Nghĩ tới nghĩ lui, Thánh Hoàng lại cảm giác Cổ Thần không thể dễ dàng bị đánh chết như vậy, đã có cường giả Hư Không kỳ đồng hành, sợ rằng đại thống lĩnh Ngô Tinh cũng đang có mặt, như vậy càng thêm khó đánh chết, chuyến này lấy mở ra thông đạo tiên phàm làm trọng, để tránh sinh chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất không nên giao phong với đám người Cổ Thần.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nói:
- Tiện tặc Cổ Thần kia thực đúng là âm hồn bất tán, hôm nay bản hoàng muốn lấy chuyện mở ra thông đạo tiên phàm làm trọng, không muốn phức tạp, không cần để ý tới bọn họ nữa, mọi người theo ta, chúng ta hiện tại tiến vào Tây hải, hôm nay nhất định phải phá vỡ phong ấn Kiền Vũ Thánh Hoàng lưu lại, để thông đạo tiên phàm mở ra một lần nữa, trường sinh đại đạo lại trở lại tiên giới.
Nói xong, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vung tay lên, thân thể Thiên Toán Tử bị Hoàng Thiên Tỳ thu vào.
Thu hồi Hoàng Thiên Tỳ vào trong mi tâm, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vung nhẹ tay, một cuộn tranh bay ra, phiêu phù ngay trước mặt, trên cuộn tranh là một bản địa đồ, bức tranh tựa hồ là cát vàng vạn dặm, bên trong có một con đường, vòng vòng vèo vèo, chính là con đường tu sĩ thượng cổ tiên độ phàm gian đi lại trong Tây Hải.
Theo như chỉ thị trên địa đồ, thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu chợt lóe, liền nhảy vào trong Tây Hải tràn đầy sa trần bạo, đông đảo cao thủ Hư Không kỳ Độ Thiện đại sư, Khổng Lân thánh chủ theo sát phía sau.
Sa mạc Tây Hoang.
Trong hư không vạn trượng, năm người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Thương, Ngọc Kình Vương, Ngọc Dã đang phi độn thẳng hướng Tây Hải.
Đột nhiên, Cổ Thần kinh ngạc liếc mắt nhìn lên bầu trời, vừa rồi tựa hồ lại sản sinh một loại cảm giác bị kẻ nào đó nhìn trộm.
Loại cảm giác này tại thời điểm từng đi Thánh Đình đã xuất hiện một lần, chỉ là hiện tại cảm giác so với trước kia càng thêm mãnh liệt hơn.
Ngoại trừ bốn người Ngô Tinh, Long Thương, Ngọc Kình Vương, Ngô Dã, vạn dặm bốn phía Cổ Thần không hề nhìn thấy nửa điểm thân ảnh.
Điều này khiến Cổ Thần vô cùng không giải thích được, lẽ nào thiên hạ còn có người có thể nhìn trộm hắn mà đối phương là cường giả phương nào hắn không nhận ra được?
Điều này không có khả năng, bởi vì coi như là ba người Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư đều không tiến vào trong phạm vi cảm ứng của hắn mà không hề bị Cổ Thần phát hiện.
- Cổ Thẫn lão đệ, làm sao vậy?
Thấy thần sắc Cổ Thần khác thường, Ngô Tinh hỏi.
Cổ Thần nói:
- Vừa rồi tựa hồ có cảm giác giống như bị người khác nhìn trộm, chợt lóe rồi biến mất, thế nhưng tựa hồ phương viên vạn dặm không có bất cứ người nào, điều này khiến ta không giải thích được, tựa theo lý thuyết mà nói, trong thiên hạ hẳn là không có ai bị ta cảm ứng dò xét mà vẫn không thể phát hiện.
- A!
Ngô Tinh kinh hãi lớn tiếng nói:
- Tu sĩ đúng là không thể làm được,thế nhưng vạn năm trước ta từng nghe nói, trong tướng sĩ nhân tộc có một loại tính toán là Thiên Cơ Toán Thuật, có thể bói toán họa phúc hung cát, có thể sử dụng thuật "thiên thị" nhìn trộm người khác, mà đối phương lại rất khó phát hiện ra bị thiên thị tính toán, trừ phi là người có cảm ứng linh mẫn dị thường. Cổ Thần lão đệ, phương viên vạn dặm nơi này ngoại trừ chúng ta không còn người nào khác, có thể lão đệ bị tướng sĩ nhân tộc dùng thuật thiên thị nhìn trộm rồi.
- Thiên Cơ Toán Học? Thiên thị?
Cổ Thần nhíu mày, nói:
- Không có lý do, tướng sĩ nhân tộc, nhìn trộm ta làm cái gì?
Ngô Tinh nói:
- Thiên Cơ Toán Học là một loại tồn tại rất khó lĩnh ngộ trong tướng thuật, tướng sĩ nhân tộc lĩnh ngộ được Thiên Cơ Toán Học sẽ thông hiểu cổ kim, tính toán không bỏ sót, biết biến hóa tương lai, hiểu họa phúc sớm tối, loại kỳ nhân dị sĩ như thế này ngay cả tu sĩ cũng không thể bằng được, cần phải kính lễ ba phần, phàm là tướng sĩ chung quy đều là phàm nhân, kỳ thực điều này thường mang cho chính bản thân hắn nguy hiểm, phải tìm kiếm tu sĩ cường đại để làm chỗ dựa sinh tồn vững chắc, nhân tộc chỉ có Thánh Đình mới là chỗ dựa vững chắc nhất, xem ra không phải là tướng sĩ phàm nhân muốn nhìn trộm lão đệ, mà là Thánh Hoàng muốn nhìn trộm.
Ánh mắt Cổ Thần sáng ngời, nói:
- Thì ra là thế, trách không được thời điểm ta lẻn vào Thánh Đình trước đó cũng có cảm giác bị người khác nhìn thoáng qua, kết quả Thánh Hoàng đã sớm có chuẩn bị, bày ra thiên la địa võng chờ đợi, để ta trúng phải ám toán, may mà tu vi của ta đã thành, bọn họ không biết hết toàn bộ con bài chưa lật, như vậy mới giết ngược lại một thánh chủ nho môn, trốn thoát, tướng sĩ phàm nhân kia thực đáng giận, Ngô Tinh đại ca, có phương pháp nào phản kích lại tướng sĩ phàm nhân nhìn trộm ta hay không? Ta ngay cả hắn là ai cũng không hề biết.
Ngô Tinh lắc đầu, trả lời:
- Trên cơ bản không có biện pháp nào, thế nhưng tướng sĩ phàm nhân không phải cường giả Độ Hư cảnh, không hiểu lực lượng pháp tắc, lại mượn lực lượng thiên đạo, nhìn trộm thiên cơ, nhìn trộm người khác, nếu như bị phản kích ắt bị trời phạt, Cổ Thần lão đệ, chỉ có thể tăng thêm trình độ cảm giác linh mẫn của bản thân mới có thể tại thời điểm bị nhìn trộm, trong nháy mắt phát hiện ra người bị nhìn trộm, như vậy có thể phá được thuật thiên thị, mà tướng sĩ phàm nhân kia sẽ gặp trời phạt giết chết, trừ cách này ra chỉ còn cách bước vào Hợp Đạo kỳ, hợp thành đạo của chính mình, như vậy thời điểm bị nhìn trộm có thể dùng đạo của chính mình cách vô tận hư không trực tiếp giết chết người nhìn trộm.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vnCổ Thần thở dài, nói:
- Thời điểm phát hiện ra có người nhìn trộm luôn luôn là sau khi bị nhìn trộm, người ta đã sớm thu hồi lại ánh mắt của mình, có thể cảm ứng được ánh mắt đã là trình độ cảm ứng lớn nhất của ta rồi, muốn ta trong nháy mắt phát hiện được người nhìn trộm, sao có thể làm được? Bước vào Hợp Đạo kỳ càng thêm hư vô mờ mịt, ai… Tướng sĩ phàm nhân kia nhìn trộm ta hai lần, ta lại không có biện pháp nào đối với hắn, thực đúng là ngoài tầm với bản thân, hữu tâm vô lực.
Ngô Tinh nói:
- Lão đệ mới chỉ có tu vi Giá Vụ hậu kỳ có thể phát hiện ra bị thiên thị nhìn trộm đã là chuyện khó lường rồi, ta tại Hư Không hậu kỳ đỉnh phong cũng khó phát hiện ra, có lẽ lão đệ không cần phải bước vào Hợp Đạo kỳ, chờ khi tu vi của lão đệ đạt tới trình độ như ta hiện tại, tự nhiên cảm ứng lĩnh mẫn hơn gấp trăm ngàn lần, đến lúc đó dù bị thiên thị nhìn trộm cũng có thể phản kích trong nháy mắt, khiến đối phương gặp trời phạt giết chết!
Cổ Thần gật đầu, trong lòng đối với tướng sĩ phàm nhân nhìn trộm chính mình nổi lên sát ý phải giết.
Bị Cổ Thần phát hiện nhìn trộm chỉ có hai lần, nhưng trước đây không phát hiện ra bị nhìn trộm, khẳng định càng nhiều lần hơn.
Cổ Thần nhớ tới, thời điểm đã từng ở Đồ Yêu Cốc tìm kiếm cửu khúc vân chi thảo, cường giả chư tử thế gia không hiểu sao lại chạy tới truy sát, đối với hành tung của hắn hầu như nắm rõ trong lòng bàn tay, một lần đó bị Tàng Khôn Huyền đủ truy sát gần nghìn vạn dặm, Ngọc Kình Vương xuất hiện mới có thể thoát được Tàng Khôn Huyền truy sát, có thể thấy được tướng sĩ phàm nhân kia nhìn trộm hành tung của hắn.