Chân Tiên

Chương 554: Bàn Cốc Đại Đế





Thành Chiến thân cao một mét chín, hai cánh tay to lớn cũng phải cỡ cái đùi người bình thường. Lực lượng không thể nào nhỏ được, vũ khí hắn sử dụng cũng là một thanh trường đao dày nặng bảy tám chục cân.

Lực lượng của Cốc Trần so với Thành Chiến còn lớn hơn nhưng vóc người lại không cao lớn như Thành Chiến, vũ khí của hắn là một thanh trường thương, mặc dù không nặng như thanh trường đao của Thành Chiến nhưng lực lượng bổ ra so với Thành Chiến còn hơn chứ không kém.

Với sự dũng mãnh của Cốc Trần và Thành Chiến, đều là một người có thể địch lại trăm người, cho dù là bị hai trăm tên tinh binh vây khốn cũng không thể làm gì được hai người, nhưng là khi hai người bị đại đương gia Thanh Long công kích lại phải liên tiếp lùi lại phía sau rơi xuống hạ phong.

Trong tay Thanh Long cầm hai cái thiết chuỳ rất lớn, mỗi cái phải nặng ít nhất trăm cân. Thành Chiến là nổi tiếng về lực lượng mà khi liều mạng một kích với Thanh Long hai tay cũng phải run bần bật.

Hai người tuy đều biết Thanh Long lợi hại, nhưng khi tân mắt chứng kiến mới thất kinh. Một người năm nay gần sáu mươi tuổi không chỉ bề ngoài chỉ mới chưa tới bốn mươi mà lực lượng cũng lớn vô cùng, quả thật là vượt quá sức tưởng tượng của hai người.

Tên này không giống một người thường mà giống một yêu nghiệt hơn.

Cách chiến trượng mấy trăm trượng xa, Cổ Thần đang ngồi trong nhà của mình nhưng mọi thứ phát sinh trên chiến trường hắn đều thấy rõ ràng, lúc này trong ánh mắt hắn lộ lên một tia dị sắc.

Cổ Thần từ trên người tên đại đương gia Thanh Long kia cảm nhận được khí tức của tu tiên giả, hơn nữa còn là khí tức vô cùng cường đại.

Tuy cổ khí tức này vo cùng mỏng manh nhưng bản chất của khí tức này lại cường hãn dị thường, vượt qua bất kỳ người nào hắn đã từng gặp, ngay cả Ngô Tinh và Cơ Nghiêu cũng không bằng được.

Cổ Thần nhắm mắt lại, tập trung tình thần lên người Thanh Long. Từ khí tức của tên Thanh Long này thì xác thực hắn chỉ là một phàm nhân.

Nếu hắn đã là một phàm nhân nhưng trên người lại có khí tức của tu tiên giả, như vậy trên người hắn khẳng định có vật phẩm của tu tiên giả.

Đúng lúc này, hai mắt Cổ Thần đột nhiên mở ra, trong mắt lộ ra tia hưng phấn khó che giấu được.

Song chuỳ trên tay Thanh Long dũng mãnh phi thường. Song chuỳ nện xuống, Cốc Trần và Thành Chiến dều không thể chống đỡ, chỉ có thể né tránh, tình thế rất nguy hiểm.

Cốc Trần và Thành CHiến chính là trụ cột của đám thôn dân. Khi thấy hai người dưới công kích của Thanh Long chật vật như vậy, thì niềm tin liền bị dao động, khí thết nhất thời giảm xuống rất nhiều. Chúng cường đạo lại thừa cơ phản công, trong nhát mắt tình thế liền nghịch chuyển, cường đạo chiếm thế thượng phong.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên gió nổi lên, những đám mây quay cuồng, biến hoá bất thình lình doạ mọi người nhảy dựng, không tự chủ dừng lại mọi động tác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái cự chưởng thuần bạch sắc to hơn mười trượng, từ trên trời giáng xuống.

Nhất thời tiếng hét sợ hãi khắp nơi vang lên, vô luận là thôn dân hay đám cường đạo đều chưa tưng gặp qua tình cảnh như thế này bao giờ. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái cự chưởng, đây chính là sự tình mà tiên nhân hoặc yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Cái bạch sắc cự chưởng kia không hề để ý tới ánh mắt của mọi người, trực tiếp chộp xuống đại đương gia Thanh Long. Lúc cách Thanh Long còn lhoảng hơn mười trượng, một khối hắc sắc vật phẩm từ trng lòng ngực Thanh Long đột nhiên bay ra, rồi bị cự chưởng chộp vào trong tay.

Ngay sau đó, cự chưởng chợt loé lên như một đạo lưu quang biến mất trong một ngọn núi cao ở xa xa.

Trong lòng bàn tay Cổ Thần đột nhiên xuất hiện một khối ngọc bội toàn thân đen kịt toả ra khí tức của cường giả. Mà bên trên miếng ngọc bội còn có bốn chữ: "Hắc Thuỷ cuồn cuộn!"

Cổ Thần vừa thấy bốn chữ này thì thần sắc lập tức biến đổi, cả kinh nói:

- Hảo một kiện vô thượng tiên bảo, không ngờ lại là di vật của Hắc Thuỷ đại đế. Vật này lại rơi vào tay một phàm nhân, thật sự là huỷ hoại bảo vậy mà!

Ở giữa chốn phàm nhân thế này, vậy mà lại kiếm được một kiện vô thượng tiên bảo, cái này không khỏi khiến Cổ Thần vạn phần kinh hỉ.

Huống hồ đây cũng không phải là một kiện vô thượng tiên bảo bình thường, mà là tiên bảo của của một trong năm vị đại đế trong truyền thuyết: Hắc Thuỷ đại đế!

Cổ Thần cẩn thận quan sát khối ngọc bội này, trên bề mặt mang theo một loại khí tức cổ xưa mà tang thương, tựa hồ như muốn nói với thế nhân về sự vô tình của thời gian.

Khí tức của Hắc Thuỷ đại đế trong khối ngọc bội này đã rất mỏng manh, ngay cả Cổ Thần cũng chỉ có thể cảm nhân được một chút khí tức mà thôi. Nhưng ui áp ẩn chứa trong cổ khí tức này lại vô cùng cường đại, ngay cả siêu cấp cường giả đương thời như Ngô Tinh, Cơ Nghiêu cũng khó mà theo kịp.

Với cảm ứng lực nhảy cảm đến cực điểm của Cổ Thần mà cũng chỉ có thể cảm ứng được một tia khí tức yếu ớt trên miếng ngọc bội, có thể nghĩ tu luyện giả bình thường có được khối ngọc bội này cũng không thể nào nhận ra nó là một kiện vô thượng tiên bảo mà chỉ nghĩ nó là một khối ngọc bội bình thường mà thôi. Về phần phàm nhân thì khỏi cần phải nói.

Một kiện vô thượng tiên bảo của Hắc Thuỷ đại đế như thế này tại sao lại ở trong tay một phàm nhân thì Cổ Thần nhíu mày không thể nào hiểu được.

Khối ngọc bội này chắc chắn không phải vật gia truyền của Thanh Long, cũng không phải là hắn đoạt được từ tay người khác.

Hơn ba mươi năm trước, Lý Thanh Thuỷ cũng chỉ là một thôn dân bình thường, mặc dù tính tình có chút hung ác nhưng lực lượng lại không có bao nhiêu, dựa vào ý chí không sợ trời không sợ đất đơn đả độc đấu thì rất ít người có thể đánh bại được hắn. Nhưng nếu là cùng lúc hai ba người thì hắn không phải là đối thủ. Cho nên lúc Lý Thanh Thuỷ bị tuyên án dìm sông không hề có chút sức phản kháng nào mà bị trói gô lại ném vào trong lòng sông.

Tại đáy sông, lúc Lý Thanh Thuỷ tưởng là sắp chết ngạt thì lại phát hiện một khói hắc sắc ngọc bội lẳng lặng nằm yên dưới đáy sông, mà thân thể hắn lúc này vừa vặn ở trên khối ngọc bội đó.

Tới lúc tối hậu, Lý Thanh Thuỷ đã chịu hết nổi rồi, mở miệng muốn hô hấp một cái nhưng việc lạ lại phát sinh. Hắn vậy mà không bị ngộp thở chết, cũng không có bởi vì hít thở mà bị nước sặc chết, giống như là hắn không phải ở trong nước vậy.

Hơn nữa, lực lượng của hắn không hiểu tại sao lại biến lớn khiến hắn có thể vùng vẫy thoát khỏi mớ dây trói.

Việc lạ như vậy đều bởi vì khối hắc ngọc kia, Lý Thanh Thuỷ tuy không thể nhìn ra nó có cái gì đặc biệt nhưng đây rõ ràng là một khối ngọc bội vô cùng quý báu, một kiện bảo vật trân quý. Hắn cũng không ngờ vận may của mình lại tốt đến vậy, lúc tưởng như sắp chết lại vớ được bảo vật cứu mạng.

Khi đeo nó lên người thì hắn sẽ có được lực lượng không gì tưởng nỗi.

Vì vậy, từ lúc đó trở đi, Lý Thanh Thuỷ luôn mang theo khối ngọc bội này trên người, từ đó mà hắn có khả năng bằng sức một người đồ sát toàn bộ cả bốn thôn trang.

Bất kể là ba mươi năm trước Lý Thanh Thuỷ hay là Thanh Long ba mươi năm sau này, uy danh của hai người đều từ khối ngọc bội này mà có. Khối ngọc bội này không chỉ giúp bọn hắn có lực lượng cường đại mà còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Bởi vì vậy nên sau ba mươi năm mà dung mạo của hắn chỉ già hơn không tới mười tuổi, tuổi đã gần sáu mươi nhưng bề ngoài hắn vẫn chỉ mới gần bốn mươi mà thôi.

Bạch sắc cự chưởng từ trên bầu trời khiến mọi người vô cùng kinh hãi kia khiến toàn trường nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả chiến đấu đều dừng lại.

Giữa lúc đó, một tiếng hét thê lương đến cực điểm đột nhiên vang lên từ trong miệng của vị đại đương gia Thanh Long. Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy dung mạo của hắn đang nhanh chóng già đi, làn da đang căng cứng nhanh chóng trở nên nhăn nheo, mái tóc đen tuyền dần trở nên bạc trắng, thân thể trung niên tráng kiện cũng trong chớp mắt trở nên già yếu.

Những biến hoá này đều xảy ra trước mắt tất cả mọi người.

"Oành! Oành!"

Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai cái thiết chuỳ to lớn của hắn từ trên tay rơi xuống đất.

Thanh Long nhìn hai bàn tay vô lực lúc này của hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Chỉ trong chớp mắt hắn đã mất đi lực lượng, mất đi thanh xuân, mất đi hết thảy trở lại là một lão già bình thường tuổi lục tuần.

Một đạo hàn quang như lưu tinh từ trong tay Cốc Trần đâm tới, trong lúc Thanh Long còn đang kinh ngạc, ý thức muốn tránh né một thương này nhưng thân thể lại không kịp phản ứng. Trường thương thẳng tắp xuyên thẳng qua yết hầu của hắn. Thanh Long lập tức mất mạng.

Mất đi kiện tiên bảo của Hắc Thuỷ đại đế để lại, đại đương gia Thanh Long căn bản cũng chỉ là một lão đầu bình thường, không chịu nổi một kích.

Trường thương run lên rút ra khỏi yết hầu của Thanh Long, một cột máu tươi cũng theo đó bắn ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thi thể của Thanh Long đổ ập xuống.

Cốc Trần tay cầm trường thương hướng xuống đất gõ mạnh một cái, hai mắt trừng lên quét qua chúng cường đạo quát:

- Đại đương gia Thanh Long đã chết, người nào tiếp tục phản kháng, chết! Người đầu hàng, sống!

Chúng thôn dân nhất thời hưng phấn rống to lên, tên đại đương gia Thanh Long có hung danh uy chấn ba mươi năm qua đã chết rồi! Sĩ khí của đám thôn dân nhất thời lại tăng cao, cảm giác sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất không thấy, trong ánh mắt họ chỉ còn lại hưng phấn mà thôi.

Ngược lại, đám cường đạo Thanh Long trại vừa thấy đại đương gia chết đi, trụ cột trong lòng bọn họ đã không còn nữa, cảm giác sợ hãi vừa nãy vẫn còn lưu lại, bây giờ còn tăng mạnh, bọn họ nhất thời đều ném đi vũ khí trong tay, chạy tới trước hô to đầu hàng.

Thanh Long mang tới đây tổng cộng một ngàn tên cường đạo, ở trong Thanh Long trại chỉ lưu lại không tới một trăm tên thủ vệ. Vừa rồi chiến đấu mặc dù có chút khốc liệt nhưng thời gian không dài. Từ lúc Cổ Thần biến Thuần Dương cương khí thành cự chưởng xuất hiện thì chiến đấu đã lập tức đình chỉ rồi.

Cho nên số người tử thương của hai bên cũng không nhiều, một ngàn tên cường đạo hiện tại cũng còn hơn tám trăm tên.

Lúc trước đám cường đạo đầu hàng, Cốc Trần đều giết hết là bởi vì lúc đó Thanh Long vẫn còn tồn tại, những người đầu hàng lúc đó không có thực sự đầu hàng, chỉ cần Thanh Long còn thì bọn họ nhất định sẽ lâm trận đào ngũ cho nên chỉ có thể giết đi.

Mà bây giờ, Thanh Long đã chết, Thanh Long trại đã không còn tồn tại nữa, đám cường đạo Thanh Long trại đã không còn chỗ để đi thì rất khó sinh ra dị tâm.

Hơn tám trăm tên cường đạo này đều là tinh anh trong chiến đấu, thu nhập vào dưới trướng có thể làm cho thực lực của Cốc Trần tăng mạnh, cho nên Cốc Trần mới kêu gọi đầu hàng.

Cốc Trần hợp nhất hơn tám trăm cường đạo của Thanh Long trại này thì binh lực dưới trướng đã có hơn ba ngàn ba trăm người, thực lực lại một lần nữa mạnh lên.

Đến tối lại có một tin tức tốt truyền tới, Cốc Thuỳen suất lĩnh năm trăm binh sĩ đã đánh hạ được hang ổ Thanh Long trại thu về đại lượng lương thực. Vũ khí và tiền tài vô số, cứ vớt hơn một trăm nam nô, hơn chín trăm nữ nô.

Ngày kế tiếp, Cốc Trần tụ mình dẫn đại quân tiến về phía Thanh Long trại nghiệm thu chiến lợi phẩm.

Vừa mới ra hỏi Cốc gia thôn chưa tới mười dặm, phía trước đột nhiên có một huyết nhân chạy tới, gấp rút hô to:

- Thanh Long trại bị quan binh công chiếm ...

Thành Chiến đang đi trước liền kinh hãi nói:

- Binh lính ở lại trong trại như thế nào?

Huyết nhân kia nước mắt đầm đìa nói:

- Quan binh muốn đoạt lấy tài phú trong trại, Cốc đại nhân sống chết chống cự nên đã chết trận sa trường, năm trăm huynh đệ cơ hồ toàn bộ đều chết dưới tay quan binh, một số ít có thể chạy trốn đi rồi.

Khi tin tức truyền tới tai Cốc Trần thì hắn liền nổi giận lôi đình triệu tập binh lính dưới trướng cắt máu ăn thề quyết trả thù cho đệ đệ. Hắn thề phải giết hết tất cả tướng lĩnh của Trần quốc không chừa một ai.

Một cuộc chiến tranh phản quốc lập tức triển khai, tâm tình của Cốc Trần đại biến khiến cho một hồi huyết chiến kéo dài mở màn.

Lúc này, Trần quốc đang lâm bào tình trạng bão lụt thiên tai, dân chúng nghèo khổ, thuế má trầm trọng, dân chúng lầm than. Cuộc chiến phản quốc của Cốc Trần liền đạt được sự ủng hộ nhiệt tình của dân chúng, không đến mười ngày đã tập kết được một chi quân đội hơn hai vạn người.

Trần quốc phái ra hai van tinh binh vây quét nhưng lại không địch được sự dũng mãnh của Thành Chiến và mưu lược của Cốc Trần nên qua ba tháng hai vạn tinh binh toàn quân bị diệt, không một ai trốn thoát, cũng không kêu hàng một ai.

Càng ngày càng có thêm nhiều dân chúng ủng hộ phản quyền quân của Cốc Trần, sau ba tháng Cốc Trần đã có được một đội quân hơn năm vạn.

Sau khi tiêu diệt hai vạn tinh binh của Trần quốc, Cốc Trần liền chỉ huy đại quân tây tiến đánh chiếm Giang thành là một toà thành ở phía đông của Trần quốc.

Nửa tháng phá được thành, tất cả quan viên binh tướng trong thành đều bị giết hết, tổng cộng hơn ba vạn sáu ngàn người.

Cốc Trần lấy Giang thành làm đại bản doanh, chiêu binh mãi mã. Trong một năm thời gian tổng cộng đánh lui và tiêu diệt ba lượt quân Trần quốc, diết địch hơn năm vạn người, nhánh quân của Cốc Trần cũng nhanh chóng lớn mạnh trở thành một đại quân hơn hai mươi vạn người.

Một năm sau, Cốc Trần tự mình dẫn đại quân tiếp tục tây tiến. Sau ba năm đã chiếm được hơn mười toà đại thành trì của Trần quốc, số binh sĩ bị đồ sát phải hơn trăm vạn.

Đến năm thứ tư, Cốc Trần đánh hạ đô thành của Trần quốc. Trần hoàng cùng thái tử trốn sang hướng Triệu quốc. Hơn ba vạn người trong hoàng tộc Trần quốc cùng với cả vạn quan viên, binh tướng hơn mười vạn dưới mệnh lệnh của Cốc Trần, tất cả đều bị đồ sát.

Thời gian bốn năm, Cốc Trần đã không còn là một thiếu niên không hiểu thế sự ở Cốc gia thôn như xưa kia nữa mà đã trở thành một thiết huyết đế vương người người nghe phải khiếp vía.

Từ lúc đoạt được di bảo của Hắc Thuy đại đế từ tay Thanh Long, Cốc Trần mang binh tạo phản, Cổ Thần cũng không còn lý do tiếp tục lưu lại bên hắn nữa, cho nên Cổ Thần cũng không hiện thân ra mặt. Bất quá Cổ Thần vẫn một mực ở bên cạnh không xa Cốc Trần, luôn luôn ở một chỗ bí mật yên lặng quan sát nhân sinh của Cốc Trần.

Tính cách của Cốc Trần đại biến, nhưng cũng không khiến Cổ Thần có bao nhiêu kinh ngạc. Sát tâm của Cốc Trần cũng có chút tương tự như hắn, bất quá hai người tuy đồng dạng giết không ít người nhưng Cổ Thần lại không bị hãm vào trong đó, ngược lại Cốc Trần lại càng lâm vào sâu hơn.

Trần hoàng cùng thái tử trốn sang Triệu quốc, Cốc Trần phong Thành Chiến thành Bắc đại tướng quân dẫn theo ba mươi vạn binh đi chinh phạt Triệu quốc.

Triệu quốc ở phía bắc của Trần quốc, Cốc Trần phong Tư Mã Duyên thành Tây đại tướng quân mang binh mười vạn trấn thủ phía tây phòng ngừa quân Vệ quốc ở phía đó xâm lấn.

Cốc Trần phong QUan Kỳ là Nam đại tướng quân mang theo mười van binh mã trấn thủ khu thuỷ vực của sông Đại Giang. Phong Trương Xa là hộ quốc tướng quân thống lĩnh mười vạn quân trấn thủ Hoàng đô.

Còn hơn hai mươi vạn cấm vệ binh khác cũng trú tại Hoàng đô do chính Cốc Trần thống lĩnh.

Năm thứ năm, Bắc đại tướng quân THành Chiến sơ báo thắng lợi tiến công liên tiếp được hai toà đại thành và hơn mười toà tiểu thành của Triệu quốc.

Ba tháng sau, Cốc Trấn ban bố thiên hạ đăng cơ lập đế, vì kỉ niệm đệ đệ Cốc Thuyền của hắn, thành Bàn quốc, tự phong bản thân là Bàn Hoàng, thế nhân xưng hô là Bàn Cốc đại đế.

Năm đó, Cốc Trần hai mươi mốt tuổi.

Cốc Trần đăng cơ làm đế, lấy muội muội của Trương Xa làm vợ, lập vị hoàng hậu.

Trương Tiêu năm năm trước thiếu chút nữa đã bị tam đương gia của Thanh Long trại cướp đoạt. Lúc đó tuy tam đương gia là do Cốc Trần giết chết, nhưng người đầu tiên ra mặt cho Trương Tiêu lại là Thành Chiến, kể từ đó, Trương Tiêu cùng Thành Chiến liền nảy sinh tình cảm.

Năm năm trôi qua, Thành Chiến liên tục chinh chiến, thời gian nhàn rỗi không nhiều nhưng cũng đã cùng Trương Tiêu bí mật trở thành người yêu.

Cốc Trần lấy Trương Tiêu làm vợ khiến Thành Chiến giân dữ không tiếp tục tấn công Triệu quốc nữa là đái lĩnh ba mươi vạn đại quân phản hướng công tới Bàn quốc.