Chàng Bad Boy Của Tôi

Chương 89




Sau khi thành công dọn dẹp hết đống quần áo lại nhìn thấy cái chỗ rửa bát đã bị ruồi bâu đến kín luôn cả rồi. Không phải do cô lười không chịu dọn mà là do công việc quá bận rộn. Cô vừa về một cái là tắm giặt đi ngủ sáng hôm sau lại đi làm đâu ra thời gian dọn nhà. Bình thường toàn tăng ca đến 9 giờ hoặc 10 giờ vì hôm nay có Đông Quân lên cô mới nâng hiệu suất làm việc lên 200% và gạt bỏ một sô việc không mấy cấp bách mới được về, thật không ngờ cái nhà của cô lại ra nông nỗi này.

"Anh quay vào được chưa?"

"Rồi"

Anh quay vào nhìn....thì đống quần áo cũng vơi đi ít nhiều nhưng tổng thể thì vẫn chưa ổn, anh quyết định tự mình xung phong "Để anh giúp em dọn nhà"

Cô nheo mắt không tin, một tên như anh liệu có biết dọn nhà "Anh biết à?"

"Trong 5 năm anh đã rèn luyện tất cả để được trở thành người chồng tốt của em đấy, đến lúc được phô diễn rồi" Anh khoanh tay lại, vẻ mặt cực kì đắc ý.

Cô "Ồ" lên một tiếng không biết có làm được gì không hay chỉ được cái mỏ là giỏi. Nhưng xem ra người đàn ông này cúng rất hữu dụng, anh bước đến đống nồi có thể xếp thành núi kia, tự mình đeo hai cái găng tay màu hồng vào nhìn có chút buồn cười sau đó nhanh tay rửa hết đống bát đũa, nồi niêu đó. Lộc Ninh bước lại kiểm tra, hoàn toàn sạch bóng, cô mỉm cười gật đầu nhìn anh "Xem ra anh còn dùng được"

"Đương nhiên"

Cả hai người cùng cõ một mục tiêu, dọn thật sạch nhà của Lộc Ninh trước lúc 5 giờ. Càng sạch thì số thức ăn Lộc Ninh nấu cho anh càng nhiều vậy là từ đấy cái tên Quân Lao Công đã xuất hiện, cả Ninh Lãnh Đạo. Rất nhanh Lộc Ninh thì đem số quần áo đi giặt đi phơi sau đó treo quần áo, dọn dẹp lại chính phòng ngủ của cô. Còn Đông Quân thì lau nhà, lau tường, quét màng nhện đủ kiểu. Ở nhà sướиɠ thì không muốn lại muốn đến chỗ cô để chịu khổ để làm lao công, nếu đám nhân viên của anh mà thấy cảnh này chắc sẽ khóc tiếng chó.

Đúng năm giờ tất cả mọi thứ xong xuôi, Lộc Ninh bẻ bẻ cánh tay, cái lưng của mình, mới có hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ đau xương khớp thế này thì không ổn. Đông Quân thấy vậy, cả khuôn mặt trở lên biến thái bước gần lại cô ý tứ đầy nịnh nọt, dụ dỗ.

"Vợ đau lưng à? Để anh bóp vai cho" Anh bước đến, hai tay bắt đầu sờ mó khắp nơi, cô mẹt mỏi không nói gì để cho anh muốn làm gì thì làm nhưng tên này lưu manh đến đáng sợ, từ cổ áo anh bắt đầy kéo nó ra, hai tay không ngoan ngoãn bắt đầu len lỏi vào trong nơi đầy đặn của cô. Vốn chưa sờ được tí gì lại bị cô đánh vào tay cho một cái đau điếng "Vợ! Sao em đánh anh"

"Vợ cái gì mà vợ, biến đi" Cô mẹt mỏi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút còn phải nấu cho cái tên kia ăn nữa. Đông Quân bị mắng thì bày ra cái bộ mặt giận dỗi đầy kinh tởm. Xem đi một người con trai to lớn thế kia mà lại bày ra cái vẻ mặt như con nít 3 tuổi cho cô xem nữa, Lộc Ninh nhìn thấy một màn này liền muốn vả cho anh một phát "Anh còn bày ra bộ mặt đó thì anh biến ngay nhé"

Vẻ mặt Đông Quân lập tức thay đổi 180 độ, không chỉ vẻ mặt mà cả dáng ngồi cũng thay đổi, lại trở thành ông chủ của hàng nghìn nhân viên "Vợ! Em muốn như thế nào thì đều như thế đấy"

"Mở mồm ra là vợ tôi vả anh bây giờ"



"Em yêu"

"Không được"

"Người phụ nữ của anh"

"Im ngay" Cô tức giận chỉ muốn chạy đến cào cho hắn mấy phát.

"Xem ra vợ vẫn là dễ gọi nhất" Sau khi trêu cô thành công, anh cười một cái vui vẻ ra mặt. cô chán đến mức không thể đôi co với anh "Tùy anh"

"Ok vợ!"

"Mau lên, đi siêu thị nhà tôi không có đồ ăn"

"Được, vợ!"

Cái tên này chắc là cuồng chữ "vợ" đến chết đi rồi đây mà.

Siêu thị thì rất gần, trong khu nhà này cũng có siêu thị nhưng vẫn lên đi xe không lúc mà xách đồ thì chắc ngất mất cô còn đang mệt mà nhưng Đông Quân lại nằng nặc muốn đi bộ, cô biết thừa ý nghĩ của anh ta chắc chắn là muốn lợi dụng cầm tay, cầm chân gì đó.

Được rồi coi như cô thua không thể nói đạo lí với cái tên này thành ra cả hai phải đi bộ nhưng cô đã nói trước "Tôi mệt lắm, tôi không xách đồ đâu, anh phải xách hết đấy, khôn hồn thì nghĩ lại đi"

"Em yên tâm với trình độ của anh vừa bế em rồi "làm" em vừa đi còn được mà"

"Nói linh tinh gì đấy?"

Nói ra một câu rất xấu hổ nhưng vẻ mặt của anh ta lại thản nhiên như không có gì. Có mấy người vừa đi qua cô và anh còn ngoảnh lại nhìn thật là ngại chết mà. Cái đồ mặt dày vô sỉ không biết ý tứ nhà anh, anh đi chết đi. Lộc Ninh tự động đi xa anh một chút cho đỡ bị lây nhiễm tính xấu của anh.