Hoa Sanh đi dạo ở chợ đồ cổ một ngày trời nhưng không thu hoạch được gì. Buổi chiều sau khi trở về, cô chỉ ăn đơn giản một chút rồi ngồi bên ban công vẽ tranh.
Gió chiều tháng bảy khiến con người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hoa Sanh ngồi trên ban công ở sân thượng, vừa uống cà phê vừa phác họa phong cảnh cách đó không xa.
Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy thời gian trôi qua thật yên bình.
Có lẽ Hoa Sanh quá say mê nên có người đứng sau mà cô cũng không hay biết.
Mãi cho đến khi có một bàn tay trắng ngần cầm cọ tô lên mấy con chim nhạn bên cạnh ngọn núi phía xa xa, cô mới giật mình.
Quay người lại vừa đúng mặt đối mặt với Giang Lưu ở cự ly rất gần.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, đặc biệt lại là dưới ánh tà dương.
Lúc này lại thấy anh ấy có chút gì đó...
Giang Lưu không phải kiểu người lông mày rậm, mắt to vừa nhìn đã thấy đẹp trai.
Anh có đôi mắt xếch, nhỏ, rất giống với Hoa Sanh. Tóc cắt ngắn, chải gọn gàng. Sống mũi thẳng. Môi vừa vặn không quá dày cũng không quá mỏng.
Kết hợp tổng thể ngũ quan tuy không phải là hoàn mỹ nhưng cũng đủ thu hút người khác. Nhất là lúc nhìn một bên góc mặt anh, những đường nét bên ngoài hoàn mỹ đến không có kẽ hở.
Bầu không khí hoàn toàn lắng đọng, chỉ nghe được tiếng thở của hai người họ.
Một hồi lâu sau Hoa Sanh mới nói: “Anh như vậy hình như không được lịch sự lắm.”
Giang Lưu cười chỉ vào bức tranh: “Em không thấy cảnh này quá trống vắng sao, thêm vài con chim nhạn mới có mùi vị của nhân gian đó.”
“Tào lao, làm thay đổi hết chủ đề của bức tranh.”
Hoa Sanh lườm một cái rồi lấy lại cọ vẽ trên tay anh nhưng cô không xóa con chim nhạn mà anh mới vẽ đi.
Anh hỏi: “Em thích vẽ tranh lắm à?”
“Vẽ chơi thôi.”
“Khiêm tốn quá đó, vẽ được bức tranh thế này thì trình độ của em chắc không dưới mười năm đâu.”
“Anh cũng am hiểu về hội họa à?” Hoa Sanh thấy Giang Lưu không phải là đang nói bừa. Chỉ nhìn một bức tranh đơn giản thế này liền biết cô đã học khoảng mười năm thì cũng không phải người đơn giản.
“Chỉ xem qua sơ sơ thôi.”
Giang Lưu liền mặt dày ngồi xuống, viện cớ vào đề tài trình độ của Hoa Sanh để trò chuyện.
Còn như rất thân, tiện tay bưng luôn ly cafe của cô lên uống một ngụm.
“Hở? Ly nước của tôi mà.” Hoa Sanh nhíu mày
“Không sao, anh không nghĩ em có bệnh truyền nhiễm.”
“Quá khen... Nhưng là tôi nghi là anh có bệnh đó... Có được không?” Cô thật sự là bị chọc cho tức điên lên.
Người đàn ông này cũng thật là... không có phép tắc gì hết. Không phải nói Giang gia là gia đình hào môn bậc nhất sao lại nuôi dưỡng ra một thiếu gia không câu nệ tiểu tiết như vậy chứ? Lẽ nào hắn không phải là một người nho nhã, khiêm tốn?
Trong lòng Hoa Sanh bất chợt suy nghĩ có khi nào Giang Lưu sẽ hành động như một kẻ du thủ du thực không chứ?
“Đừng lo, anh rất khỏe mạnh.” Giang Lưu lại chọc cô.
Hoa Sanh vỗ vỗ vào mặt, thật sự là cô đang tức cành hông.
Tấm chăn màu hồng nhạt, viền đính pha lê sáng lấp lánh, bên trong in hình móng vuốt của mèo, được sản xuất bởi một nhãn hiệu mà cô rất thích, nó chỉ được bán với số lượng hạn chế, cô đã phải cất công đặt ở nước ngoài, chỉ mới vừa nhận được hôm nay. Nào ngờ mới dùng được một ngày đã bị người đàn ông này xâm chiếm. Đúng là xui xẻo mà!