Chân Tiên

Chương 368: Tàng Thiên Cơ, ngươi không được





- Phải tạ ơn Cổ Thần ban tặng, để tu vi của ta đột phá một lần nữa, bước vào Đoạt Xá kỳ, dưới Nguyên Thần, quét ngang vô địch. Hừ, chỉ là một tu sĩ Đoạt Xá trung kỳ cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta!

Thanh âm của Tàng Thiên Cơ lạnh lùng vang lên, đầu khẽ nhếch, trong ánh mắt nhìn Nam Thiên đạo nhân tràn đầy khinh thường.

Tàng Thiên Cơ có thông huyền chi thể, đủ tăng lên hai cấp độ, bước vào Đoạt Xá kỳ ngay cả tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ Nguyên Thần kỳ mới có thể áp được hắn một đầu.

Đồng thời, Tàng Thiên Cơ có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, ngay cả cường giả Độ Hư bí cảnh cũng không thể giết chết được hắn, nếu như hắn liều mạng mà nói, tuyệt đỉnh cao thủ Nguyên Thần kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh, một tên biến thái đánh không chết, ai cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn.

Đồng thời, đáng sợ nhất chính là chiêu thuấn di mà Tàng Thiên Cơ vừa mới thi triển, tuy rằng chỉ là thuấn dị trong khoảng cách rất ngắn, thế nhưng cũng đủ khiến tất cả cao thủ Mệnh Tuyền cảnh ở đây phải sợ hãi.

Thử nghĩ một chút, có người đột nhiên thuấn di tới ngay bên cạnh chính mình, đánh một chưởng vào người ngươi, hoặc có lẽ tùy tiện đâm một chém, cũng có thể là ném ra một pháp bảo nào đó công kích ngươi, coi như là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cũng khó lòng phòng bị.

- Tàng Thiên Cơ!

Mông Ngưng Băng đứng lên, mặt lạnh lẽo nói:

- Nam Thiên là khách nhân ta mời tới, đả thương người trong Băng Thần Tông chúng ta, ngươi quá càn rỡ rồi!

Nói xong, Mông Ngưng Băng đi tới bên cạnh Nam Thiên đạo nhân, quan tâm nói:

- Nam Thiên, huynh bị thương thế nào?

Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, nói:

- Các ngươi dẫn sói vào nhà.

- Ha ha ha ha…

Tàng Thiên Cơ cuồng ngạo cười lớn, nói:

- Ta làm càn? Ngươi cho rằng ta có dám làm càn hay không?

- Ngươi!

Mông Ngưng Băng nhếch môi, mạnh mẽ nuốt vào trong bụng, nhìn bộ dáng bừa bãi cuồng ngạo của Tàng Thiên Cơ nếu nói là hắn không dám, khẳng định sẽ làm ra hành động điên cuồng nào đó.

- Trong thiên hạ không có chuyện gì Tàng Thiên Cơ ta không dám!

Tàng Thiên Cơ nghiêng đầu, nhãn thần giống như thần vương coi rẻ thương sinh.

- Nói khoác không biết ngượng, nơi này là Băng Thần Tông, bên ngoài có Huyền Băng Phong Thần đại trận, cho dù là cường giả Độ Hư bí cảnh cũng không dám làm càn, Tàng Thiên Cơ, ngươi sao dám kiêu ngạo!

Một thanh âm vang lên, mang theo vẻ tức giận rất nặng, người này cũng mặc long bào, chính là Mông Anh Minh.

Nhãn thần Tàng Thiên Cơ lạnh lùng, quát lớn:

- Ngươi cho rằng như vậy?

- Ngươi còn dám kiêu ngạo thử xem, bản đế quân… a…

Mông Anh Minh còn chưa nói xong một câu, Tàng Thiên Cơ khẽ điểm ngón tay, một đạo kim mang đột nhiên bắn ra, bắn thẳng tới Mông Anh Minh.

Mông Anh Minh sớm có chuẩn bị, mi tâm chợt lóe quang mang, một pháp bảo hình dạng ngọc bàn bay ra ngoài, quang mang lóng lánh không gì sánh được, vừa nhìn liền biết cũng không phải là vật phàm, là một kiện pháp bảo cực phẩm, đương một tiếng vang lên, lập tức cản được Kim Linh Trùy.

Thế nhưng còn có một đạo xích mang từ mi tâm Tàng Thiên Cơ bay ra, bay vòng qua, thần không biết quỷ không hay bay tới phía sau Mông Anh Minh, vừa rồi là Kim Linh Trùy, phía sau là Hỏa Linh Trùy, đồng thời bắn vào trong cơ thể Mông Anh Minh, xuyên thấu lồng ngực của hắn.

Mông Anh Minh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mông Anh Minh bất quá chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, cho dù có pháp bảo cực phẩm cũng không phải là đối thủ của Tàng Thiên Cơ, trong sát na liền bị Kim Linh Trùy bắn xuyên thấu lồng ngực, may mà Tàng Thiên Cơ chỉ thị uy, không hề bắn thủng trái tim của hắn, dù thụ thương cũng không quá nặng.

Kim mang, xích mang nhanh chóng bay về, ẩn vào trong cơ thể Tàng Thiên Cơ, ánh mắt hắn nhìn Mông Anh Minh, tràn đầy vẻ coi thường nói:

- Ta đã nói đây là một vấn đề nguy hiểm, một người ngay cả giáo huấn của kẻ khác ngay trước mặt cũng không biết học hỏi, nhất định phải có giáo huấn rơi vào chính mình mới hiểu được tiến bộ, thực sự là một tên phế vật.

Xoạt…

Bốn gã cao thủ Mệnh Tuyền cảnh khác đều đứng lên, đều dùng ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Tàng Thiên Cơ, Mông Anh Minh chính là do Băng Thần Tông trợ giúp lên nào đế quân Đại Mông, ngay cả đế quân trong tương lai mà Tàng Thiên Cơ còn dám ra tay đả thương, Tàng Thiên Cơ quả nhiên vô pháp vô thiên.

Mông Anh Minh giận dữ, tức sùi bọt mép, tròng mắt đều tái rồi.

- Ngươi dám động thủ với bản đế quân? Tàng Thiên Cơ, ngươi thực to gan, ta muốn giết người, cho ngươi đời này kiếp này không thể rời khỏi Huyền Băng Phong Thần đại trận! Bản đế quân…

- Được rồi…

Mông Ngưng Băng quát lên một tiếng, cắt đứt Mông Anh Minh rít gào.

Tàng Thiên Cơ cười lạnh một tiếng, nói:

- Không có bản thái tử, ngươi đời này cũng đừng mơ tưởng ngồi lên vị trí đế quân, ngu ngốc tới mức độ như ngươi, thực sự là kỳ văn thiên hạ!

Mông Anh Minh bị Tàng Thiên Cơ nhìn như nhìn một con kiến hôi ngu ngốc, trong lòng quá giận, quát lớn:

- Bản đế quân…

- Dừng…

Thân thể Mông Ngưng Băng nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Mông Anh Minh.

Ba một tiếng vang lên, trực tiếp tát Mông Anh Minh một cái, Mông Anh Minh bị tát đến ngây người, qua một lát mới kêu lên:

- Cô cô, sao người lại đánh ta? Ta đường đường là đế quân Đại Mông, Tàng Thiên Cơ…

- Được rồi…

Nhãn thần Mông Ngưng Băng lạnh lùng, quát lạnh:

- Ngươi còn chưa yên lặng? Nếu như ngươi muốn giành được vị trí đế quân thì ngậm cái miệng nát vụn của ngươi lại!

- Ta, ta đương nhiên muốn làm đế quân.

Thấy được vị trí đế quân của chính mình khó giữ được, thanh âm của Mông Anh Minh nhất thời nhỏ đi nhiều.

Mông Ngưng Băng hừ lạnh một tiếng, thở dài rất có một loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó ánh mắt nàng chuyển hướng Tàng Thiên Cơ, nói:

- Tàng Thiên Cơ, chúng ta là minh hữu, theo như thỏa thuận, ngươi đối đãi mới minh hữu như vậy thực sự có chút quá phận.

- Mông tông chủ, chỉ là các ngươi không đáng cho bản thái tử kiêng kỵ, chúng ta có thể ở chung rất tốt, nhưng sau này nghìn vạn lần không nên hỏi loại vấn đề ngu ngốc ta có dám hay không.

Thần thái Tàng Thiên Cơ tự tin nói:

- Tham gia đại hội luận võ đoạt đế, ta một người là đủ rồi, ta không chỉ có thể quét ngang dưới Nguyên Thần kỳ, đồng thời có tiên bảo Nhật Nguyệt Âm Dương toa, có thể tùy ý thuấn di, tu sĩ Nguyên Thần kỳ cũng phải cam bái hạ phong, ta nghĩ đối thủ cạnh tranh của các ngươi không có khả năng mời tới cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu tới đây trợ trận, ta một mình một người xuất thủ, trăm phần trăm giúp các ngươi đoạt được vị trí đế quân.

- Tốt, Tàng Thiên Cơ, ngươi trợ giúp Anh Minh đoạt được vị trí đế quân, chúng ta sẽ cho ngươi như ý nguyện, tiến vào trong tiểu tiên giới tu luyện trong thời gian hai năm.

Mông Ngưng Băng gật đầu nói.

- Chờ lão tử lên làm đế quân, ngươi vào tiểu tiên giới, lão tử giết chết ngươi.

Môi Mông Anh Minh giật giật, trong lòng oán thầm.

Ánh mắt Tàng Thiên Cơ nhìn quét qua Mông Anh Minh một chút, khẽ cười nói:

- Bản thái tử có bất tử chi thân, cho dù sao tiểu tiên giới, thiên hạ cũng không có người giết được ta, hừ!

Mông Anh Minh rụt đầu, thầm nghĩ:

"Người này là một tên biến thái, ngay cả lão tử nghĩ gì trong đầu cũng biết."

Mọi người thấy vậy, đều lắc đầu thở dài, thầm nghĩ:

"Trong lòng người nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, ai không biết ngươi nghĩ cái gì?"

Ánh mắt Tàng Thiên Cơ tràn đầy coi thường dừng lại trên người Mông Anh Minh một chút, sau đó chuyển hướng sang Mông Ngưng Băng, nói:

- Mông tông chủ, thời gian tiến vào tiểu tiên giới cần phải kéo dài một năm, ta muốn tu luyện ba năm!

- Vì sao?

Mông Ngưng Băng hỏi.

Tàng Thiên Cơ nói:

- Các ngươi nói tặng Mông Tiên Âm cho ta làm tiểu thiếp, nhưng Mông Tiên Âm ở đâu? Hơn hai tháng còn chưa nhìn thấy nàng ở nơi nào? Nếu như ta không thấy Mông Tiên Âm, tự nhiên phải có bồi thương, thời gian tu luyện trong tiểu tiên giới kéo dài một năm, có lẽ… Hắc hắc…

Tàng Thiên Cơ đột nhiên cười, nhìn chằm chằm Mông Ngưng Băng nói:

- Mông tông chủ là thánh nữ Băng Thần Tông đời trước, nếu như ngươi tới thay thế Mông Tiên Âm, bản thái tử cũng không ghét bỏ.

Mông Ngưng Băng mỉm cười, nói:

- Mông Ngưng Băng đã già rồi, sao có thể vào pháp nhãn của thái tử Thiên Cơ? Huống chi trong lòng ta chỉ có một người Nam Thiên, kiếp này kiếp sau cũng sẽ không dung người thứ hai, theo như ý của ngươi, tiến vào tiểu tiên giới tu luyện ba năm!

- Tốt!

Tàng Thiên Cơ vỗ nhẹ tay, nói:

- Có bản thái tử xuất thủ, luận võ đoạt đế dễ như trở bàn tay, các ngươi chờ leo lên bảo tọa đế quân đi! Ta sẽ để người trong thiên hạ biết, bản thái tử ủng hộ ai, người đó nhất định có thể trở thành đế quân Đại Mông, ha ha ha ha…

Tàng Thiên Cơ nói xong cao hứng bừng bừng, hài lòng cười ha hả.

Ầm…

Tàng Thiên Cơ đang ngửa mặt lên trời vui cười, đột nhiên vang lên một tiếng nổ, thân thể Tàng Thiên Cơ giống như đạn pháp văng đi, nặng nề đập mạnh vào vách tường, cuối cùng rơi xuống đất.

Phụt…

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tàng Thiên Cơ phun ra.

Tất cả chuyện này đều phát sinh trong lúc điện quang đá lửa, thẳng cho tới khi thân thể Tàng Thiên Cơ đánh vào vách tường, phát ra một tiếng nổ vang mọi người mới phát hiện ra, chỗ Tàng Thiên Cơ vừa đứng xuất hiện một người thanh niên.

Người thanh niên này chừng mười tám mười chín tuổi, mặc quần áo màu xanh, thân hình cao lớn, sắc mặt cương nghị, Nam Thiên đạo nhân thấy người này, kinh hô một tiếng:

- Cổ Thần, là ngươi.

- Cổ Thần?

Liên tiếp vang lên tiếng kinh hô, Cổ Thần, cái tên danh chấn thiên hạ, vang vọng trung thổ, dĩ nhiên ô thanh vô tức xuất hiện trong Băng Thần Tông?

Khiếp sợ! Tất cả cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được, chỉ cảm thấy lông lơ toàn thân dựng đứng, dĩ nhiên có thể vô thanh vô tức vượt qua được Huyền Băng Phong Thần đại trận, đây có còn là người?

Cổ Thần thu tay, khoanh trước ngực, ánh mắt rơi vào Tàng Thiên Cơ trên mặt đất, chỉ một ngón tay cái xuống dưới, nói:

- Tàng Thiên Cơ, ngươi không được!

Cổ Thần nói ra lời này, toàn bộ hậu điện im lặng như tờ.

Tàng Thiên Cơ vừa sử dụng thuấn di đột nhiên tập kích, đánh Nam Thiên đạo nhân văng vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này mới qua bao lâu, Tàng Thiên Cơ lại bị người khác sử dụng thuấn di, cũng bị oanh kích văng vào tường, miệng phun máu tươi.

Lực lượng một quyền của Cổ Thần vừa rồi rất xảo diệu, chưa tới mức uy hiếp mạnh mẽ tới sinh mạng của Tàng Thiên Cơ, không khiến Thái Hư Tiên Đỉnh tự động hộ thể, chỉ khiến Tàng Thiên Cơ chỉ bị vết thương nhẹ, chỉ có chút chật vật.

Thuấn di a, đây chính là đại thần thông chỉ có cường giả Độ Hư cảnh, lĩnh ngộ pháp tắc không gian mới có thể sử dụng, hiện tại cư nhiên có hai cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều có thể sử dụng thuấn di?

Tàng Thiên Cơ sử dụng thuấn di là bởi vì có tiên bảo Nhật Nguyệt Âm Dương toa, góp nhặt tinh hoa nhật nguyệt, có thể câu thông âm dương, trong khoảng cách tương đối ngắn tiến hành xuyên toa nhiều lần.

Nhưng vì sao Cổ Thần cũng biết thuấn di? Các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh hoàn toàn không hiểu ra sao.

Nam Thiên đạo nhân thay đổi toàn bộ biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, thay vào đó là hưng phấn, kích động nói:

- Cổ Thần, ngươi đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh rồi.

Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Nam Thiên tiền bối, không nghĩ tới cư nhiên gặp được tiền bối ở chỗ này, ha ha… Càng không nghĩ tới dĩ nhiên dụng phải Tàng Thiên Cơ, nói miệng không bằng động thủ, Tàng Thiên cơ, hôm nay để cho ngươi biết, ngươi bất quá chỉ là một rác rưởi phế vật, đừng vội kiêu ngạo!

Sáu vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh của Băng Thần Tông kinh ngạc nhìn Cổ Thần, hoàn toàn không nói ra lời.

Tâm tình của bọn họ lúc này có thể nói là sóng biển ngập trời, vạn bã bôn đằng... Cũng không hề quá đáng.

Huyền Băng Phong Thần đại trận, đây chính là hợp trận hay cả cường giả Độ Hư cảnh cũng có thể ngăn cản được, coi như là Thánh Hoàng đích thân tới cũng không có khả năng thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong Băng Thần Tông.

Thế nhưng hiện tại đã có một người, phá hủy ghi chép muôn đời của Băng Thần Tông, không chỉ vô thanh vô tức vượt qua được Huyền Băng Phong Thần đại trận, đồng thời còn là một tu sĩ Linh Anh kỳ Mệnh Tuyền cảnh.

Cổ Thần gần danh vô cùng nổi danh, đầu tiên là tại Kỳ Anh Phong tru diệt gầm trăm tên tu sĩ Kim Đan kỳ tại đại hội liên minh đồ Cổ, được đặt danh hiệu Cổ Sát Thần, sau đó tại thành Bắc Đầu phát ra lời hào hùng, muốn tru sát thập đại đế tử Đế Đình Đại Doanh, đồng thời dưới sự bao vây của rất nhiều cao thủ Mệnh Tuyền cảnh thành công chạy ra khỏi thành Bắc Đẩu.

Cuối cùng, chân chính để cái tên Cổ Thần danh chấn thiên hạ, danh hiệu Sát Thần truyền khắp trung thổ chính là, tại một sơn cốc nho nhỏ cách thành Bắc Đẩu hơn hai vạn dặm phía sau, một lúc tru sát hơn ba mươi vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, trong đó bao gồm cả ba vị đế tử Đế Đình Đại Doanh.

Trận chiến ấy, cái tên Cổ Sát Thần khiếp sợ trung thổ, để tất cả các thế lực lớn đều kinh hãi, ngay cả yêu tộc và vu cương đối với cái tên Cổ Sát Thần cũng có nghe thấy.

Cổ Sát Thần chính là một truyền kỳ, năm nay mới mười tám tuổi đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh, kết thúc thần thoại đệ nhất thiên tài nghìn năm trở lại đây của Tàng Thiên Cơ, coi như là thiên tài thánh tử Cơ Thần Không hơn nghìn năm trước bước vào Mệnh Tuyền cảnh cũng chậm hơn nửa năm so với Cổ Thần.

Rất đột nhiên, cái tên Cổ Sát Thần đã trở thành đại thiên tài vạn năm trở lại đây, trở thành cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nhỏ tuổi nhất trong vạn năm qua, ngoại trừ tu sĩ thời kỳ thượng cổ, thái cổ, không người nào so sánh được.

Hôm nay, một người thanh danh hiển hách như vậy giống như ánh mặt trời mới lên, danh khí không thể ngăn cản, Cổ Sát Thần dĩ nhiên vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện ngay bên trong Băng Thần Tông, ngay cả Huyền Băng Phong Thần đại trận cũng không thể ngăn cản hắn?

Chúng cao thủ Băng Thần Tông sao có thể không sợ hãi?

Thiên hạ ai có thể coi Tàng Thiên Cơ là rác rưởi phế vật, chỉ có một mình một người Cổ Thần mà thôi!

Người thứ nhất phản ứng kịp chính là Mông Anh Minh, gần như chỉ kinh hãi ngây người chốc lát, lập tức vô tay khen:

- Ngươi chính là Cổ Sát Thần gần đây thanh danh lên cao? Ngươi so với Tàng Thiên Cơ càng lợi hại hơn, ngươi giúp ta đoạt lấy vị trí đế quân, chỗ tốt của Đế Đình Đại Mông cho ngươi hưởng không hết…

Thấy Cổ Thần thoáng cái đã đánh văng Tàng Thiên Cơ ra ngoài, Mông Anh Minh nổi hứng thú, Tàng Thiên Cơ dùng Kim Linh Trùy và Hỏa Linh Trùy đả thương hắn, hắn tự nhiên không có cảm tình gì tốt đối với Tàng Thiên Cơ, hiện tại thấy Cổ Thần càng thêm lợi hại, nhất thời muốn đá Tàng Thiên Cơ đi.

Cổ Thần nhìn Mông Anh Minh, nói:

- Thiên phú của ngươi quá kém, không có tư cách kế thừa vị trí đế quân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Mông Anh Minh không chỉ có tư chất cực kém, quan trọng nhất là đầu óc ngu ngốc, tư chất kém còn có thể thông qua cần cù tu luyện bổ xung, nhưng đầu óc kém thì khắp thiên hạ không có bất cứ loại đan dược hoặc là bí pháp nào có thể bổ xung được!

- Lớn mật, bản đế quân là hậu nhân Thiên Nguyên đế quân, là chính thống Đại Mông, ai có thể có tư cách hơn ta kế thừa vị trí đế quân?

Mông Anh Minh nhất thời nổi giận, nhìn Cổ Thần giống như Tàng Thiên Cơ, lộ rõ vẻ tức giận.

Cổ Thần lười tranh chấp nhiều với Mông Anh Minh, bởi vì Tàng Thiên Cơ đột nhiên đứng dậy, biến mất không thấy.

Lực chú ý của Cổ Thần luôn luôn đặt lên người Tàng Thiên Cơ, Tàng Thiên Cơ đột nhiên thuấn di, ngoại trừ đánh lén Cổ Thần còn có thể làm cái gì?