Dừng lại chốc lát, năm người dừng la hét, lặng yên xem Long hoàng có thể nghe được truyền âm của chính mình, tiến hành trả lời hay không.
Thế nhưng, thực sự khiến bọn họ thất vọng, chờ đợi hơn mười lần hô hấp cũng không nghe được bất cứ truyền âm nào từ Long hoàng.
Hiển nhiên lúc Long hoàng truyền âm đã tiêu tốn không ít tiên lực, đang trong thời điểm ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể truyền âm ngược lại.
Nếu lấy tu vi của Long hoàng cũng chỉ có thể truyền âm được một lần, thanh âm của năm vị cường giả cái thế Ngô Tinh hiển nhiên không đủ sức truyền vào trong tai Long hoàng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnMà khoảng cách giữa bọn họ và Long hoàng đã không xa, có thể thấy được giữa bọn họ và Long hoàng có một cỗ lực lượng vô hình tách ra.
- Làm sao bây giờ? Xem ra Long hoàng ở ngay trong dãy núi này, người nói chúng ta tiếp tục đi về phía trước thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, hiển nhiên đã tới phạm vi hung trận thái cổ bao phủ rồi!
Long Anh nhìn phía trước nói.
Ngô Tinh xoa xoa trán, nói:
- Tới nơi này mà vẫn không thể giao lưu với Long hoàng, tiếp tục đi về phía trước sẽ không thể quay đầu lại, không biết rõ tình huống bên trong như thế nào, làm sao dám tùy tiện cứu giúp? Vạn nhất không cứu được chẳng phải ngược lại để chính mình bị hãm trong hiểm địa?
- Cái này… Ngay cả Long hoàng cũng bị hung trận vây khốn vạn năm không thể đi ra, tùy tiện tiến vào trong đó thực sự là dữ nhiều lành ít.
Dọc theo đường đi rất ít khi mở miệng, Ngao Chân nói.
Cổ Thần góp nói:
- Trận này chỉ có thể tiến, không thể lui, so với hung trận thái cổ ta gặp phải tại cấm địa Bắc Hoang giống nhau như đúc, các ngươi ở chỗ này chờ đợi vậy, ta một mình tiến vào tìm kiếm dò xét, ta có thể dùng phương pháp tiên tôn thái cổ tại cấm địa Bắc Hoang đã dạy để rời khỏi hung trận.
- Này… Có phải quá nguy hiểm rồi?
Ngô Tinh nói:
- Ta và lão đệ cùng đi!
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Ngô Tinh đại ca, tuy rằng thực lực của ngươi mạnh hơn ta gấp trăm lần, thế nhưng trong hung trận thái cổ này ngay cả Long hoàng cũng không thể thoát khốn, có thể thấy được hung trận thái cổ so với chúng ta giống như con kiến hôi và con voi, hầu như không có gì khác nhau, đại ca lại không quen thuộc trận pháp, căn bản không thể giúp đỡ được ta, không bằng ta một mình một người tiến lui như thường, có thể cứu được Long hoàng tự nhiên là tốt nhất, không cứu được Long hoàng thì ta cũng có thể bằng vào lý giải đối với trận pháp thoát khốn ra ngoài.
Long Anh nói:
- Ngô Tinh, ngươi để hắn một mình tiến vào đi, ngươi đi theo ngược lại trở thành gánh nặng, Cổ Thần đạo hữu, ngươi vì Long hoàng mà thân phạm hiểm cảnh, vô luận thành công hay không, Long tộc chúng ta đều thiếu ngươi một ân tình lớn, cho dù địch nhân của ngươi có nhiều hơn nữa, có cường đại hơn nữa thì Long tộc chúng ta cũng thề sống chết, tuyệt đối đứng một chỗ với ngươi.
- Ngô Tinh, chúng ta không hiểu trận pháp, cùng Cổ Thần đi vào ngược lại vướng chân vướng tay, ngươi lưu lại chỗ này, chờ tin tức tốt từ Cổ Thần đạo hữu!
…
Ba người Long Dạ, Ngao Chiến, Ngao Chân đều khuyên nhủ.
Ngô Tinh vừa vào Hợp Đạo, thực lực trong các cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ là tồn tại lợi hại nhất, tiền đồ vô lượng, chính là đại hồn nhân của toàn bộ Long tộc, là tồn tại trở thành Long hoàng đời tiếp theo, vô luận như thế nào những cường giả Long tộc này đều không muốn Ngô Tinh lấy thân phạm hiểm.
Ngô Tinh nhíu mày nói:
- Nếu để Cổ Thần lão đệ một mình một người phạm hiểm cảnh, như vậy sao có thể khiến ta yên tâm.
Cổ Thần nói:
- Ngô Tinh đại ca, bọn họ nói đúng, đại ca ở chỗ này chờ đợi tin tức tốt từ ta, ta tiến vào trong hung trận thái cổ, nếu như tất cả thuận lợi, tốt đa một tháng là có thể cứu được Long hoàng ra ngoài, các ngươi đợi ta một tháng, nếu như sau một tháng ta vẫn chưa thể ra ngoài dược, có thể thấy ta cũng bị vây trong đó rồi, các ngươi hãy về trước đi.
- Ngô Tinh đại ca, các vị đạo hữu Long tộc, các ngươi chờ ta ở đây, ta đi!
Nói xong, Cổ Thần không hề dừng lại, thân ảnh chợt lóe, phi độn về phía trước.
Vô luận như thế nào Cổ Thần cũng muốn tiến vào trong đó tìm tòi, nhìn xem có hi vọng tìm được thi thể của chư tử thượng cổ, thu hoạch phệ cốt hoa hay không.
Nếu như có thể tìm được phệ cốt hoa, tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, rời khỏi nơi đây có hi vọng rất lớn, nếu như không tìm được phệ cốt hoa, Cổ Thần bế quan tu luyện trong hung trận thái cổ, không cần dùng bao nhiêu thời gian là có thể bước vào Hư Không kỳ, theo đó mượn lực lượng lôi kiếp, tạm thời phá vỡ phong ấn, rời khỏi hung trận thái cổ.
- Cổ Thần lão đệ (đạo hữu), cẩn thận bảo trọng!
Ngô Tinh cùng với bốn vị cường giả cái thế Long tộc nhìn theo bóng lưng Cổ Thần, lớn tiếng nói.
Cổ Thần đánh một thủ thế tất cả bình yên về phía sau, cũng lớn tiếng hét lên:
- Ta vượt qua cấm địa không phải số ít, lần này nhất định có thể đại công cáo thành, cứu Long hoàng ra.
Tại phụ cận hung trận thái cổ, Cổ Thần không dám phi độn quá nhanh, một lần hô hấp ước chừng chỉ vượt qua khoảng cách trăm trượng.
Lúc nói chuyện đã cách năm người Ngô Tinh chừng nghìn trượng, đợi khi nói xong đã vượt qua hai nghìn trượng.
Nói xong, lại qua hai mươi lần hô hấp, thân thể Cổ Thần chấn động, nhất thời từ trên bầu trời rơi xuống đất.
- Cổ Thần lão đệ (đạo hữu)!
Năm người Ngô Tinh thất kinh, cấp bách hô một tiếng.
Cổ Thần rơi xuống mặt đất, bình yên vô sự, nói:
- Không có vấn đề, không trung có cấm chế, không thể phi hành mà thôi.
Nói xong, Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, không quá lâu sau bước vào chân dãy núi to lớn không gì sánh được kia, chậm rãi tiến vào trong sơn cốc bề rộng ước chừng trăm trượng, biến mất trong phạm vi tầm nhìn mấy người Ngô Tinh.
Sơn cốc này cực kỳ dài, chừng gần vạn trượng, khúc khúc chiết chiết, không thể nhìn thấy đầu cùng.
Cổ Thần cảm giác tựa hồ trở lại thời điểm trước kia xông vào cấm địa Bắc Hoang, xông vào Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận, trước khi tiến vào trong đại địa hỏa diễm cũng có một sơn cốc khúc khúc chiết chiết như thế này.
Sơn cốc không có gì nguy hiểm, Cổ Thần đi về phía trước, không bao lâu sau đã tới đầu cùng sơn cốc, chuyển qua một chỗ ngoặt cuối cùng, quả nhiên giống như trong lòng Cổ Thần dự liệu, một mảnh đại địa hỏa diễm xuất hiện trước mắt hắn.
Đại địa một màu xích hồng, khe rãnh vết nứt giống như những vết thương thật lớn, giăng đầy đại địa mênh mông.
Hỏa diễm màu đỏ hồng từ khe rách, vết nứt trên mặt đất phun ra, giống như mãnh thú thụ thương, phun ra máu tươi đỏ thẫm.
Trên bầu trời tràn ngập sương mù màu đen.
Hỏa hoa phóng lên cao, lơ lửng mấy nghìn trượng trong hư không.
Thậm chí có một ít tại đỉnh chóp ngọn núi là hỏa diễm tinh khiết xích sắc, đã bắt đầu hóa thành màu trắng, một loại dấu hiệu chuyển biến thành thuần dương chi hỏa.
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, đại địa hỏa diễm trước mắt so với Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận càng thêm nóng bỏng, khí tức càng thêm dâng trào mạnh mẽ.