Trong khi đầu óc của tôi vẫn còn đang mơ hồ không biết ý nghĩa câu nói của cậu ta là gì thì cuối cùng đã đến lớn. Đông Quân thả tôi xuống trước ánh nhìn đầy phán xét của mọi người trong lớp. Tôi thầm nghĩ "Có cần lộ liễu vậy không??"
Tôi chạy nhanh về chỗ ngồi cửa mình mang sách vở ra để ôn tập trước trong khi Đông Quân hết sức thư thả đút tay vào túi quần đi ngay phía sau tôi. Đi đến chỗ tôi cậu ta cứ mờ mờ ám ám ghé sát vào người tôi thì thầm "Làm gì vậy?"
Trong người tôi da gà da vịt lại bắt đầu nổi lên đầy người, làm ơn đừng có như thế mà. Cậu ta kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh tôi cầm điện thoại ra chơi game. Tôi nhìn cậu ta đầy ngứa mắt, vì những năm trước tôi làm lớp trưởng lên cái thói quen nhắc nhở các học sinh khách trong lớp như đã ăn sâu vào máu, tôi như một bà bảo mẫu nói với cậu ta.
"Vào lớp rồi thì cậu tắt cái điện thoại đi tập trung lo ôn bài, lúc không hiểu bài thì đừng có hỏi tôi"
Cậu ta mở mắt to tròn nhìn tôi chớp mắt hai cái. Thật sự thì cái hình ảnh chớp mắt hai cái này chẳng hợp với cậu ta chút nào. Một thanh niên khuôn mặt nhìn một cái là đã thấy sự "Bad" trong đấy rồi lại còn giả vờ chớp mắt, không thể giả trân hơn nữa.
"Đừng có nhìn tôi như vậy" Tôi nói rồi quay ngoắt mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Vậy mà cậu ta chồm người qua cúi xuống cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt tôi "Cậu lo cho tôi hả?"
"Cậu có bị..." Tôi còn đang định chửi cậu ta nhưng lại nhìn thấy cái nhướng mày đầy uy hϊế͙p͙ của cậu ta kiểu thách thức "cậu thử chửi tôi xem" làm tôi rùng mình một cái rồi không nói tiếp.
"Với tư cách là một gia sư của cậu thì tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu học tập"
"Vậy à?" Sau đó cậu ta lại tiếp tục cầm điện thoại chơi tiếp, tôi không nói nổi cậu ta lên mặc kệ.
"Tùng, tùng"
Vào lớp cả lớp bắt đầu nhốn nháo vào chỗ còn tôi thì chăm chỉ học thuộc, vào những năm cuối cấp như vậy tôi phải chăm chỉ hơn bao giờ hết. Nhưng hình như có cái gì đó...
"Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy"
"Tôi nhìn cậu là việc của mắt tôi, cậu cản được à" Đông Quân ngang ngược cãi lại. Cứ như thế này chức tôi tăng xông mất thôi.
"Được rồi, tôi mặc kệ cậu" Tôi nói
Cậu ta mỉm cười thách thức "Thoải mái"
Thày giáo bước vào lớp, môn đầu tiên là môn Toán, là môn sở trường yêu thích của tôi.