Hoa Sanh trả lời: “Có bệnh thì đi chữa ngay đi.”
Tạ Đông Dương xem xong không biết vì sao lại bật cười, đến cả bảo mẫu cũng giật mình khi nghe tiếng cười của hắn. Trước giờ rất ít khi thấy cậu chủ cười vui vẻ như thế khi ở nhà.
Mặc dù đây chẳng phải lời ngọt ngào gì, thậm chí hắn còn bị chửi là có bệnh. Nhưng Tạ Đông Dương vẫn cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì Hoa Sanh đã trả lời hắn. Không quan tâm cô ấy trả lời cái gì, chỉ cần trả lời thôi đã là một chuyện tốt.
Hắn nằm nghĩ ngợi lại thấy hối hận vô cùng, lúc đầu không đào hôn thì tốt biết mấy. Nói không chừng lúc này đang ôm vợ ân ái ngọt ngào rồi. Còn bây giờ muốn gặp mặt thôi cũng khó hơn lên trời.
Hắn còn tưởng tượng đến chuyện sau này, nếu giành lại được Hoa Sanh từ tay của Giang Lưu, có con rồi sẽ đặt tên là gì. Nghĩ ngợi hão huyền một hồi liền chìm vào giấc ngủ.
Hoa Sanh ngủ hơi muộn. Chín giờ Giang Lưu mới về, thấy đèn phòng cô vẫn còn sáng. Anh lúc này đã có kinh nghiệm, nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô.
“Vào đi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Vẫn còn thức sao?” Anh đi vào rồi ngồi xuống ghế sô pha.
“Ừ, đang đọc sách.”
“Sách gì vậy?”
“Hoàng tử bé.”
“Hả? Em cũng đọc mấy cuốn này à?” Giang Lưu bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Hoa Sanh mở to mắt hỏi: “Bất ngờ lắm à? Tôi không được đọc loại sách này sao, hay là… anh thấy tôi nên đọc loại sách gì thì tốt hơn?”
Giang Lưu thấy mình lỡ lời liền vội vàng giải thích: “Anh nghĩ rằng em được nuôi dạy kỹ lưỡng như thế chắc chỉ thích xem những loại như Hồng lâu mộng này, Ông lão và biển cả, Thái Qua Nhĩ toàn tập, v.v...”
“Mấy cái anh nói tôi đều không thích.”
“Ha, thế em thích gì? Truyện cổ tích à?”
Giang Lưu không ngờ rằng Hoa Sanh lại thích xem cuốn sách đơn thuần như Hoàng tử bé.
“Quỷ thổi đèn, Đạo mộ bút ký.” Cô nói.
Giang Lưu lại ngạc nhiên lần nữa.
“Được rồi… sở thích này của em đúng là rất khác người, xem ra em rất thích bộ Đạo Mộ nhỉ?”
“Không, tôi chỉ có hứng thú với cổ vật thôi.” Hoa Sanh thản nhiên trả lời.
Nói đến đây, Giang Lưu nhớ đến một chuyện, cố ý khoe khoang.
“A Sanh, thích cổ vật như vậy thì em có biết người này không?”
“Ai?”
“Chuyên gia giám định giỏi nhất thế giới SS.”
Bàn tay cầm cuốn Hoàng tử bé của Hoa Sanh khẽ động đậy, nhưng nó chỉ là một động tác rất nhỏ, Giang Lưu cũng không để ý đến.
“Không biết.”
“Vậy là không được rồi, sao lại không biết một chuyên gia lừng danh như thế chứ?”
“Chuyên gia giám định nhiều như thế, sao tôi nhớ được ai với ai?” Hoa Sanh cố ý cúi đầu, không muốn để cho Giang Lưu nhìn thấy ánh mắt mình.
“Cũng đúng… nếu có dịp anh sẽ dắt em xem buổi phát sóng của SS, rất ngoạn mục. Hôm nay anh vừa xem buổi phát sóng trực tiếp cô ấy giám định một chiếc vòng cổ và khẳng định nó là đổ giả. Không thể tin được. Cô ấy quan sát các chi tiết rất kỹ càng, em có biết cô ấy lợi hại chỗ nào không? Đó là vì cô ấy chỉ giám định món đồ qua online, giám định mà không cần xem trực tiếp, đã vậy còn bị cản trở rất nhiều thứ như ánh sáng v.v… thì quả thật rất siêu phàm. Cô ấy là người đầu tiên dám giám định cổ vật qua online như thế, còn dám live trực tiếp, quá là lợi hại, chẳng trách thù lao lại cao thế.”
Giang Lưu rất đam mê chơi đồ cổ nên từ lâu vẫn luôn ngưỡng mộ SS, không tránh khỏi chuyện tán dương cô ấy rất nhiệt tình.
Hoa Sanh vẫn dáng vẽ không có hứng thú như cũ, lạnh nhạt nói: “Tôi buồn ngủ rồi, anh về phòng mình đi.”
“Được rồi, em cũng ngủ sớm đi.” Bị đuổi nên Giang Lưu lập tức rời đi.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng, khóe miệng của Hoa Sanh khẽ mỉm cười…
Nụ cười này đem theo một tia đắc ý.