*Chú thích: những đoạn nằm trong dấu ngoặc kép là phần trích từ nhật kí của các nhân vật.
Bác sĩ Hey Sun bước lên xe trong tâm trạng cực kì phấn khởi, cô ngồi dựa sát vào cửa xe để xem những giây phút cuối cùng trước khi rời đi, trông về những vĩa hè, công viên, những trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố,...
Chắng mấy chốc thì cả đoàn dừng trước sân bay thành phố Seoul, từng người một mang đồ đac cồng kềnh của mình bước vào,...
Một lúc sau, Hey Sun và cô bạn thân của mình đã ngồi êm ái trên dàn ghế trong buồng giữa máy bay, họ cùng nhau ngắm mây hay bàn luận về một vấn đề nào đó ở bệnh viện, nhăm nhi một ít cà phê nóng....và.....và cuộc hành trình mới thực sự bắt đầu!
-A! thì ra Hey Sun nhà ta cũng tham gia đội cứu trợ nữa à!
Đó là Lee Hoon cậu ấm con viện trưởng bệnh viện mà Hey Sun làm việc, thực ra là cậu thích cô từ khi học chung cấp II, nài nỉ mãi cậu mới được bố cho tham gia đội tình nguyện. Nhưng tấm chân tình này của cậu không được cô bác sĩ đáp trả.
-Bác sĩ Lee cũng tham gia nữa à, tôi mới biết đấy nhé, hình như trong danh sách đâu có tên của anh.-Shi Huyn nhanh nhẹn tiếp lời.
-À....thì à....có mà tại cô chưa xem kĩ đấy thôi....đừng quan tâm mấy chuyện ấy nữa, để tôi cho mấy cô em này biết nhiều thông tin hơn về Liberia cái đã...
Bác sĩ Lee ngồi vào ghế bên cạnh (chắc anh cố tình sắp xếp để được ngồi gần cô bác sĩ) và bắt đầu kể, anh kể nhiều đến nỗi không biết Hey Sun thiếp đi từ bao giờ...
20 giờ sau thì máy bay đã hạ cánh tại sân bay Libisia, mọi người đến với một thành phố nhỏ, với những kiến trúc thời trung cổ uy nga, cái nắng cháy da nơi này khiến bộ đồ dài của Hey Sun phản tác dụng.
-A! tiền bối đây rồi, nãy giờ tụi em tìm chị mãi.
Jang jun-e cô bác sĩ mới vào nghề đang khoát tay chồng sắp cưới của mình- Jun Jea con của nhà tài trợ lớn công tác tình nguyện- cả hai cùng chạy đến. Bác sĩ Lee Hoon cũng tiến lại gần cô
Vừa lúc ấy thì chiếc ôtô lưu chuyển vừa đỗ, cả đoàn tất bật bước lên xe.
Trên đường đi, qua khung cửa kính, cô bác sĩ thấy nhiều quần thể kiến trúc đậm chất trung Âu, những tòa nhà cao mà cô vẫn thường xem qua chiếc Tivi đời cũ trong phòng mình, những ngôi nhà thờ, thánh đường với mái ngói cao vút, đường xá đông đúc người châu Âu,Á và cả châu Phi đi đi lại lại.
-À mà Shi Huyn nè, ở đây tớ mà kiếm được anh nào đó chắc sướng lắm há, hihi. Nhân cơ hội này tớ phải bắt kịp mới được!!- cô cười nhẹ nhàng và đưa ánh mắt cực “trong sáng” về phía Shi Huyn.
Shi Huyn cũng đưa ánh mắt đầy mang rợ với những tia sáng ám khí nặng nề:-Hớ...hớ...tớ còn ở đây mà cậu vẫn ngoại tình được nữa à! Cậu chết chắc rồi!
Bất ngờ cô dơ mạnh tay lên và....và nhẹ nhàng véo má của Hey Sun. Trên chuyến xe, cả hai cùng cười đùa suốt cả quãng đương đến được trung tâm cứu trợ.
Chiếc lao nhanh về vùng ngoại ô thành phố, băng băng trên còn đường dài và rộng, phía trước là vùng đồi núi, lác đác lại phủ tuyết trắng, hai bên là những cánh đồng hoa hướng dương, rừng và vùng đồi thấp. Xe đi ngang qua chiếc cầu sắc nơi có con sông rộng, qua những cánh thảo nguyên mênh mông bạt ngàn. Chẳng mấy chốc họ đến được ngôi làng nhỏ, là một thôn xóm nghèo, nơi đây còn được cái vẫn yên bình, mặc dù gần chiến tuyến nhưng không bị ảnh hưởng chi nhiều.
Đến nơi thì các tình nguyện viên cũ đã đợi sẵn, chắc mọi người cũng háo hức để được về nhà. Hội trưởng vội bước xuống xe và chào hỏi một cách thân mật:
-Vất vả cho các cô cậu rồ..các cô cậu làm tốt lắm,-bất chợt ông quay về hướng chiếc xe-Này mau xuống nhanh lên chớ!
Tất cả mọi người vội bước xuống theo yêu cầu và sắp thành 2 hàng ngang ngay ngắn, đồng loạt chào các tình nguyện viên cũ.
-Nghe kĩ đây, từ nay tôi sẽ phụ trách tại nơi này, TRUNG TÂM WASHIN III, mỗi khu kí túc gồm hai phòng,mỗi phòng gồm hai người, số phòng có để trên thẻ thành viên đội tình nguyện,.....Nào, bây giờ hãy về phòng của mình đi, tối nay tập trung tại trung tâm của làng, nơi đó sẽ diễn ra buổi party, một tháng diễn ra được một lần do người dân làng này tổ chức thôi đó...nhớ tranh thủ đấy- Hội Trưởng cao giọng nói.
Sau khi chào tạm biệt cả đoàn cũ,Tất cả mọi người (tất thảy là 20 người) bước đến kí túc xá, được nằm đến tận gần cuối ngôi làng. Hey Sun và Shi Huyn chung một phòng, họ bước vào căn phòng nhỏ, cũng khá xinh, có chiếc giường hai tầng cùng với 1 chiếc tủ đầu giường trông cực kì sạch sẽ, không như tưởng tượng ban đầu của các cô bác sĩ.Cả hai đặt những đồ đạc của mình thật ngăn nắp, khung hình ba mẹ bác sĩ được cô để nơi tủ đầu giường, có ánh nắng màu pha lê chiếu rọi. Bỗng một lúc sau Jun Jea bước đến cất tiếng gọi:
-Này tiền bối Hey Sun ông hội trưởng có chuyện muốn gặp chị đấy....oa phòng chị đẹp thế!!,....haizz chẳng bù tí nào cho phòng bọn em.......à mà hình như bác sĩ Lee Hoon cũng ở cạnh phòng chị đấy......hà hà..chắc do “thiên duyên tiền định” rồi....kk
-Này, không giỡn với nhóc con đâu nhé....-Hey Sun đáp.
Cô chạy lại cằm lấy thùng hàng chứa đầy những công cụ mà hội trưởng nhờ giữ hộ...rồi bước ra ngoài...
Những kí túc xá nằm xoay thành 1 vòng tròn rộng, trời cũng bắt đầu tối dần, ánh hoàng hôn buông xuống một màu ảm đạm lên mấy cành bạch dương tươi tốt, những làn khói nghi ngút bốc lên từ mái ngói của những căn nhà...
-Aaaa.....
Như là Hey Sun bất ngờ va chạm phải 1 vật gì đấy...khiến rơi hết cả những dụng cụ ra ngoài....
-Này cô à, cô có sao không thế?-một giọng nam trầm ấm vang lên..Bỗng ngày hội trưởng đứng gần đấy thấy vậy liền chạy hấp tấp đến:
-Giáo sư Jong Book à, thầy cứ để việc này cho tôi là được, cứ đến với bọn trẻ trước đi nhé!!
Một giọng điệu tử tế của hội trưởng khiến Hey Sun thấy ngỡ ngàng.Khuôn mặt ông ta vẫn tươi cười khi nhìn giáo sư.
-Tôi đi trước nhé, có thể chúng ta sẽ gặp nhau vào tối nay bác sĩ ạ.!
Anh trèo lên chiếc xe đạp và vụt đi mất, về hướng thành phồ Libisia, một thanh niên chừng hơn cô được vài ba tuổi, chiếc áo sơ mi xanh lơ lịch lãm cùng với chiếc kính cận trông khá nghiêm nghị để lại cũng được ấn tượng xấu lẫn đẹp trong cô.
-À mà hội trưởng nè! Anh ta làm gì ở đây thế ạ!..
-Một thầy giáo làm tình nguyện cũng hơn 1 năm, chắc anh ta tính gắn cả đời mình ở cái nơi đất khách này. Đúng là hết sức mình vì tuổi trẻ......à mà đâu có như ai kia....
-Cảm ơn chú nhiều ạ!......... "Thầy giáo....thầy giáo" cô tự lẩm bẩm với chính mình và trông về hướng giáo sư, nơi có ánh hoàng hôn buông xuống...
-Ê con bé này! Sao bổng dưng lại đổi giọng thế hả!Nhặt hết đống này nhanh lên chứ!
-Dạ! Rõ rồi ạ!
*Nhật Kí Hey Sun:
“Một ngày thật dài đối với chính tôi, ở cái xứ này trời nóng rát bức...và tại nơi đây tôi đã gặp một người....có thể gọi là nhân duyên không ta? Sao có cái cảm giác gần gũi quá đỗi...?.....Ôi thôi, không được...đã nói là tuyệt tình với đám đàn ông rồi mà?..Không trông chờ vào ngày mai nữa, cứ để cho những điều tuyệt vời ấy đến một cách tự nhiên đi..hôm nay đã là ngày mệt quá rồi....haizz “