Thời điểm Cổ Thần đang lục soát dưới đáy biển, trong phạm vi mười vạn dặm, bất luận thứ gì đều không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn. Ở đâu xuất hiện yêu thú, ở đâu xuất hiện tu sĩ, hắn đều có thể biết được. Nơi này là biên giới của Phong Bạo Thâm Uyên, cách Long Cung phải đến vài trăm vạn dặm, cách Trung thổ lại càng thêm xa xôi. Một địa phương gần như là điểm tận cùng của Đông Hải, không ngờ lại xuất hiện hai cường giả Giá Vụ hậu kỳ, đây tuyệt đối là chuyện bất thường.
Nếu tu vi của Cổ Thần còn thấp, hắn nhất định sẽ nhanh chóng ly khai, tránh đụng độ với hai cường giả Giá Vụ hậu kỳ này. Vô luận đối phương có việc gì, nếu làm phiền đối phương sẽ khó tránh khỏi sinh ra tranh đấu. Bất quá với tu vi hôm nay, cường giả Giá Vụ hậu kỳ hắn đã không để vào trong mắt. Trừ phi bị quần công, nếu không chỉ một hai tên đối với hắn không tạo thành bất cứ nguy hiểm nào.
Phạm vi ngàn vạn trượng Cổ Thần không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của tiên thảo, nhưng phạm vi trăm trượng, Cổ Thần vẫn có thể cảm ứng được. Cho dù tiên thảo tự bế hơi thở thì vẫn phát ra ba động linh khí. Cổ Thần thân thể đã hòa hợp cùng với nước biển, trong phạm vi trăm trượng không có thứ gì có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn. Cổ Thần sử dụng thuấn di, cứ nháy mắt liền vượt qua trăm trượng, tìm kiếm một cách cẩn thận. Chỉ là đối với Đông Hải mà nói, trăm trượng cũng chẳng khác gì chiều dài của một cây kim. Cho dù tốc độ của hắn có nhanh đi chăng nữa, muốn tìm một cây vạn năm thủy tham cũng không khác gì mò trăng đáy nước, khó khăn vô cùng.
Cổ Thần bảo trì tốc độ tìm kiếm, một mực tiến về phía trước. Thời gian dần trôi qua,hắn đã đi về phía tây được vài vạn dặm, thu hẹp khoảng cách cùng hai tên cường giả kia không ít. Nhất là tên cường giả phía tây nam, cách Cổ Thần còn chưa đến hai vạn dặm.
- Ân? Hư Không kỳ siêu cấp cường giả?
Cổ Thần nội tâm khẽ động, mười vạn dặm phía tây nam, xuất hiện một cỗ linh lực cường đại. Trong nháy mắt đã vượt qua hơn một ngàn dặm hướng tên cường giả Giá Vụ hậu kỳ phía nam mà đi.
- Khí tức của người này thực quen thuộc?
Khi Hư Không Kỳ siêu cấp cường giả còn cách Cổ Thần năm vạn dặm, hai mắt Cổ Thần sáng ngời:
- Là hắn Tàng Khôn Huyền!
Mười năm trước, hắn bị Tàng Khôn Huyền một mực truy sát từ Đồ Yêu cốc, đuổi đến tận đáy Đông Hải. Về sau, Ngọc Kình Vương xuất hiện, mới bức Tàng Khôn Huyền bỏ chạy, Cổ Thần đối với khí tức của Tàng Khôn Huyền có ấn tượng sâu đậm. Trong một khoảng cách nhất định, hắn lập tức có thể cảm ứng được.
- Tàng Khôn Huyền, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Lão tử đang muốn tìm ngươi báo thù, ngươi ngược lại lại tự động chạy tới trước mắt ta. Cũng tốt, vừa lúc có thể thí nghiệm trên người của người, để cho lão tử xem "Phá Thiên Chỉ" đệ nhất trọng cảnh giới có chút thành tựu có được uy lực đến mức nào?
Cổ Thần cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, ngay lập tức vượt qua ba ngàn dặm, hướng phía tây nam mà đi. Đợi cho đến lúc khoảng cách giữa song phương chỉ còn gần hai vạn dặm, độn tốc của Cổ Thần lập tức giảm xuống, biến thành chỉ còn hơn một nghìn dặm, không khác gì mười năm về trước, Khi song phương chỉ còn cách nhau một vạn trượng, độn tốc của Tàng Khôn Huyền đột nhiên gia tăng, đã phát hiện ra Cổ Thần.
- Phía trước xuất hiện tu sĩ Đằng Vân kỳ, nhất đinh là tên tặc tử Cổ Thần đi ra, lập tức thông tri cho Hầu Vô Nghiệp cùng Hạ Phi Viễn, nhanh chóng đuổi theo, không để cho hắn chạy trốn.......
Tàng Khôn Huyền lưu lại một câu với Trịnh Diệc Hồng, độn tốc nhanh đến cực điểm, lập tức phóng đến chỗ của Cổ Thần.
- Tám năm rồi, Cổ Thần, lão tử đợi ngươi bên ngoài Phong Bạo Thâm Uyên trọn vẹn tám năm trời. Rốt cuộc cũng đợi được cho đến lúc ngươi đi ra. Lúc này, ngươi chắp cánh cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta. Lão tử muốn hảo hảo tra tấn ngươi một phen, cho ngươi sống không bằng chết, mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng ta.
Tàng Khôn Huyền một bên phi hành , một bên thầm nghĩ.
Cổ Thần coi như là chưa phát hiện ra Tàng Khôn Huyền đang đến, đợi cho đến lúc Tàng Khôn Huyền còn cách hắn hơn một ngàn dặm. Cổ Thần chợt dừng lại.
.........
Tàng Khôn Huyền chỉ trong hai cái nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Thần, cách hắn có hơn một ngàn trượng. Trịnh Diệc Hồng phát ra Thủy Kiếm truyền âm cho Hạ Phi Viễn cùng Hầu Vô Nghiệp. Thủy Kiếm truyền âm là một loại thần thông truyền âm trong nước, có tốc độ cực nhanh. Rất nhanh hai kẻ này đã nhận được tin tức, lập tức chia làm hai đường nam bắc bao vây Cổ Thần. Chỉ là khoảng cách giữa hai người với Cổ Thần quá xa, Hầu Vô Nghiệp cách Cổ Thần hơn năm vạn dặm mà Hạ Phi Viễn cách đến mười vạn dặm. Muốn đuổi kịp, cần một ít thời gian .
Trịnh Diệc Hồng thông tri hoàn tất, rớt lại phía sau lưng Tàng Khôn Huyền hơn năm ngàn dặm, lập tức đuổi theo, một lần thuấn di vượt quá năm trăm dặm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Ha ha.........
Tàng Khôn Huyền dừng lại, cười to một tiếng, tuy tướng mạo Cổ Thần trở nên anh toán, nhưng từ khí tức phát ra cùng với hai hàng lông mày tương đồng, hắn vẫn có thể xác định được kẻ đứng đằng trước chính là Cổ Thần, hắn nói:
- Cổ Thần, hôm nay không còn kẻ nào cứu ngươi, ngươi chết chắc rồi, ha ha.......
- Vậy sao?
Cổ Thần nhếch miệng cười, nói:
- Tàng Khôn Huyền, ngươi biết hai từ "Muốn chết" ghi như thế nào không?
Nói xong, tay trái Cổ Thần điểm ra một chỉ. Một đạo hào quang đẹp mắt từ đầu ngón tay của Cổ Thần bắn ra, hình thành một đạo chỉ cương cực lớn đánh thẳng tới chỗ Tàng Khôn Huyền. Hư Thiên tông thượng thừa công pháp
"Kinh tiên bổng"
- Kinh Tiên Chỉ? Thứ công pháp rác rưởi này có thể làm gì được ta?
Tàng Khôn Huyền đứng nguyên tại chỗ, quần áo không gió tự bay, tiên lực xuất ra bên ngoài, hình thành một cái tiên lưc cương tráo có phạm vi mười trượng.
Cổ Thần mỉm cười, tay phải đột nhiên điểm ra thêm một chỉ.
Ầm.....
Quang mang chói mắt bắn ra từ đầu ngón tay hắm không gian phía trước lập tức bị nghiền nát. Một đạo hư vô chỉ cương, đánh nát hư không, lập tức vượt qua Kinh Tiên Chỉ, đánh thẳng vào tiên tráo trước ngực Tàng Khôn Huyền.
- Lão tử coi như đứng nguyên ở đây, ngươi cũng không thể.............
Ba chữ
"tổn thương ta" còn chưa kịp thốt ra, tiên lực cương tráo của hắn lập tức nát bấy, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngực hắn đã bị đục thủng.
- Đây là chỉ pháp gì?
Tàng Khôn Huyền hai mặt trợn trừng, nói ra câu sau cùng, sau đó lập tức mất mạng.
Phá Thiên chỉ, dung hợp đủ loại trận pháp cùng pháp tắc, một chỉ điểm ra, phá hủy thân thể, diệt sát nguyên thần.
Có chút thành tựu tại đệ nhất trọng cảnh giới, Phá Thiên Chỉ cũng đủ để miểu sát Hư Không sơ kỳ siêu cấp cường giả.
Tàng Khôn Huyền, chỉ là Hư Không sơ kỳ siêu cấp cường giả, trừ phi có thượng phẩm tiên bảo phòng ngự ngăn cản. Nếu không sao có thể chống đỡ được công kích của,
"Phá Thiên Chỉ"? Bị
"Phá Thiên Chỉ" đánh trúng, một kích lập tức mất mạng, thần hình câu diệt.
Sau khi Tàng Khôn Huyền chết, thân hình vẫn đứng đó không hề ngã xuống, hai mắt trợn trừng tràn đầy thần sắc không thể tin nổi. Hắn vô luận như thế nào, cũng không thể đoán được. Cổ Thần bằng tu vi Đằng Vân hậu kỳ, vậy mà chỉ cần một đạo chỉ cương liền đem hắn một vị Hư Không sơ kỳ siêu cấp miểu sát.
Cổ Thần mỉm cười, uy lực của
"Phá Thiên Chỉ" khiến hắn hết sức hài long.