Chân Tiên

Chương 548: Sinh tồn pháp tắc





Hư Tử Uyên gật gật đầu, nói:

- Sư đệ yên tâm.

Cổ Thần càng nắm chặt cánh tay Hư Tử Uyên hơn, nói:

- Sư tỷ, nàng về trước đi, đợi nàng về đến tông, ta mới rời đi.

Nói xong, Cổ Thần buông lỏng ngọc thủ.

- Bảo trọng!

Hư Tử Uyên nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Cổ Thần, lưu luyến không rời, chầm chậm quay người, Thiên phong dực vỗ nhẹ, phi độn về hướng Hư Thiên Tông.

Hư Tử Uyên mấy lần quay đầu, chưa được bao lâu đã tiến nhập vào trong Thiên tinh hóa hư đại trận.

Cổ Thần quay người, nhìn Ngô Tinh, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Ngô Tinh nói:

- Đệ chuẩn bị đi đâu?

Ánh mắt Cổ Thần, hướng về phương Bắc xa xôi, nói:

- Về hướng Bắc!

Thanh ảnh hai người biến mất trong chớp mắt, thuấn di trong thiên không, xuyên qua hư không, phi độn về hướng Bắc.

Lúc này Cổ Thần không cần Ngô Tinh giữ trong tay tiến hành hư không thuấn di một tức ngàn dặm nữa mà tự dựa vào Cửu long phù không môn của mình, tiến hành thuấn di phi độn, tốc độ mặc dù không bằng chớp mắt ngàn dặm của Ngô Tinh những cũng rất nhanh.

Hơn một canh giờ sau, hai người đã phi độn được hơn năm mươi vạn dặm, ra khỏi địa giới Đại Doanh, xuyên qua địa giới Đại Mông, đến Bắc Hoang tụ tập vô số phàm nhân quốc độ.

Cổ Thần giảm tốc độ, không thuấn di phi hành nữa, cùng Ngô Tinh chậm rãi phi độn trong vạn trượng cao không, ngắm nhìn mênh mông đại địa, đông đảo chúng sinh.

Mảnh đất tụ tập phàm nhân quốc độ này men theo đôi bờ Hắc Thủy Hà, mở rộng về hướng Bắc, Nam Bắc dài gần ba mươi vạn dặm, Đông Tay rộng hơn hai mươi vạn dặm, tương dương diện tích một Đại Doanh đế đình.

Trong đó tiểu quốc trăm dặm vuông, đại quốc ngàn dặm vuông, còn có đại đế quốc vài ngàn, vài vạn dặm, liên miên bất tận.

Đại đa số phàm nhân , cả đời cũng không đi nổi trăm dặm, một số hành thương giả, hành binh giả cũng khó đi hơn ngàn dặm, chỉ có một số ít lữ hành giả, viễn hành thương nhân mới có khả năng bước đủ vạn dặm, nhưng đối với cả Cổ Hoàng mà nói, chỉ là một cọng lông trên lưng con bò.

Cho nên, trong mắt phàm nhân nơi này, trời tròn đất vuông, trời cao lớn vô cùng, đất sâu rộng vô cùng.

Trăm dặm mặt nước gọi là đại hồ, ngàn dặm mặt nước gọi là đại hải, vạn dặm mắt nước gọi là hải dương... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phàm nhân nơi này kiến thức không bằng phàm nhân trong lòng đất, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tiên tu giả phi độn trong không trung, nơi này mặc dù có truyền thuyết tiên nhân, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Cổ Thần và Ngô Tinh thân ở vạn trượng cao không, phàm nhân mặt đất căn bản không thể dùng mắt thường quan sát và phát hiện ra sự tồn tại của họ.

Nhưng, hình ảnh vô số phàm nhân đang bận rộn làm công việc của mình lại hiển hiện rõ ràng trong mắt Cổ Thần và Ngô Tinh.

Đối với tu sĩ mà nói, phàm nhân với cuộc sống bận rộn giống như những con kiến, mặc dù cùng chung sống dưới một bầu trời, nhưng lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cổ Thần nhìn chúng sinh đông đảo, trong lòng hình như có ngộ, nhưng tia minh ngộ đó lóe lên rồi lại biến mất, nhanh đến mức Cổ Thần chưa kịp phản ứng đã biến mất rồi, không thể nắm bắt, nhưng trong lòng càng nhiều thêm một tầng mê võng.

Cổ Thần nói:

- Chúng sinh đông đảo, trước mặt tu sĩ, như những con kiến, rõ ràng là người của hai thế giới khác nhau, nhưng lại sống cùng dưới một bầu trời?

Ngô Tinh nói:

- Giữ con kiến và phàm nhân, giữa phàm nhân và tu sĩ, khoảng cách lúc nào cũng là một trời một vực. Cùng sinh sống dưới một bầu trời, thiên đạo hữu tình, dung nạp vạn vật, nuôi dưỡng hàng tỉ sinh mệnh, thiên đạo vô tình, vạn vật chỉ như con chó, mặc kệ là kiến, hay phàm nhân, hay tu sĩ hoặc là hàng ti sinh mệnh Cổ Hoang, đều chẳng khác gì con kiến.

Trong mắt đệ, Cổ Hoàng có vạn tộc sinh mệnh, mỗi một tộc quần đều có không gian sinh tồn của riêng mình, tương đương một thế giới độc lập, mới có một khoảng trời riêng, cảm giác vô số thế giới; trước thiên đạo, thiên địa chỉ có một loại: chư sinh đều là kiến, tự nhiên là một mảng thiên không, một thế giới.

- Một mảng thiên không, một thế giới.

Cổ Thần nhìn mặt đất đông đúc chúng sinh, vô số dã thú, ngư xà sâu kiến.... vừa phi hành về phía trước vừa lẩm nhẩm niệm đạo.

Trong mê võng hình như có một tia minh ngộ, nhưng lại bị trùng trùng mê võng bao vây, không biết ở đâu?

Nhìn chúng sinh mặt đất, Cổ Thần và Ngô Tinh lại phi độn thêm một canh giờ nữa, lúc này, trước mặt xuất hiện một đại thảo nguyên vạn trượng vuông, diện tích đại thảo nguyên còn rộng hơn vu vực đế quốc cường đại nhất phàm nhân.

Đây là thiên đường của dã thú.

Trên thảo nguyên, từng đàn trâu rừng, hươu nai, ngựa... vô số loại dã thú từng đàn từng đàn sinh sống với nhau, tộc quần lớn số lượng trên ngàn vạn con, tụ tập cuồng bôn, khí thế bức nhân.

Cho dù là quân đôi tinh nhuệ nhất phàm nhân, đối diện với số lượng dã thú này, cũng chỉ có kết cục toàn quân phục diệt, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến phiến thảo nguyên chỉ có một lượng nhỏ nhân loại sống ở sát biên giới này, trở thành thiên đường của các loại dã thú.

Trên thảo nguyên sinh sống vô số chủng loại dã thú, mỗi giờ mỗi khắc đều diễn một màn thịnh yến đẫm máu.

Trên thảo nguyên, số lượng động vật nhỏ ăn cỏ là nhiều nhất, từng đàn từng đàn sinh sống với nhau, ít thì trăm vạn, nhiều thì ngàn vạn, thậm chí vài vạn.

Số lượng tộc quần ăn thịt cường đại ít hơn rất nhiều, nhưng cũng vài chục vài trăm sinh sông với nhau, hiệp trợ lẫn nhau, săn bắt con mồi.

Cổ Thần nhìn hàng tỉ loại thú trên thảo nguyên, não hải vẫn đang tiếp tục tư duy câu nói "Một phiến thiên địa, một thế giới... " Giữ vững tốc độ, phi độn về phía trước.

- Cổ Thần lão đệ, đợi đã...

Ngô Tinh đột nhiên dừng phi độn, đứng trên vanh trượng hư không, nhìn hàng tỉ loài thú trên thảo nguyên.

Cổ Thần cũng dừng thân thể, mặc dù hiểu những gì Ngô Tinh nói lúc nãy nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ đại đạo trong đó.

Cổ Thần nói:

- Chuyện gì vậy?

Ngô Tinh chỉ đại địa mênh mông, hàng tỉ loài thú, nói:

- Đệ nhìn vô số dã thú này, có ra được cái gì không?

Cổ Thần đứng trong vạn trượng cao không, kích hoạt thêm nhãn minh chi khiếu còn có thể đạt đến cảnh giới nguyên thần dung khiếu, mọi thứ trong trong phạm vi vài ngàn trượng vuông, Cổ Thần đều có thể nhìn rõ.

Một con sông chỉ rộng mười trượng chảy qua chính bên dưới Cổ Thần, được hơn trăm dặm, con sông nhỏ đó lưu nhập vào một hà lưu rộng đến trăm trượng, được hơn ngàn dặm, hà lưu trăm trượng đó lại lưu nhập vào một đại giang ngàn trượng, dòng đại giang đó chảy về phía Tây, cuối cùng chú nhập vào trong Hắc Thủy Hà cuồn cuộn.

Một đàn linh dương từ xa chạy đến, tùy theo khí hậu thảo nguyên biến hóa, nước mưa lên xuống, cỏ xanh sinh trưởng, đám linh dương này phải từ phía Bắc con sông chạy đến phía Nam.

Hà lưu trăm trượng đám linh dương căn bản không thể đi qua, nên phải chạy đến tiểu hà mười trượng dưới chân Cổ Thần.

Nước sông bình lặng... nhưng vẫn tung bọt trắng xóa khi hàng trăm con linh dương chạy qua.

Càng nhiều linh dương chạy qua, mặt sông càng nổi sóng lớn.

Trong cơn sóng, vô số nước sông theo đám linh dương đập vào hai bên bờ.

Tràng diện hỗn loạn, không con linh dương nào chú ý đến sự biến hóa trong nước sông.

Đợi nước sông chạm vào thân thể linh dương, những con cá sấu cự đại từ trong nước sông lên, há cái miệng máu khổng lồ, cắn vào mặt linh dương.

Một bộ phận linh dương tránh được công kích của cá sấu, nhưng cũng có một bộ phận linh dương bị cá sấu cắn trúng.

Linh dương bị cắn trúng, bị kéo xuống nước, trở thành mồi ngon cho cá sấu, một bộ phận linh dương thoát được khỏi miệng cá sấu, lập tức chạy trốn với vết thương trên người.

Đợi cả đàn linh dương qua được tiểu hà, chí ít có hơn ngàn con bị cá sấu cắn chết, trở thành bữa ăn ngon lành.

Vẫn còn hơn ngàn con linh dương bỏ chạy với vết thương trên người, đi theo sau đàn, tiếp tục tiến về phía trước.

Cách đó ba bốn dặm, một đàn sư tử đột nhiên từ trong bụi cỏ lao ra, đoàn linh dương hỗn loạn, tung chân bỏ chạy, những con bị thương vốn đã tụt phía sau đoàn, bây giờ càng bị bỏ xa hơn, sư tử vừa đến, đại bộ phận linh dương bị thường rơi vào miệng sư tử.

Một ít linh dương bị thương mặc dù thoát khỏi công kích của đàn sư tử nhưng vì đã tách khỏi đàn quá xa, đành phải lang thang trên thảo nguyên, sớm muộn gì cũng trở thành thức ăn cho những kẻ săn mồi khác hoặc trọng thương mà chết.

Sử tử thu hoạch một lượng lớn linh dương, đang hưởng thụ bữa ăn ngọn thì một đàn chó săn đột nhiên lao đến, số lượng lên đến vài trăm con, sư tử biết không địch nổi, nuối tiếc từ bỏ bữa ăn, ngượng ngùng rời đi.

Chó săn mới ăn được một phần mười số linh dương, đàn sư tử đứng quan sát bên cạnh đột nhiên tung chân chạy, như nhìn gặp đại địch, chỉ thấy một đội chó sói ào ào phi đến, số lượng trên vạn con.

Đội chó sói đi đến đâu, tất cả những dã thú không thể chạy trốn đều trở thành bữa ăn của chúng, đàn sư tử phát hiện sớm, bỏ đi xa, đàn chó săn đang ăn ngon lành, thấy đội chó sói ào đến, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng chỉ biết quay đầu bỏ chạy, cuối cùng linh dương rơi vào miệng chó sói.

- Đây là cái gì?

Nhìn đàn chó sói hung hăn bên dưới, Cổ Thần hỏi.

Ngô Tinh nói:

- Sinh tồn pháp tắc!

- Sinh tồn pháp tắc?

Cổ Thần trầm ngâm.

Ngô Tinh nói:

- Mạnh được yếu thua, vạn vật cũng như thiên trạch, kẻ thích ứng thì sinh tồn, kẻ kém hơn thì diệt vong... đó gọi là sinh tồn pháp tắc.

Cổ Thần nói:

- Những thứ này có phải cũng liên quan đến tu luyện không?

Ngô Tinh gật gật đầu, nói:

- Nếu như tu vi của đệ không bước vào Độ Hư Bí Cảnh, thì những thứ này không liên quan gì đến đệ, nếu như muốn bước vào Độ Hư Bí Cảnh, thì chúng có mối liên hệ rất lớn, cái gì gọi là "đạo"? Thiên địa căn bản chính là đạo.

Thiên địa mênh mông, vô cùng vô tận, mặc dù nói thượng cổ thời đại truyền ngôn, thiên cao hai mươi vạn chín ngàn sáu trăm trượng, địa rộng hai mươi vạn chín ngàn sáu trăm trượng, nhưng tự cổ đến nay, chưa ai từng đo qua thiên địa chi lực, không biết là thật hay giả.

Tu sĩ tu vi cao đến đâu, thực lực cường đến đâu, cho dù có thể rời non lấp biển, đoạn giang tiệt hà thì đối với cả thiên địa mà nói, cũng như con kiến mà thôi, chỉ cần lĩnh ngộ một tia thiên địa căn bản, một tia "đạo", thiên địa chi lực thu hoạch so với sức mạnh mà đệ khổ tu cả đời thậm chí còn nhiều hơn.

Cho nên, tu sĩ bước vào Độ Hư Bí Cảnh, thực lực so với minh khiếu kì cực hạn, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần... thiên địa căn bản chính là thiên địa pháp tắc, vô hình cũng vô tích, vô lượng cũng vô khích... Đạo nơi nào cũng có, nhưng lại rất khó cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Cổ Thần hít một hơi thật sâu, nói:

- Đệ hình như đã hiểu, nhưng đệ vẫn chưa thu hoạch được sức mạnh cường đại, cũng chưa cảm nhận được sự tồn tại của đạo, xem ra đệ vẫn chưa thực sự hiểu?

Ngô Tinh mỉm cười nói:

- Đạo lý ta có thể giảng cho đệ nghe, nhưng đạo cảm ngộ đệ phải tự mình lĩnh ngộ, đạo tương đồng như người thì khác nhau, trình độ lĩnh ngộ và sức mạnh thu được có cao có thấp, bây giờ ta có thể giảng cho đệ đạo chi lý, nhưng, sau này đạo lĩnh ngộ của đệ chưa chắc đã hơn được ta.

Cổ Thần day day trán, nói:

- Đệ nghe huynh giảng đạo lý nhưng đối với đạo vẫn không có chút lĩnh ngộ nào, không biết rốt cục là chuyện gì?

Ngô Tinh nói:

- Hiểu đạo lý dễ, lĩnh ngộ đạo cần phải có thời gian, đạo vô hình vô tích, vô lượng vô khích..dùng ngôn ngữ không nói rõ được, chỉ được nói về đạo chứ không thể truyền đạo, trừ phi là Hợp Đạo Kì Chư Tử đại tiên, lĩnh ngộ đạo của mình, ngôn xuất pháp tùy, trong nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động đều ẩn hàm sự tồn tại của đạo, khó hơn ngôn ngữ có thể là hành động, biểu đạt ra đạo của mình.

Cổ Thần nói:

- Mạnh được yếu thua, vạn vật cũng như thiên trạch, kẻ hợp sinh tồn, kẻ yếu diệt vong... sinh tồn pháp tắc này đệ nghĩ mình hiểu, nhưng đối với đạo vẫn chưa có lĩnh ngộ, không biết phải làm thế nào?

Ngô Tinh nói:

- Đệ là nhân loại, nhìn dã thú sinh tồn, đương nhiên khó có cảm xúc, nếu như muốn lĩnh ngộ được pháp tắc, vẫn cần phải thông qua cuộc sống con người lĩnh ngộ nhân sinh biến hóa, một phiến thiên địa, một thế giới, pháp tắc sinh tồn của dã thú cũng là pháp tắc sinh tồn của nhân loại, bất luận đệ thông qua tộc quần nào lĩnh ngộ pháp tắc, đều là thế gian vạn tộc tương đồng pháp tắc, đều là thiên địa pháp tắc!

- Một phiến thiên địa, một thế giới, dã thú sinh tồn pháp tắc cũng là nhân loại sinh tồn pháp tắc, cũng là thế gian vạn vật sinh tồn pháp tắc, cũng là thiên địa pháp tắc!

Cổ Thần trong lòng mặc niệm một câu, mắt hơi sáng, nói:

- Đa tạ đại ca điểm ngộ, giúp đệ hiểu ra, đệ mặc dù vẫn chưa lĩnh ngộ được bất cứ pháp tắc gì, nhưng đệ nghĩ mình đã bắt đầu hiểu được bản chất của đạo...

Nói xong, Cổ Thần phóng ánh mắt ra xa ngàn dặm, biên giới phía Tây đại thảo nguyên có một tiểu sơn mạch, ở đó có một số phàm nhân cư trú, nói tiếp:

- Đại ca, đệ định tiềm tâm ngộ đạo ở đây, quan sát nhật thăng nguyệt lạc, nhìn nhân sinh biến hóa...

Ngô Tinh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nói:

- Cổ Thần lão đệ, chỉ mấy câu nói mà cảnh giới trong lòng đệ đã phát sinh biến hóa, ngộ tính chi cao, đời này được mấy người, có lẽ đệ có thể sáng tạo truyền kì, thành tựu sau này sánh ngang với thời đại thương cổ đệ nhất Hợp Đạo Kì cái thế cường giả Chư Tử đại tiên, ha ha ha ha...

Cười lớn mấy tiếng, Ngô Tông Minh nói tiếp:

- Ta đệ đến đây, thiên hạ không ai biết, đệ muốn đi đâu thì đi, đợi lát nữa ta cũng sẽ rời khỏi đây.

Cổ Thần chắp quyền nói:

- Đa tạ đại sư huynh đưa tiễn, không biết việc đại sư huynh thừa cứu Long hoàng chuẩn bị đến đâu rồi?

Ngô Tinh nói:

- Từ cổ mạt đến đây thời gian đã qua vạn tái, hai mươi năm nay ta Đông bôn Tây tẩu, không có mục tiêu gì lớn, không biết cổ mạt, Long hoàng đi Tây Hải làm gì?

Cổ Thần nói:

- Vậy tiếp theo đại ca định làm gì?

Ngô Tinh nói:

- Ta muốn nhất thống Long tộc, dùng cả Long tộc chi lực, nghênh cứu Long hoàng, Đông Hải hắc long, Bắc Hải băng long, Nam Hải hỏa long, Tây Hải sa long, Đông Hoang thanh long, Trung Thổ hoàng long, và tạp long, thất đại long tộc, nhất thống không khó, quan trọng là Kim long nhất tộc trong Long tộc mặc dù số lượng ít nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, hơn nữa cư trú không ổn định, rất ít xuất hiện trên thế gian, không biết ẩn cư nơi nào? Ta sau khi nhất thống thất đại Long tộc, sẽ đi tìm kim long nhất tộc. Thời gian ngắn dài có lẽ cũng bằng đệ lĩnh ngộ pháp tắc, rất khó nói trước!

Cổ Thần nói:

- Vậy chúc sư huynh sớm ngày thống nhất Long tộc, sớm ngày tìm được kim long nhất tộc, lão đệ đi trước.

Ngô Tinh gật gật đầu, nói:

- Làm nhiều xem ít, tốt nhất vẫn là ngộ tính chỉ xem, có lẽ mấy người chỉ xem, qua một trăm năm, đã có thể lĩnh ngộ chín phần, sớm hơn so với Chư Tử đại tiên...