Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

Chương 25




"Ta tin tưởng rằng bất cứ ai đều có mơ ước, giờ đây ta đứng ở đây cho các ngươi thời gian 2 năm, quy tắc rất đơn giản, viện phủ ta có bốn cây to ở bốn góc, bất cứ ai dưới 20 tuổi đều có thế tham gia khảo hạch, các ngươi tự chọn lấy một cây to, bên trong mỗi cây là một tháp thí luyện, các ngươi vào trong đó vượt qua thí luyện. 10 người vượt qua đầu tiên ta sẽ thu làm đệ tử hạch tâm, tiếp theo 20 người phía sau ta sẽ thu làm đệ tử ký danh. Yên tâm, chỉ cần để ta chú ý dù ngươi có là đệ tử ký danh cũng có thể chuyển thành đệ tử hạch tâm, mà từ hạch tâm mà lười biếng cũng có thế trở lại làm đệ tự ký danh. Ta chỉ nói quy tắc đơn giản vậy thôi. Vì ta biết có rất nhiều người vì xa xôi không biết chưa có mặt tại đây, vì thế ta cho các ngươi 7 ngày chạy về đây, sau 7 ngày nữa tứ tháp thí luyện sẽ trực tiếp mở ra.

Mục tiêu ta dạy các ngươi sẽ không phải chỉ đơn giản là phàm giới, linh giới hay tiên giới. Mà sẽ tiến tới nơi rộng lớn hơn, nơi có thể thực hiện các giấc mơ như ta nói lúc đầu, vì thế hãy cho ta thấy ý chí tiềm lực của các ngươi, cho ta thấy các ngươi không an phận, không muốn mãi là kẻ yếu. Cho ta thấy các ngươi đáng để cho ta kiêu ngạo. Hãy tới đây hỡi những kẻ mộng mơ."

Thế là chỉ trong vẻn vẹn hai giờ cả phàm giới phát điên, liên tục có những thanh thiếu niên tuổi từ 20 trở xuống đổ về Vân Phong đế quốc, các thiên kiêu của tam phẩm, nhị phẩm, nhất phẩm cả siêu cấp tông môn cũng hướng đến, vì Vạn sự lão nhân này vượt qua cả phạm trù tông môn bọn họ có thể hiểu được nên đây là một cơ hội cho họ cá chép hoá rồng phi thẳng cửu thiên.

Kinh thành Vân Phong đế quốc rộng lớn, mênh mông nhưng trước tình cảnh này liền rơi vào cảnh khủng hoảng. Số người tràn về nhiều kinh khủng, quân đội bất lực rút hết vào hoàng cung, bây giờ chỉ có thể bảo toàn hoàng cung còn đâu bên ngoài toàn người là người, họ tụ tập quanh bốn cây to bao bọc học viện mà chờ đợi thời khắc phi vào. Hoàng gia vì có một vì trí đệ tự ký danh, lúc đầu còn định cho thêm con em đi tranh đoạt nhưng nhìn thấy tình cảnh ngoài kia, nhìn các thiên kiêu thế lực lớn thành ra tự cảm thấy đủ, rồi vui sướng ngồi xem thí luyện tuyển bạt.

Thời hạn 7 ngày đã hết, đúng giờ, từ gốc bốn cây cổ thụ loé ra ánh sáng hình cánh cửa, không biết ai là người đầu tiên xông vào, ùn ùn người thi nhau kéo vào cánh cửa, cả đống người chui vào bốn cây cổ thụ như hạt cát rơi vào biển, không gây ra bất cứ động tĩnh gì. Dần dần cả quảng trường đông nghịt trở lên vắng hoe. Mọi người đều khâm phục thủ đoạn của vị thần nhân kia.

Tử Phong lúc này thỳ vẫn như ngày thường, nằm ườn ra trên ghế trúc, tiểu Linh ngồi cạnh chăm chỉ bóp vai. Tiểu Vũ, tiểu Linh cũng bất ngờ vì thủ đoạn của hắn, nhưng một chút lại thôi, nghĩ đến sau này được đi theo lão sư thần kỳ cũng cảm thấy vui mừng.

Vì viện phủ được mở rộng, hắn cũng dứt khoát đem cả bốn khu vườn thân yêu về đây, bố trí giống hệt như trước, căn nhà gạch xây to lớn khang trang bị hắn lạnh lùng đập bỏ rồi lại xây thành căn nhà trúc. Tiểu Vũ cũng cảm thấy vị lão sư này kì lạ quá thể. Bây giờ bốn khu vườn phong cảnh thần kỳ, thêm bốn cây cổ thụ bao bọc xung quanh, dưới tá lá lấp lánh ánh sáng như những vì sao khiến nơi đây thật sự trở thành Thần tích.

Hai lão già Hoàng gia từng đến bái kiến qua, thấy cảnh sắc nơi đây cũng hâm mộ muốn xin một góc nhỏ ở lại, nhưng bị Tử Phong nhẫn tâm đá đít "Nơi này là nơi ta ở cùng các đồ đệ, các ngươi chả phải trưởng bối người nhà hay là đồ đệ của ta, ở lại làm gì. Phắn". Hai lão từng kêu khóc đòi bái sư nhưng hắn cũng đá đít cho kêu bọn hắn quá già rồi, thu về để hầu hạ mấy lão tuổi già chắc. Thế là hai lão mới chịu từ bỏ, nhưng lại ngày nào cũng đến bái kiến, kiếm đủ lý do để hít thở không khí bên trong Viện phủ, Tử Phong cũng kệ bọn hắn, bây giờ rảnh rỗi nên không sao, mấy nữa đám đệ tử thành hình thỳ hắn mới phong viện lại, huấn luyện lũ kia.

Thời gian tiếp theo hắn huấn luyện tiểu Linh, mở ra một không gian tách biệt trong khu vườn, rồi huấn luyện nàng trong đó. Hắn dạy nàng trở thành sát thủ, nàng cũng kiên quyết muốn trở thành sát thủ. Nàng nói muốn trở thành con dao độc trong tay sư phụ, thay sư phụ cắt bỏ hết tất cả cặn bã thế giới này. Chấp niệm của nàng Tử Phong cũng không can thiệp, đến khi nàng mệt mỏi không muốn làm nữa Tử Phong sẽ có con đường khác cho nàng đi.

Tên đệ tử Hoàng gia cũng được đưa đến, tiểu tử này năm nay cũng 15 tuổi, là một trong những trọng điểm bồi dưỡng của Hoàng gia từ bé nên rất ngoan ngoãn biết điều, cũng giống tiểu Lâm thời gian đầu, sùng bái Tử Phong đến quên mình. Tên nhóc này Tử Phong hỏi hắn muốn học cái gì. Thằng nhóc suy nghĩ 3 ngày rồi nói muốn trở thành Tình Thánh, khiến Tử Phong loạng choạng ngã xuống, hai cô nương còn lại phì nước đang uống ra. Nếu hai lão già kia biết hai lão vất vả hầu hạ lão sư, vất vả xây dựng viện phủ cho lão sư, đến cuối kẻ hắn gửi gắm lại muốn trở thành Tình thánh thỳ có đánh chết hắn không mới là lạ. Nhưng Tử Phong lại mặc kệ, hắn k ép buộc không áp đặt, chỉ cần là học trò muốn là hắn sẽ dạy. Đối với hắn, đi con đường nào cũng thế, sức mạnh chiến đấu, tăng tiến tu vi, cường hoá huyết mạch, tìm hiểu đạo nguyên hay những con đường như làm nông, làm vua, xem bói, phong thủy, xây dựng, tình thánh,... Tất cả mọi công việc, tất cả ngành nghề, tất cả con đường đi ra dù ngắn dù dài, dù mạnh dù yếu đều cuối cùng hội tụ lại về một con đường đó là Đại Đạo, chỉ cần về đến Đại Đạo thỳ tất cả đều bằng nhau. "Thứ quan trọng không phải là bạn chọn con đường nào, mà là trên con đường đấy những thứ bạn thấy, bạn có thích nó không"

Vạn đạo quy nhất chính là như vậy, hãy chọn một con đường mà bạn vui cười trên nó, chứ không phải là nơi bạn vừa khóc, vừa hối hận mà đi.