Chân Tiên

Chương 552: Đại thế quật khởi





Giết ba mươi tên cường đạo này, sẽ bị Thanh Long Trại điên cuồng báo thù, họ nhìn cảnh tàn sát trước mắt, nhưng nỗi sợ trong lòng khiến họ có chút trơ lì, thậm chí sản sinh nhu nhược, nghĩ rằng phản kháng sẽ càng chọc giận Thanh Long Trại, khiến họ cũng bị liên lụy.

Một trận huyết chiến...

Ba mươi đạo tặc Thanh Long Trại tất cả đều chết, Cốc Trần, Cốc Châu, Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì, Tư Mã Diên sáu người đều bảo toàn tính mạng, nhưng thôn dân chết dưới tay cường đạo không chỉ ba mươi người, hơn nữa, trên cơ bản đều là người thân của họ.

Trong Cốc gia trang vang lên những rống bi phẫn của sáu người!

Lúc nãy tràng diện hỗn loạn, người thân rời đi không kịp bi thương, nhưng bây giờ, cả sáu người đều đang ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng.

Một lão thôn dân từ đám đông bước ra, nói với bọn Cốc Trần:

- Các ngươi chọc giận Thanh Long Trại, đại đương gia nhất định không bỏ qua cho các ngươi đâu, cả Cốc gia trang rồi sẽ bị liên lụy. Đám yêu tinh hại người các ngươi đúng là hại người hại cả mình!

Thanh Long Trại cường đạo đã chết, những thôn dân còn lại mặc dù vẫn còn sợ Thanh Long Trại, nhưng không còn sự uy hiếp trực tiếp, thân thể không còn run rẩy nữa.

Nghe lão thôn dân nói vậy, không ít thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ bọn Cốc Trần, ngữ khí có vẻ trách mắng, nói là làm liên lụy đến họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đao quang lóe lên, một đầu người rơi xuống.

Lão thôn dân thân thể còn đứng ở đó, đầu lâu đã bay ra xa, máu tươi từ cổ ồng ộc trào ra.

Cốc Trần tay cầm mã đao đứng bên cạnh thi thể không đầu của lão thôn dân, trên mã đao vẫn còn vết máu loang lổ, hắn dùng đôi mắt bạo nộ nhìn khắp một lượt thôn dân, quát nói:

- Còn ai dám nói thêm câu gì, ta sẽ chém đầu kẻ đó!

Nói xong, Cốc Trần đá chân, thi thể không đầu của lão thôn dân đổ vật xuống đất.

Phụ mẫu đều đã thiệt mạng dưới tay cường đạo vậy mà những thôn dân này lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, trong lòng Cốc Trần sớm đã nộ hỏa ngút trời, sát tâm đột khởi. Từ giây phút này, Cốc Trần trưởng thành từ Cốc gia trang, tâm cảnh phát sinh biến hóa cực đại.

Nhu nhược và tòng thuận chỉ có thể mang đến áp bức chứ không thể mang đến tôn nghiêm.

Năm người còn lại mặc dù không bằng lòng với thủ đoạn của Cốc Trần nhưng người thân của họ cũng thiệt mạng, ai cũng đang ở trong nộ hỏa, nên không lên tiếng ngăn cản.

Cổ Thần ở trong căn nhà gỗ của mình, tất cả những gì trong thôn hắn đều cảm nhận được hết. Hắn liếc nhìn Cốc Trần, mặc dù cách cự ly rất xa, còn có vô số cây cối che chắn tầm nhìn, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ ra một tia quỷ dị, cuộc đời Cốc Trần phát sinh cải biến, đón nhận một chương mới. Đối với tương lai sắp tới, Cổ Thần trong lòng càng hiếu kì!

Càng là nhân sinh nhiều trắc trở, càng ẩn hàm đạo, mặc dù đạo chỗ nào cũng có, trong cuộc sống bình thường cũng tồn tại, nhưng nếu muốn lĩnh ngộ đạo trong cuộc sống bình thường tựa hồ không thể, cho dù qua ngàn năm vạn tái, cũng khó có thể chạm đến đạo.

Chỉ có trong nhân sinh kịch tính mãnh liệt mới tâp trung thiên địa đại đạo, để quan sát và ngộ.

Lần này, nhân sinh Cốc Trần bắt đầu biến hóa, tâm cảnh cũng chuyển biến theo, Cổ Thần quan sát mà trong lòng cũng có cảm ứng vi diệu.

Cốc Trần sinh ra và lớn lên ở Cốc gia trang, đương nhiên biết Thanh Long Trại cường đại, mấy chục trang thôn gần đó, mỗi năm đều bị Thanh Long Cốc áp bức, nhưng không dám nổi giận cũng chẳng dám lên tiếng, cường đạo thu nạp cống phẩm bị giết, trong đó còn có Tam đương gia Thanh Long Trại. Cốc gia trang khẳng định sẽ bị Thanh Long Trại điên cuồng báo thù.

Cốc Trần, Thành Chiến dù dũng, nhưng dựa vào sức hai người đối kháng cả Thanh Long Trại khẳng định là không thể.

Chuyện này Cốc Trần biết, muốn đối phó với Thanh Long Trại không thể một mình chiến đấu!

Ánh mắt Cốc Trần dừng trên người chúng thôn dân, nói:

- Đám cẩu tặc Thanh Long Trại chết ở Cốc gia trang, bất luận các người có động thủ hay không đều bị Thanh Long Trại coi như kẻ thù, chỉ có một con đường chết, chỉ có nghe theo sự sắp xếp của ta, cùng Thanh Long Trại huyết chiến đến cùng, mới có đường sống, các người cầu sinh hay cầu tử, các người tự mình lựa chọn!

Những lời Cốc Trần nói, chúng thôn dân không phải không hiểu, thế nhưng muốn đối kháng với Thanh Long Trại thì họ vạn phần không dám, trong lòng họ vẫn còn một chút hi vọng: dù sao người không phải mình giết, chỉ cần mỗi năm mình cống nạp đầy đủ có lẽ sẽ không tìm mình gây chuyện.

Lão ấy phụ nho không nói làm gì, nam tử có thể chiến đầu vẫn còn hơn ba trăm người, nhưng chỉ có một trăm người bước đến phía sau Cốc Trần, hơn hai trăm người còn lại trong lòng vẫn còn e sợ Thanh Long Trại, không dám phản kháng.

Cốc Trần tiến lên phía trước, tóm lại một nam tử tráng kiện tuổi độ ba mươi, nói:

- Tại sao ngươi lại lựa chọn cái chết?

Nam tử này nói:

- Cùng ngươi phản kháng Thanh Long Trại mới là đường chết, người của Thanh Long Trại không phải chúng ta giết, Thanh Long Trại cần chúng ta giao nộp cống phẩm, sẽ không giết chúng ta đâu, đi theo ngươi mới là tự sát.

Hai mắt Cốc Trầm đột nhiên trở nên âm trầm, nói:

- Thanh Long Trại không giết ngươi, nhưng ta sẽ giết ngươi.

Lời vừa dứt, đao quang lóe lên, đầu nam tử này tung lên, máu tươi như sóng triều từ trong cổ hắn trào ra, đôi mắt đầu lâu còn đầu kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Cốc Trần sẽ hạ sát thủ.

Lại thêm một người bị Cốc Trần giết, thôn dân còn lại sắc mặt đại biến, nhìn Cốc Trần như nhìn sát thủ đội lốt.

- Đại ca, họ đều là người cùng thôn, không đi theo ta thì thôi, cớ gì phải cường hoành giết chết người ta?

Giọng nói Quan Kì vang lên từ phía sau.

Họ mặc dù là thiếu niên huyết tính, nhưng không phải cuồng ma giết người, Cốc Trần một lúc giết liền hai thôn dân, khiến mọi người sắc mặt không vui.

Cốc Trần đối với lời nói của Vu Quan Kỳ không hề để vào tai, hắn quét mắt nhìn về phía thôn dân quát:

- Đi theo ta phản kháng Thanh Long trại, sống! Người sợ chết, chết!

Cốc Trần biết rõ chỉ có đem tất cả mọi người buộc cùng một chỗ mới có thể đại chiến cùng Thanh Long trại một trận, nếu không chỉ có một con đường chết, mặc kệ dùng thủ đoạn gì đều phải buộc tất cả mọi người lại với nhau.

Từ trong lời nói của Cốc Trần, chúng thôn dân cảm nhận được nồng đậm sát cơ.

Từ dấu hiệu vừa rồi, nếu có bất kỳ người nào có can đảm không theo, Cốc Trần chắc chắn sẽ không do dự chặt đầu người đó xuống làm gương.

Thanh Long trại hung danh ngập trời, nhưng giờ phút này sát danh của Cốc Trần tại đây còn cao hơn!

Tình nguyện cũng được, không tình nguyện cũng được, tất cả thôn dân đều bị sát danh của của Cốc Trần uy hiếp mà đi đến sau lưng hắn.

Mặc kệ đám thôn dân này có thật tâm hay không thật tâm phản kháng lại Thanh Long trại, ít nhất hiện tại đã đều nhất trí, chỉ cần bọn họ đi vào con đường chống lại Thanh Long trại, thì về sau lựa chọn đã không còn là quyền của họ nữa rồi.

Dù sao số người muốn phản kháng cũng đã chiếm đa số rồi.

Đem nam tử Cốc gia thôn có thể chiến đấu gom lại một chỗ, trừ đi hơn mười người vừa mới chết thì vẫn còn được 388 người. Cốc Trần đem 388 người này chi thành sáu đội ngũ, sáu huynh đệ bọn hắn mỗi người mang một đội.

Cốc Trần mang chín mươi chín người cộng thêm hắn là tròn một trăm, Cốc Thuyền, Trương Xa, QUan Kỳ, Tư Mã Duyên mỗi người mang theo bốn mươi chín người là tròn năm mươi người một đội. Còn lại tám mươi bảy người đều cho Thành Chiến đái lĩnh.

Cốc Trần đem những thôn dân không thật tâm đối kháng với Thanh Long trại phân tán trong các đội ngũ lại để cho người khác giám thị, nếu phát hiện người có dị tâm lập tức giết không tha.

Sau khi phân đội xong, Thành Chiến nói:

- Đại ca, những thôn trang gần đây cũng đều chịu ức hiếp của Thanh Long trại, từ sớm đã chịu không nỗi nữa rồi, chúng ta sao không hô hào lên để tụ tập thêm càng nhiều người muốn phản kháng Thanh Long trại, lúc đó thực lực của chúng ta sẽ càng mạnh thêm. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, đánh bại đám cẩu tặc Thanh Long trại đi!

Cốc Trần nói:

- Nói ngươi đầu óc ngu sĩ quá đúng mà! Ngươi cho rằng ngươi hô một tiếng là người ta sẽ quắn đít chạy tới à? Ngươi đừng có mơ, nghe theo mệnh lệnh của ta, mang theo đội ngũ của mình tiến hành bố trí cùng với hợp tác huấn luyện. Từ giờ khắc này trở đi cấm bất luận kẻ nào rời khỏi Cốc gia thôn một bước, kẻ nào dám tiết lộ tin tức trong Cốc gia thôn lập tức giết không tha!

Một cái Cốc gia thôn phải thông qua giết người uy hiếp mới có thể miễn cưỡng đem toàn bộ thôn dân tụ tập cùng một chỗ phản kháng lại Thanh Long trại, nhưng chỉ như vậy mà muốn kêu gọi những thôn trang khác thì có khác gì nằm mơ?

Ngược lại, có khi vừa hô hào lên thì tin tức đã lọt tới tai Thanh Long trại, nói không chừng còn chưa có bao nhiêu người tới đây, mà nếu có tới cũng là toàn quân ô hợp, lúc đó Thanh Long trại đại đương gia phái toàn bộ binh lực dưới trướng tới chinh phạt thì cho dù có tụ tập được thêm mấy ngàn thôn dân cũng chỉ là để cho người ta giết thêm mà thôi.

Cho nên lúc này biện pháp duy nhất là phong toả tin tức, Thanh Long trại chbỉ biết là mấy người đi Cốc gia thôn thu cống phẩm không trở về, cho dù có thể đoán được nguyên nhân, Thanh Long trại muốn phái người tới trả thù một cái Cốc gia thôn cũng sẽ không phái đi bao nhiêu người!

Tanh Long trại chính là hang ổ của bọn chúng, dễ thủ khó công, trừ khi bất đắc dĩ, sẽ không thể nào khinh suất điều động toàn bộ binh lực. Nếu không có lực lượng phòng thủ mạnh mẽ ơ rlại thì van nhất bị quan binh đánh lén thì hối hân không kịp.

Huống hồ, mọi việc phát sinh trong Cốc gia thôn, Thanh Long trại cũng không thể nào biết được. Theo tình huống bình thường thì đại đương gia của Thanh Long trại cũng chỉ phái khoảng ba trăm người tới Cốc gia thôn điều tra một phen. Bă trăm cường đạo, mỗi tên đều là giết người như ngoé, mà người có thể chiến đấu trong Cốc gia thôn cũng chỉ có khoảng bốn trăm người, cái kia còn không đủ uy hiếp sao?

Cốc Trần an bài ổn thoả hết thẩy liền đem một trăm con tuấn mã phân phối cho người trong đội ngũ của mình, tổ kiến một chi tiểu kỵ binh, đây chính là lực lượng trọng yếu nhất của thôn hiện tại. Cái bách nhân đội này có bảy thành đã ngoài đều là thật tâm muốn phản kháng Thanh Long trại.

Cốc Trần bổ nhiệm một vị nam tử làm đội trưởng tạm thời hướng dẫn các thôn dân huấn luyện. Sau khi an bài thoả đáng, Cốc TRần liền đi tới chỗ ở của Cổ Thần tại Tử Vong cốc.

Cổ Thần ở tại Cốc gia thôn sáu năm, bình thường đều sinh hoạt giống như các thôn dân. Cổ Thần chính mình đã đạt tới ích cốc cảnh giới nên cũng không cần ăn bất kỳ thứ gì, do đó lương thực tích luỹ trong nhà hắn cũng ngày càng chất đông.

Bởi vì Cổ Thần thường này cũng ít lộ mặt, luôn ở lại phụ cận Tử Vong cốc, mà lương thực hàng năm của hắn đều chủ động đưa ra cho mọi người, cho nên các thôn dân trừ khi tới chỗ hắn mượn điểm lương thực thì cũng rất ít khi liện hệ.

Người quen thuộc với Cổ Thần ở trong Cốc gia thôn cũng chỉ có mấy người Cốc Trần, Cốc Thuyền, Thành Chiến, Trương Viễn, QUan Kỳ, Tư Mã Duyên sáu người mà htôi. Bởi vì Cổ Thần là người đã chứng kiến sáu người họ kết nghĩa huynh đệ.

Đương nhiên trong sáu người chỉ có Cốc Trần là quan hệ gần với Cổ Thần nhất, thường xuyên chạy tới chỗ của Cổ Thần chơi.

Cốc Trần từ cái nằm gặp được Cổ Thần trong Tử Vong cốc về sau, thân thể ngày càng biến cường. Mà Cốc Trần cũng không phải người ngu ngốc gì, liên tưởng đến cảnh bị con sư tử mạnh mẽ kia xé xác trong mơ, trực giác nói cho hắn biết Cổ thúc là một người không đơn giản.

Cổ Thần bởi vì danh tự của Cốc Trần và cũng bởi vì Cốc Trần là người để hắn trực tiếp quan sát trong quá trình ngộ đạo lần này cho nên đối với Cốc Trần hắn cũng rất hiền lành, trừ một ít không nên cho người thường biết ra, căn bản là Cốc Trần có nghi vấn gì hắn đều giải đáp.

Cốc Trần giờ phút này đã gặp phải thời kì phi thường chuyên biến mấu chốt trong cuộc đời hắn, tuy vẻ ngoài hắn lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trên thực tế trong lòng của hắn cũng rất hoang mang. Mà trong cả Cốc gia thôn lúc này cũng chỉ có Cổ Thần là người hắn có thể linh giáo được.

Đối với tương lai cho dù là Cổ Thần cũng không thể nào nhìn thấu được, bất quá đối với biểu hiện của Cốc Trần hắn cũng rất tán thưởng, nói:

- Người làm không sai, chỉ có như vậy mới có thể khiến toàn thôn đoàn kết lại, như vậy mới có hi vọng đối kháng với Thanh Long trại, bất quá phòng bị đối với Thanh Long trại ngươi không thể chờ tới ngày mai! Buối tối hôm nay, Thanh Long trại thấy có ngươi chưa trở về sẽ lập tức phái người tới đây, là cường đạo nên chúng đều có thói quen giết người phóng hoả, sức chiến đấu viễn siêu thôn dân. Mà hiện giờ thôn dân có thể chiến đấu cũng chỉ có hơn ba trăm người, các ngươi muốn giành thắng lợi là quá khó khắn, nếu như số lượng cường đạo tới đây hơn bốn trăm thì các người chắc chắn chết!

Cốc Trần nghe vậy thì lập tức hỏi:

- Cổ thúc, chúng ta vậy phảo làm thế nào mới có hi vọng thắng?

Cổ Thần nói:

- Mai phục trên con đường mà Thanh Long trại muốn tới đây phải đi qua tiến hành phục kích. Như vậy cho dù người của Thanh Long tại tới đây có nhiều hơn chút nữa, sau khi bị phục kích cũng sẽ trở tay không kịp mà đại bại, chuyện sau đó hẳn là người đã biết làm thế nào.

Cốc Trần nói:

- Đánh bại Thanh Long trại thì thực lực của Thanh Long trại sẽ hao tổn nhiều, mà sĩ khí của chúng ta sẽ nâng cao, đến lúc đó vung tay hô hào chắc chắn sẽ có thôn trang khác hưởng ứng. Đến khi đó, cho dù đại đương gia của Thanh Long trại có mang toàn bộ lực lượng tới đây thì ta cũng muốn cho hắn vẫn mệnh!

Ban đêm, không ngoài Cổ Thần sở liệu, Đại đương gia của Thanh Long trịa phát hiện người đi thu cống phẩm ở Cốc gia thôn không trở về lập tức sinh gnhi, phái nhị đương gia suất lĩnh năm trăm người suốt đêm đi tới Cốc gia thôn điều tra hạ lạc của tam đương gia.

Năm trăm người trong tay cầm đao loáng bóng vung vẩy hùng hổ tiến tới Cốc gia thôn. Đại đương gia đã hạ lệnh nếu tam đương gia có mệnh hệ gì thì dùng tính mệnh toàn bộ Cốc gia thôn bồi táng theo.

Thanh Long trại thu thập cống phẩm cũng phải mấy chục thôn trang, cho nên có thiếu mất một cái cũng không không hề gì, mà còn có tác dụng giết gà doạ khỉ để cho đám thôn dân còn lại không dám sinh lòng phản kháng, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng sự tình đã vượt quá dự đoán của Đại đương gia, nhị đương gia suất lĩnh năm trăm cường đạo đi tới cách Cốc gia thôn khoảng sáu dặm tại chỗ một tiểu sơn cốc thì bị Cốc gia thôn mai phục.

Bọn hắng vừa mới đi tới đầu sơn cốc thì một loạt lao đột nhiên phóng tới, phỏng chừng trăm cái. Lập tức có vài chục tên cường đạo bị đâm xuyên lồng ngực chết tại chỗ.

Lượt lao đầu tiên vừa qua thì đợt thứ hai đã tới khiến đám cường đạo sợ hãi nhanh chóng lùi vào trong sơn cốc.

Mà giờ phút này, hai bên vách núi, lại có vô số cự thạch lăn xuống, mỗi khối cự thạch đều cao cỡ nửa thân người, bị cự thạch đập trúng nhẹ thì bị trọng thương nặng thì lập tức mất mạng!

Vừa bị ném lao, lại bị cự thạch đè xuống khiến năm trăm cường đạo liền mất đi một nửa. Đám cường đạo còn lại thì hồn phi phách tán, hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài sơn cốc. Lúc này nhân số cũng đã tổn thất hai phần ba, còn thừa lại chưa tới hai trăm người hoảng loạn tới cực độ.

Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, một đội kỵ binh từ bên sườn núi xông tới. Cốc Trần xugn trận phía trước, trong tay cầm thanh loan đao sáng bóng, một đao vung lên lập tức liền có một cái đầu của một tên cường đạo văng ra.

Hai trăm cường đạo vốn là một cỗ lực lượng cường đại nhưng giờ phút này lại bị một cỗ kỵ binh một trăm người giết cho không còn manh giáp.

Mà phía sau lại có Thành Chiến, Trương Xa, Cốc Thuyền, Quan Kỳ, Tư Mã Duyên bộc hậu bao quanh giết toàn bộ những tên cường đạo chạy trốn.

Cuối cùng nhị đương gia cũng chết dưới đao của Cốc Trần, toàn bộ năm trăm tên cường đạo chạy trốn không được năm mươi tên.

- Đại ca, những tên bị thương xử lý thế nào?

Sau cuộc chiến, Trương Xa hỏi.

- Giết!

Cộc Trần lạnh nhạt nói.

Trương Xa kinh hô:

- Tổng cộng có hơn một trăm ba mươi tên lận đó!

- Giết! Một tên cũng không lưu!

Thanh âm lạnh lẽo của Cốc Trần một lần nữa vang lên.

Trương Xa một lần nữa nhíu mày hỏi:

- Còn hơn chín mươi tên đầu hàng thì sao?

- Giết! Một tên cũng không lưu!

Giọng điệu của Cốc Trần vẫn lạnh lụng như trước vang lên.

Trương Xa khẽ cắn răng, thở dài một hơi nói:

- Vâng!