Lộc Ninh một mực không để ý đến anh mặc cho anh có kể chuyện trêи trời dưới biển tìm đủ mọi cách dỗ cô nhưng cô lại hoàn toàn không để ý. Đông Quân như tức nước vỡ bờ lập tức khoanh tay lại "Được rồi, vậy em cứ giận đi, để xem ai dỗ ai trước" Cô nhất quyết không nói gì, chú tâm vào món canh của cô. Đông Quân bị bơ đến vậy lại càng thêm tức giận anh đi thẳng ra sô pha ngồi chõ đỡ tức, khói bốc lên đến đỉnh đầu, vợ của anh càng ngày càng ngang bướng đến anh cũng không chịu nghe lời.
Mạnh miệng nói xem ai dỗ ai trước thì kết quả ai cũng biết, chửa được đến 10 phút, ngoài cửa nhà bếp lại xuất hiện một chú cún đáng thương ngó vào trong, thật sự rất tội nghiệp, anh từ từ tiến lại đến cô, vẫn là khoanh tay nhưng lần này là khoanh tay bị phạt "Anh xin lỗi"
"Anh có lỗi lầm gì đâu mà phải xin" Cô vẫn hoàn toàn không nhìn anh tập trung làm việc của mình khiến anh lại càng cảm thấy không ổn.
"Đừng giận nữa" anh chạy đến lay tay cô.
Nhưng ngay lập tức bị cự tuyệt, cô vung tay anh ra trừng mắt với anh một cái "Tôi đang bận đừng có làm phiền"
"Em nhất quyết không tha lỗi cho anh?"
Cô không nói gì, hoàn toàn chìm vào một mảnh im lặng. Giọng anh bỗng phát ra "Được" Nghe rất kìm nén tức giận sau đó lại im lặng, cô quay lại nhìn anh xem anh tính lầm gì thì lập tức bị đẩy đến tủ bếp ở ngay đằng sau đó.
"Anh làm gì đó"
Anh áp sát môi anh vào môi cô, một tay ôm eo, một tay ghì chặt gáy của cô để cô không thể thoát được, cứ như vậy thật triến miên, cô dù cố gắng cách mấy cũng không thắng lại được sức lực của anh, dần dần chìm vào nụ hôn cháy bỏng. Môi lưỡi anh cố gắng tiến vào trong miệng của cô nhưng lại bị cô cắn chặt răng không cho vào, tay ở eo của anh lập tức luồn vào áo cô, nhéo một cái ở nơi đầy đặn đó. Bị chạm bất ngờ, cô há miệng kêu lên nhờ đó mà anh lại càng tiến thật sâu vào khoang miệng của cô, tay ở trong áo nắn bóp khuôn ngực. Dần dần anh lại càng gan vừa hôn vừa bế cô ngồi trêи tủ bếp, hôn một cách gấp gáp kịch liệt.
"Ư..ưm" Cô nhẹ nhàng rêи lên, cô bị anh dụ dỗ hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn kịch liệt của anh, dần dần cô mở hé mắt ra lại nhớ đến thịt xào của cô, sẽ cháy đen mất. Cô vội vàng câu mạnh vào người anh, miệng dù bị tấn công nhưng vẫn cố gắng la hét không ngừng khiến anh đành phải bỏ cô ra một cách đầy tiếc nuối.
Cô phi nhanh xuống dưới đất chạy đến xem chảo rán đã như thế nào rồi, trừng mắt nhìn anh một cái, ngực cô tự nhiên rất đau tại cái tên lưu manh này hết. Đông Quân bực tức, đứng bất động một chỗ, xem ra tình cảnh này không ổn lắm. Lộc Ninh thấy anh bất động như vậy hiểu ra có gì đó sai sai, cô đứng xa anh một chút hỏi "Anh sao vậy?"
"Không sao?" Cả mặt anh đỏ lên mồ hôi toát ra liên tục, mắt cô đánh xuống bên dưới lập tức mặt cô cũng đỏ rần. Mới chỉ có thế thôi mà anh đã "cứng" lên rồi. Anh nhìn cô một cách khó khăn, từ từ đi lại gần cô như muốn cô giúp anh giải tỏa "Vợ, giúp anh không thì anh chết mất"
"Đứng xa xa tôi một chút, đừng có lại gần tôi" Anh càng tiến cô càng lùi.
"Vợ, em không thể vô tâm như vậy được, anh cứng đến đau rồi"
"Anh tự đi mà giải quyết, anh mà lại gần tôi thêm nữa thì sau này đừng nhìn mặt tôi" Lộc Ninh vơ lấy cái xẻng lấy đồ ăn giơ lên để phòng ngự. Đông Quân khóc không ra nước mắt, một tay anh chống tủ bếp hoàn toàn cho cô thấy sự thống khổ của anh.
"Giúp anh"
"Anh vào nhà tắm rồi giải quyết đi, có nước lạnh đấy"
Nhưng anh hình như không nghe thấy lại càng tiến thật nhanh về phía cô, tất cả là tại cô, tại cô khơi cho anh ham muốn vậy mà giờ lại muốn vứt anh đi để anh tự giải quyết hả, nòi giống của anh sao có thể phung phí thế được. Anh tiến đến chỗ cô trực tiếp vứt cái xẻng trêи tay cô đi cúi xuống hôn cô, anh cầm lấy tay cô dúi vào nơi kia của mình, nó rất muốn rồi.
Cô và anh chỉ từng làm một lần nhưng trong tình trạng không tỉnh táo, lần này cô lại hoàn toàn tỉnh táo không biết lên phản ứng thế nào chỉ biết đẩy anh ra, anh dúi mạnh tay cô vào "con trai" của anh, nó rất nóng, cần "con gái" của cô nữa.
"Anh cút ra ngay"
Cô hét lên nhưng không có tác dụng, anh hôn cô thật mạnh liệt cô chỉ ú ở được vài câu, tay chân tên lưu manh này rất nhanh, cứ như là có luyện trước, anh vừa hôn vừa tự cởi áo cho mình cũng nhanh chống cởi cả áo cho cô. Anh cúi xuống gặm lấy cổ rồi đến xướng quai xanh, hình như anh không còn mấy tỉnh táo hoàn toàn bị ɖu͙ƈ vọng điều khiển, đến nước này cô không thể làm việc gì ngoài khóc, cô liên tiếp đánh vào lưng anh.
"C...cầm...thú"
-------------------------
Cái "xẻng" thấy có nơi khác gọi là cái "sạn" nhiều tên lắm nhưng chỗ au là cái "xẻng" nha.