trên mái tóc nàng

- Tại sao em lại dám theo chúng có 1 mình thế, chàng hỏi thật dịu dàng

- Phu nhân đại sứ xinh đẹp quá, nàng lắp bắp

- Anh nghĩ đó là lí do khiến em phải rời phòng, chàng trả lời, nhưng cô yêu tinh đáng yêu của anh, em chẳng việc gì phải ghen với ai cả. Hơn nữa anh cũng chẳng thèm quan tâm đến 1 người phụ nữ nào trên thế giới ngoài em Chàng kéo nàng lại sát mình hơn

- Bao lâu nữa thì em mới lấy anh đây, chàng hỏi, anh sợ là em sẽ bỏ anh đi mất Verena ngẩng đầu lên, chàng thấy trong mắt nàng lộ vẻ hoang mang rồi nàng ấp úng, lại úp mắt vào vai chàng

- Em không thể, nàng thì thầm, em không thể... lấy anh được... em cũng yêu anh.... anh phải biết là... anh phải biết là... em không thể ... là 1 nữ công tước được Mắt công tước lộ vẻ thương yêu trìu mến mà trước đó chưa ai từng thấy cả. Rồi mỉm cười nhẹ nhàng chàng nói

- Dĩ nhiên là không, và em sẽ là 1 nữ công tước rất tồi đấy. Chẳng có chuyện gì quan trọng với em cả, không trang nghiêm, không lạnh lùng Chàng cảm thấy Verena khẽ cười và chàng tiếp

- Công tước, dĩ nhiên đồng ý đó là 1 hôn lễ không thích hợp, nhưng dù sao anh cũng là 1 người lính mà Verena. Anh nhận ra chỉ có em mới có thể ngồi nói chuyện với anh về những con yêu tinh, về thần thánh và cả những con rồng nữa

Giọng nàng run lên

- Ôi Leopard, nàng thì thầm Rồi sau 1 lúc nàng do dự hỏi

- Em không thể... chỉ ở cạnh anh... mà không làm đám cưới...

- Ồ dĩ nhiên là anh phải xin phép người giám hộ của em trước đã

- Giám hộ của em? Nhưng đó là ... anh mà

- Đúng, với tư cách là người giám hộ của em tiểu thư Winchcombe ạ, tôi sẽ không bao giờ cho phép em giao lưu rộng rãi với cái thế giới thượng lưu đâu, có lẽ ngoại trừ những cuộc gặp gỡ với bà nội tôi Verena cười rồi lại thì thầm

- Nhưng... cái xã hội thượng lưu... làm em sợ lắm

- Trước tiên anh muốn em thành thật trả lời 1 số điều, chàng nói. Nếu anh nghèo và không có hi vọng gì ở tương lai thì liệu em có lấy anh không? - Ồ dĩ nhiên là có rồi. Verena trả lời ngay

- Và nếu anh chỉ là 1 người đàn ông tầm thường

- Anh nghĩ những thứ đó sẽ có ý nghĩa với em sao, nàng thở dài rồi khẽ nói Công tước vẻ rầu rầu nói

- Thật là xấu hổ, cô yêu tinh nhỏ bé à, khi nhận ra sau tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua, em chẳng yêu anh chút nào cả

- Nhưng em yêu anh thật mà, Verena thốt lên, em rất yêu anh, thậm chí còn nhiều, nhiều hơn là em có thể nói với anh nữa

- Vậy thì con ngỗng ngốc nghếch và nhỏ bé của anh ơi, chàng trả lời và ôm nàng thật chặt trong tay. Tại sao ta lại phải tranh luận về những chuyện như địa vị xã hội, sự giàu có, tầm quan trọng làm gì chứ? Chúng ta có, em yêu quý, chỉ có 1 thứ duy nhất là tình yêu thôi

Chàng cảm thấy nàng hơi nhúc nhích và hết sức dịu dàng, chàng đặt những ngón tay dưới cằm nàng nâng lên và nhìn thẳng vào mắt nàng

- Anh không thể sống thiếu em, cô yêu tinnh nhỏ bé à, chàng nói thật dịu dàng

Có lúc đôi mắt họ gặp nhau, chàng cảm thấy nàng đang run lên và biết là trái tim nàng đập mạnh cũng như chàng. Vòng tay chàng siết nàng chặt hơn nữa và môi chàng tìm đến môi nàng

Một nụ hôn mềm mại như đụng vào cánh bướm thôi nhưng Verena lại có cảm tưởng như họ đang cùng nhau bay lên rất cao và thế giới bị quên lãng. Ở đây họ là người đàn ông và đàn bà hoàn toàn tự do

- Anh yêu em, công tước thốt lên giọng khàn hẳn đi. Chúa ơi, anh yêu em biết bao nhiêu

- Em cũng yêu anh, Verena thì thầm Nôi chàng lại tìm đến môi nàng, chàng không ngờ được là đôi môi nàng, lại có thể ngọt ngào thơ ngây đến thế, và chàng cảm thấy nàng đang run lên trong tay chàng. Chàng biết nàng đã đáp lại trước nụ hôn của mình, nụ hôn của chàng lại càng như nài nỉ, mạnh mẽ quyết liệt say sưa và nồng nàn hơn Một lúc sau môi họ rời nhau nhưng cả 2 vẫn cứ nhìn nhau như bị bùa mê. Gương mặt cả 2 rạng rỡ đến lạ kì

- Ôi tình yêu nhỏ bé, trái tim ngọt ngào, cô yêu tinh của anh ơi

- Leopard, Leopard, nàng thì thầm Chàng lại ôm nàng thật chặt rồi thở dài hạnh phúc thốt lên

- Chúng ta sẽ làm gì cho tương lai đây hả em?

- Em có phải nói chuyện với cảnh sát về chuyện... đã xảy ra không, Verena hỏi

- Ồ không, anh đã định tránh mấy thứ đó rồi, chàng trả lời, và điều này sẽ giải thich tại sao trái tim ngọt ngào nhỏ bé đáng yêu của anh, anh định ngày mai chúng ta sẽ làm lễ cưới khi giấy kết hôn từ LD đến

- Ngày mai... sáng, Verena hỏi, mắt mở rộng

- Chúng ta sẽ làm lễ cưới trong nhà thờ riêng của anh, do vị giáo sĩ riêng của anh, và trong khi Henry đến LD lo giải thích nhận lời chúc mừng vì đã giết được bọn cướp vàng thì chúng ta sẽ nhanh chóng rời lâu đài. Chiếc thuyền buồm của anh đang chờ ở cảng Dover, chúng ta sẽ đi qua eo biển, và bắt đầu tuần trăng mật ở Belgium Nàng nghẹn ngào trong vòng tay chàng khi nghe dự định của chàng

- Anh nghĩ là chúng sẽ cùng đi du lịch với cỗ xe và cả Salamanca, Assaye nữa. Anh thích cùng em cưỡi ngựa qua những cánh đồng ở Waterloo. Em có thể thấy nơi ông nội, cha em và cả anh nữa đã từng chiến đấu

- Chúng ta có thể... thực sự ... được như thế sao? Verena hỏi

- Chúng ta có thể và chúng ta sẽ chàng trả lời, và rồi giấc mơ ngọt ngào của anh, anh sẽ đưa em đến Venice, 1 nơi dành cho những người yêu nhau và cho tình yêu. Tất cả những gì về bọn cướp sẽ đi vào quên lãng

- Nghe tuyệt thật, tuyệt đến độ em cứ tưởng như mình đang ở trong giấc mơ, nhưng anh có tin là... tin chắc là... , nàng do dự 1 chút rồi tiếp, giọng thật nhỏ

- Có lẽ nếu anh giúp, ... em có thể sẽ giả vờ là ... 1 nữ công tước tốt đấy

- Chúng ta sẽ cùng nhau giả vờ, chàng trả lời, anh chẳng thích thú gì với nữ công tước đâu, anh chỉ thích cô yêu tinh nhỏ bé đáng yêu này thôi

- Anh không... nghĩ là sẽ đương đầu với 1 cuộc hôn nhân ảm đạm cùng em sao. Verena lo lắng hỏi khi nàng nghĩ tới người đàn bà quyến rũ Zazeli

- Ảm đạm, chàng thốt lên đôi mắt long lanh, anh cảm thấy mình đang sắp sửa bước vào 1 cuộc sống mới yên ổn ngăn nắp hơn nữa là khác. Anh tin chắc là em sẽ bị lôi cuốn vào chuyến du hành băng qua eo biển. Chúng ta sẽ bị bọn cướp ở Pháp và Belgium tấn công, và anh bảo đảm là em sẽ kéo anh vào 1 cuộc trả thù đẫm máu ở Ý cho mà xem, em luôn hấp dẫn được bọn tội phạm mà

- Đó đâu phải là lỗi của em, nàng trả lời, hơi bực tức. Anh thật là không công bằng... thật... - ... ghê tởm là từ đúng nhất đấy. Nhưng anh vẫn yêu em tha thiết con yêu tinh nhỏ bé của anh Môi chàng gần như sát môi nàng, Verena choàng tay qua cổ chàng

- Anh thật là hấp dẫn, Leopard à, nàng thì thầm, em biết... anh sẽ.... tiêu diệt hết lũ rồng Nàng không thể nói thêm được lời nào nữa vì đôi môi chàng đang đòi hỏi háo hức, choán hết đôi môi nàng