Chàng CEO Của Tôi

Chương 362: Đường nhật khanh tỉnh rồi




Bùi Danh Chính đứng ở ngoài cửa nghe thấy, ánh mắt liền sáng lên, không chút do dự mà trực tiếp xông vào phòng bệnh.

Giang Vãn Vãn và Triệu Đình Phong nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo, trực tiếp xông vào phòng bệnh.

Bùi Danh Chính đứng ở cửa, nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang mở mắt nằm trên giường, khoảnh khắc đó trái tim của anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô... thật sự tỉnh rồi!

Đường Nhật Khanh nằm trên giường hơi động đậy cơ thể, cô cảm giác toàn thân giống như bị thạch cao cố định, cứng nhắc nặng nề.

“Tiểu Trạch...”

Cô mấp máy môi, giọng nói vẫn còn yếu.

Tiểu Hạo Trạch nắm lấy tay của cô, vừa kích động vừa vui mừng, lại vừa sợ làm đau cô, cậu bé cẩn thận hỏi: “Mẹ... Mẹ đỡ chưa?”

Đường Nhật Khanh mũi hơi cay, nói không lên lời.

Mấy ngày nay, cô dường như nằm mơ một giấc mơ rất dài, muốn tỉnh mà không tỉnh được, hiện nay khi mở mắt có thể nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch, cô đã rất mãn nguyện rồi.

Đột nhiên, một thân hình cao lớn bước đến bên cạnh giường, giọng nói mà cô thấy rất quen thuộc đã vang lên: “Đường Nhật Khanh!”

Khi đối diện với ánh mắt đen như mực của Bùi Danh Chính, trong mắt anh pha lẫn quá nhiều cảm xúc không nói lên lời, nước mắt của Đường Nhật Khanh bất giác trào ra.

Người đàn ông trước mắt hình như không giống như trước đây, gò má cao rõ ràng so với trước đây đã hõm lại, cằm thì râu ria không cạo, bọng mắt thâm đen.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy của anh như vậy.

Không đợi cô lên tiếng, Bùi Danh Chính đã chủ động bước đến, đưa tay nắm lấy tay của cô.

Khoảng cách của hai người khi đó được kéo gần lại, Đường Nhật Khanh nhìn gương mặt được phóng to trước mặt, nhịp tim liền bắt đầu đập nhanh.

Nếu như trước đây, cô sẽ do dự, sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ nghiêm túc suy nghĩ mối quan hệ của hai người, nhưng trải qua việc kia, cô biết trong lòng mình để tâm đến Bùi Danh Chính nhiều như thế nào, cũng biết rõ cô luôn yêu anh.

Bùi Danh Chính cúi thấp đầu, vừa kinh ngạc vừa kinh mừng, khóe môi của anh hơi run, cuối cùng thấp giọng nói: “Anh đã từng nói, sẽ không để em rời xa anh.”

Đường Nhật Khanh lật tay, chủ động nắm ngược lấy tay của anh, khẽ nói: “Yên tâm, em sau này sẽ không đi nữa.”

“Nhật Khanh!” Giang Vãn Vãn lập tức xông đến, nhìn thấy Đường Nhật Khanh tỉnh lại, mắt bỗng đỏ hoe: “Cậu... Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi! Tớ còn tưởng cậu...”

Nói được một nửa, Giang Vãn Vãn đã nói không lên lời nữa.

Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính, Tiểu Hạo Trạch còn cả Giang Vãn Vãn vây lấy giường của mình thì trong lòng như có một dòng suối ấm áp chảy qua, trải qua chuyện đó, gần như đi qua quỷ môn quan một lần, cô quá rõ sự quan trọng của những người bên cạnh mình.

Thấy Giang Vãn Vãn đã khóc không nói lên lời, Đường Nhật Khanh vừa buồn cười vừa đau lòng: “Đừng khóc, tớ không phải đã tỉnh lại rồi sao?”

“Đúng thế! Đây chính là chuyện tốt! Khóc cái gì chứ!” Triệu Đình Phong đi đến, đưa tay vỗ đầu của Giang Vãn Vãn, nói: “Giống như đồ ngốc vậy!”

Giang Vãn Vãn hung hăng trừng mắt với anh ta: “Đồ thần kinh!”

Lúc này, trong phòng bệnh lại náo nhiệt hẳn lên.

Đường Nhật Khanh nhìn từng người bên cạnh, trái tim tràn đầy ấm áp.

Rất nhanh, bác sĩ và y tá đã đến lấy máu của Đường Nhật Khanh đi kiểm tra, sau khi bác sĩ rời đi, Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh giường, nắm tay của Đường Nhật Khanh không buông.

Tiểu Hạo Trạch ở bên cạnh chen cả nửa ngày cũng không chen đến bên cạnh của Đường Nhật Khanh, cậu nhóc lúc này rất bất mãn, dẩu môi nói: “Chú cháo yến mạch, cháu có thể nhường mẹ cho cháu không?”

Dùi Danh Chính nghe thế thì mỉm cười với cậu bé, ngước mắt nhìn Triệu Đình Phong ở một bên: “Để chú Triệu con và dì Vãn Vãn dẫn con ra ngoài chơi, ba có chuyện muốn nói với mẹ của con.”

Tiểu Hạo Trạch không vừa lòng muốn từ chối, nhưng ai biết Bùi Danh Chính đã ra hiệu cho Triệu Đình Phong đi đến, trực tiếp ôm cậu bé lên: “Đúng đúng đúng, Tiểu Trạch, chúng ta ra ngoài trước, đợi lát nữa lại vào thăm mẹ!”

Không để Tiểu Trạch có cơ hội kháng nghị, Triệu Đình Phong đã quay sang nhìn Giang Vãn Vãn, ra hiệu mắt với cô ấy, thấp giọng nói: “Còn không đi! Còn muốn làm bóng đèn sao?”

Mãi sau Giang Vãn Vãn mới phản ứng lại được, khẽ hừ một tiếng, đón lấy Tiểu Trạch từ tay của Triệu Đình Phong, dẫn cậu bé ra khỏi phòng bệnh.

Bọn họ rời đi, phòng bệnh bỗng yên tĩnh trở lại.

Đường Nhật Khanh vừa tức vừa buồn cười, khẽ trách cứ anh: “Anh làm gì thế...”

“Xuỵt, đừng nói chuyện.” Sắc mặt của Bùi Danh Chính trở nên nghiêm túc, lại tiến sát cô vài phần: “Để anh cố gắng nhìn em.”

Mấy ngày nay, anh trông cô không quản ngày đêm, lúc nào cũng lo lắng cho cô, khi anh cho rằng cô không tỉnh lại được thì cô đột nhiên giống như được ông trời ban cho phép màu mà tỉnh lại vậy.

Cảm giác mất đi xong có lại được khiến anh vừa khó quên vừa trân trọng, sợ hãi đây là mộng cảnh, chạm vào thì sẽ tỉnh lại.

Đường Nhật Khanh đưa tay chạm nhẹ vào cằm của anh, khẽ cười: “Râu dài rồi.”

Bùi Danh Chính lật tay, chủ động nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên mu bàn tay của cô, khẽ nói: “Đường Nhật Khanh, em khiến anh có cảm giác sợ hãi, anh rất sợ đây là mơ, sợ em sẽ đi, sợ em sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Đối diện lời bày tỏ tình cảm bất ngờ của anh, Đường Nhật Khanh hơi ngây ra, trong lòng thấy hơi chua xót.

Cô biết rõ, cô cùng Bùi Danh Chính đi đến ngay hôm nay, đã trải qua biết bao nhiêu là chuyện, sự tương phùng và đoàn viên như hiện nay đến không dễ dàng.

Bùi Danh Chính ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Hứa với anh, từ nay về sau sẽ ở bên anh, không được phép rời đi, một nhà ba người chúng ta sẽ sống bên nhau.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, nước mắt lại rơi, cô hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Được, em hứa với anh.”

Bỗng nhiên, cô lại nhớ ra điều gì đó: “Dương Thu Dung bà ta...”

Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lẽo vài phần: “Yên tâm, đã bắt được rồi, đã giao cho cảnh sát, di chúc của ba anh đã công bố rồi, bây giờ bên phía công ty cũng ổn đỉnh lại rồi, em đừng lo, đợi vết thương của em đỡ hơn, anh dẫn em và Tiểu Hạo Trạch rời khỏi nơi này.”

Đường Nhật Khanh hơi sững người, mở miệng hỏi: “Đi đâu?”

Ánh mắt của Bùi Danh Chính bỗng trở nên thâm tình, anh khẽ nói: “Trước đây em không phải luôn muốn rời khỏi Hải Thành hay sao? Lần này anh dẫn em đi, Tương Nam cũng tốt, chỗ khác cũng được, chỉ cần ba người nhà chúng ta ở bên nhau, đi đâu cũng được.”

“Vậy Bùi Thị thì sao...”

Bùi Danh Chính mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, anh tự có sắp xếp.”

Cùng lúc đó, trong hoa viên dưới lầu của bệnh viện, Triệu Đình Phong mua một đống đồ chơi cho Tiểu Hạo Trạch, nào là lego, máy thổi bong bóng...: “Tiểu Trạch nghe lời, cháu chơi một lát, chúng ta sẽ dẫn cháu về thăm mẹ cháu.”

Tiểu Trách hai tay khoanh trước mắt, tức giận hừ lạnh: “Cháu chỉ muốn mẹ!”

Triệu Đình Phong không biết dỗ làm sao, chỉ đành quay sang nhìn Giang Vãn Vãn ở bên cạnh, cầu cứu cô: “Giang Vãn Vãn, cô mau dỗ nó.”

Giang Vãn Vãn liếc nhìn anh, lạnh giọng nói: “Tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh? Tôi cũng tức giận!”

Triệu Đình Phong nhìn hai người một lớn một bé giận dỗi ở trước mặt, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Anh ta khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh, đè thấp giọng nói với Giang Vãn Vãn: “Tôi nói, cô lớn như vậy rồi, sao cũng không hiểu chuyện như vậy chứ?”

Giang Vãn Vãn trợn mắt với anh, hừ lạnh một tiếng, nửa câu cũng không nói.

Triệu Đình Phong nhất thời bế tắc, đưa tay kéo áo của cô, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa, tình hình ban nãy, Đường Nhật Khanh vừa tỉnh lại, cô cứ muốn làm bóng đèn, không có mắt nhìn!”

Giang Vãn Vãn nghe thế, lông mày cau lại, tức đến mức không thở nổi, chống lạnh nói: “Anh nói ai không có mắt nhìn?”

Triệu Đình Phong bước lên nửa bước, nhìn thẳng cô nói: “Cô đó! Cô không có mắt nhìn gì cả, cô còn bị mù.”

Nghe anh nói như vậy, Giang Vãn Vãn tức đến mức mặt mày đỏ bừng, giơ tay chỉ vào mặt anh: “Anh... Anh sao nói chuyện thế hả Triệu Đình Phong!”

Cô ấy vừa ra tay thì Triệu Đình Phong thuận thế giơ tay, trực tiếp nắm lấy tay của cô, anh bước lên một bước, ép cô vào cột đá, hỏi từng từ: “Em nếu như không mù, sao không nhìn ra anh thích em chứ?”