Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 69: 69: Rời Đi





Anh tiến đến hôn nàng một cách bất ngờ.

Nàng mở to mắt nhìn, nhưng một lúc tâm trạng cảm thấy hạnh phúc và phối hợp với anh.
-Bạch Tử Khiêm: Mắt mơ màng nhìn “Tôi…tôi yêu nàng.

Dù trong mơ, tôi cũng muốn yêu nàng thêm một lần nữa.

Chỉ hôm nay thôi.

Tôi hứa sẽ không cản trở nàng nữa.” Nàng cũng khá bất ngờ với những lời anh nói.

Nhưng anh nhanh cúi người xuống tiếp tục hôn nàng, nàng cũng quên đi mau và đắm chìm trong mộng đẹp.
-Triệu Đinh Yên: ~Ha~ nhắm nghiền mắt ngưỡn cổ hưởng thụ từng dấu hôn mà anh ban tặng.
Anh di chuyển từng chiếc hôn từ môi đến cổ.

Tay vuốt một lượt vô tư cởi bỏ lớp y phục ngoài của nàng.

Anh câu dẫn nàng tiếng sâu trong cơn mộng mị.

Anh yêu chiều, nhẹ nhàng và tinh tế.

Kh0ái cảm anh mang lại nàng đã từng trải nhưng là lúc đầu ốc không tỉnh táo.

Nhưng giờ đây sự trải nghiệm thực tế chân thực bản thân cảm nhận rõ ràng từng chi tiết.

Sự chủ động của anh làm nàng càng hưng phấn khó tả.
--------------------
Sau bao nhiêu cao trào.

Thì cả hai điều thiếp đi.

Nàng vừa trải qua những trận chiến sung sướng.

Môi cong nhẹ mà ngủ ngon lành.

Tay anh kê đầu nàng, mặt nàng hướng vào bộ ng ực săn chắc của anh, cả hai điều đối diện, tay nàng vòng ôm lấy eo anh.


Màn khung cảnh quá đổi lãng mạn.
--------------------
Anh thì đã thức vào canh khuya.
-Bạch Tử Khiêm: Giật mình thức dậy, cảm nhận lạ và quay qua nhìn /Trời ơi! Bạch Tử Khiêm mày làm cái mẹ gì nữa rồi.

Khốn kiếp con men.

Tên khốn mày là tên khốn./ Một màn dằn vặt bản thân.

Thì anh nhẹ nhàng tách cả hai ra.

Bắt tay dọn dẹp và xong thì thực hiện kế hoạch của mình.
Sáng hôm sau, chỉ một thân ảnh mảnh mai, y phục gọn gàng nằm trên giường.
-Triệu Đinh Yên: “~ Ư ~” thức giấc.

Mắt từ từ mở nhìn xung quanh.

Bật dậy nhanh “Chàng ấy đâu rồi?” Cảm giác rất giống ngày hôm đó, anh biến mất như lần đầu tiên.

Nhưng lần này nàng bồn chồn và lo lắng hơn rất nhiều.

Đứng nhanh dậy “~A~” Cảm giác đau ở hông rất nhói.
~ Cốc~ cốc~ cốc ~
-…: “Quận chúa thức rồi ạ? Nô tỳ đã chuẩn bị nước cho người rửa mặt rồi ạ.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn đến chiếc bàn tròn, chân chậm rãi bước đến “Ừ vào đi.” Nhìn thấy nhíu mài “~ choãng ~”
-…: Giật mình “Quận chúa người có sao không?” Lo lắng chạy đến hỏi thăm nàng.
-Triệu Đinh Yên: Người rung lên từng cơn, cơ thể cũng đứng không vững nữa, giọng rung hỏi “Quận…quận mã đâu? NÓI MAU!” Hét.
-Lục Minh: Chạy nhanh vào phòng “Có chuyện gì sao?”
-…: Lo sợ “Chúng…chúng nô tỳ không biết.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn Huynh giọng nài nỉ “Lục Minh! Nói ta biết….Quận mã…chàng chốn đi đâu rồi?”
-Lục Minh: Nhìn những thứ trên tay nàng “Công tử hẳn có viết thư lại cho thiếu phu nhân mà.”
-Triệu Đinh Yên: Mắt nổi tia lửa mà hét lớn “TA HỎI QUẬN MÃ ĐÂU?” Ngất.
-Lục Minh: Nhanh chóng đỡ nàng “Gọi đại phu nhanh lên.” La lớn.
--------------------
-Đại phu: “Bẩm, tam thiếu phu nhân do kiệt sức và nhận được cú sốc quá lớn nên mới bị ngất đi.

Tôi đã kê đơn thuốc và phu nhân cần tịnh dưỡng tránh kích động mạnh.”
-Liễu Thanh Di: Nhìn nàng “Sao có thể chứ.

Thôi được ta hiểu rồi.

Lục Minh tiễn đại phu.”
-Lục Minh: “Rõ, thưa nhị phu nhân.

Đại phu mời.” Hướng tay mời.
-Triệu Đinh Yên: Mở mắt, nhìn quanh.
-Liễu Thanh Di: Tiến đến ngồi cạnh mép giường, nắm tay nàng hỏi thăm “Đinh Yên muội thấy trong người như nào, đã xảy ra chuyện gì mà ra nông nổi này?” Nàng nhớ ra mắt rưng rưng “Có gì nói tỷ nghe, không có khóc.”
-Triệu Đinh Yên: Giọng nghẹn “Tử Khiêm…chàng bỏ muội rồi…bỏ muội đi thật rồi.”
-Liễu Thanh Di: Bất ngờ “Gì chứ, không thể nào?”
-Triệu Đinh Yên: Chỉ tay về chiếc bàn “Chàng…ấy…hic…hic…”
-Liễu Thanh Di: Rời nàng đến lấy đọc, mắt mở to hết cỡ.

Tay bụm lấy miệng.
-Triệu Đinh Yên: Mắt trở nên vô hồn nhớ lại bức thư /Triệu Quận Chúa! Tôi không phải là Bạch Gia Khanh mà là Bạch Tử Khiêm.

Cô chắc sẽ không hiểu tôi nói gì nhưng tất cả các lỗi lầm tôi xin tạ lỗi với cô và Bạch gia.

Tôi là kẻ sát nhân cũng là kẻ đã hai lần mất tội lớn với cô.

Lọ thuốc trên bàn là thuốc tránh thai tôi không kịp cho cô uống như đợt trước.

Nên cô hãy dùng để triệt tiêu dòng máu khốn kiếp trong người mình.

Tờ còn lại là thư hưu.

Tôi biết mình không có tư cách nhưng tôi biết cô không có tình cảm với tôi mà là Cao Lãnh huynh, tôi đã viết thư trước đó cho huynh ấy.


Phó tướng nói vẫn sẽ chấp nhận quận chúa vì ngài ấy yêu cô.

Tôi giờ đây xin phép tất cả mọi người rời đi một thời gian.

Nếu có thể quay về tôi giao mạng mình cho cô cho nhà họ Bạch.

Tái bút: Kẻ Khốn Bạch Tử Khiêm./ Những giọt nước mắt không thể kìm mà trực trào.
-Liễu Thanh Di: Tiến đến ôm nàng “Muội còn yếu đừng quá kích động, không tốt đâu.”
-Triệu Đinh Yên: Mắt đẫm lệ im lặng /Cái tên đáng ghét đó.

Ta… ta còn chưa kịp nói gì hic… hic …trễ rồi…quá trễ để nói với chàng rồi.

Chàng ấy bỏ đi…bỏ đi rồi…hic…hic./ “Muội muốn đi tìm chàng.” Gượng ngồi dậy.
-Liễu Thanh Di: Giữ nàng lại “Không được Đinh Yên, cơ thể muội còn rất yếu không thể đi đâu được.”
-Triệu Đinh Yên: Khóc nắc lên “Chàng là đi chưa được bao xa.

Muội phải đi tìm.” Hét
-Liễu Thanh Di: Cố định nàng trên giường “Đinh Yên nếu Tử Khiêm muốn chốn thì khó ai tìm được.

Ta sẽ nhờ Gia Khang cho người đi tìm.

Phụ thân hai ngày nữa hồi phủ.

Chúng ta sẽ nói với người.

Người sẽ tìm được Tử Khiêm vì người cũng hiểu rõ về Tử Khiêm.”
-Triệu Đinh Yên: Ngồi thất thần trên giường, im lặng không nói năng gì.

Mắt càng trở nên vô hồn.
--------------------
Hai ngày sau cũng là ngày nguyên soái hồi phủ.

Tại phòng anh và nàng.
-Bạch Gia Khánh (Nguyên soái): Tức giận “Phu nhân ta không nghĩ nàng hồ đồ như thế.”
-Ngọc Tiêu Vân: Nhìn nguyên soái nói “Thiếp thì làm sao? Thiếp làm sai sao? Rõ là không phải Gia Khanh.

Không cùng chung máu mủ.

Mà người biết chuyện như vậy lại một mực xem hắn là con mình.”
-Bạch Gia Khánh (Nguyên soái): “Phu nhân bà nói vậy mà nghe được.

Chẳng phải thằng con nghịch tử của bà nó đã gây bao chuyện.

Tiểu Khiêm nó xuất hiện làm mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn bà lại không công nhận.

Trời lấy đi con bà thì cũng trả lại một hài tử thiện lương.


Bà có thấy hời không?
-Ngọc Tiêu Vân: Ấm ức “Nhưng chính tên đó đã giết con thiếp.

Lão gia người nói như nào.”
-Bạch Gia Khánh (Nguyên soái): Mặt lạnh “Phu nhân chẳng lẽ nhìn không rõ.

Đứa nghịch tử trời không dung đất không tha.

Lão Diêm La là bắt nó.

Chẳng phải Tử Khiêm.”
-Ngọc Tiêu Vân: Lòng uẩn khuất “Lão gia…người…Máu mủ thiếp đẻ ra là Gia Khanh chỉ có Gia Khanh là con thiếp.”
-Bạch Gia Khang: Cản ngăn “Phụ thân và mẫu thân đừng cải nữa.”
-Triệu Đinh Yên: Nàng ngồi trên giường im lặng nảy giờ.

Quỳ xuống trước mặt ông “Phụ thân.

Yên nhi xin người cho tìm Tử Khiêm về.”
-Ngọc Tiêu Vân: Mặt bất mãn nhìn nàng “Đinh Yên con tìm nó làm gì.

Chẳng phải người con để mắt là Liêu Phó Tướng.

Nó đã viết thư hưu con.

Ta cũng chấp thuận cho con rời phủ.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn bà, nàng im lặng hồi lâu rồi nói “Con có thể rời phủ.

Trên danh nghĩa con sẽ hưu Bạch Gia Khanh.

Còn Bạch Tử Khiêm vẫn mãi là tướng công của Đinh Yên Quận Chúa vẫn là Quận Mã đương triều.”
-Bạch Gia Khánh (Nguyên soái): Cười tươi đỡ nàng đứng dậy“Được.

Phụ thân hứa sẽ tìm Bạch Tử Khiêm về cho Yên Nhi.

Và cũng là hài tử của Bạch Gia Khánh này.” Câu nói khẳng khái, và nhấn mạnh..