Tuy rằng Thiên Long Bát Âm có uy lực vô cùng, thế nhưng trước mặt Hạo Thiên Chính Khí ca hoàn toàn không thể phá huy được lực phá hoại cường đại, ngược lại còn bị Hạo Thiên Chính Khí Ca lần lượt đánh tan.
Hạo Thiên Chính Khí ca đánh tan Thiên Long Bát Âm, phô thiên cái địa ập xuống dưới mặt đất, tuy rằng Hạo Thiên Chính Khí ca chỉ là thanh âm, mắt thường không thể nhìn thấy, thế nhưng vẫn như trước có thể thấy được, không gian vạn trượng trên hư không vặn vẹo đứt gãy, giống như có một loại lực lượng vô hình ập xuống bốn dưới dưới mặt đất.
Bất quá, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu phá đi Thiên Long Bát Âm, Hoàng Thiên Tỳ cũng đã bị tổ long hoàn toàn quấn chặt, quang mang ảm đạm, ngược lại quang mang Tổ Long Ấn đại thịnh, sắc bén không thể đỡ, Hoàng Thiên Tỳ dưới Tổ Long Ấn công kích, liên tục bại lui.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu thấy vậy, Hạo Thiên Chính Khí ca dừng lại, một ngón tay điểm ra, một đạo pháp lực dũng mãnh tiến vào Hoàng Thiên Tỳ, quát lớn:
- Hoàng Thiên Tỳ thiên uy cuồn cuộn!
Đột nhiên quang mang Hoàng Thiên Tỳ đại thịnh, một cỗ uy áp vô cùng cường đại từ Hoàng Thiên Tỳ dâng lên, thậm chí ngay cả tổ long mấy vạn trượng cũng bị uy áp này đánh văng đi.
Thiên uy… Thiên địa chi uy, quang mang chói mắt do Hoàng Thiên Tỳ phát ra dung hợp pháp tắc thiên đạo, hình thành uy lực vô cùng to lớn, không gì không phá được, quỷ thần đều có thể diệt!
Pháp tắc thiên đạo, uy lực vô cùng, vô biên vô hạn, ai cũng không biết có bao nhiêu cường đại, lực lượng thiên uy không thể tính ra, không thể chống đỡ, vì vậy mới nói thiên uy khó dò.
Thiên uy không chỉ đẩy lùi tổ long, lực công kích cuồn trào mãnh liệt phát tán bốn phương tám hướng, oanh… trong vòng phương viên trăm dặm bị thiên uy áp bức, tất cả ngọn núi lớn nhỏ đều bị san thành đất bằng, đồng thời thật sâu ép xuống dưới mặt đất, hình thành một bồn địa phương viên trăm dặm.
Ầm…
Bồn địa phương viên trăm dặm này vừa vặn chia cắt Lạc Thủy thành hai đoạn, vô số nước sông từ hai đoạn sông dũng mãnh tiến vào bồn địa, nước song hạ du bắt đầu chảy ngược.
Qua không bao lâu, nơi này sẽ hình thành nên một hồ nước phương viên trăm dặm! Phất tay có thể di sơn đảo hải, thay đổi hình dạng biển cả núi cao, cường giả đại pháp lực như thế này quả thực là thần thông quảng đại.
- Cơ Nghiêu, nơi này là Trung Thổ, là lãnh địa nhân tộc, trong vòng phương viên trăm dặm không biết có bao nhiêu thôn trang bị ngươi hủy diệt trong nháy mắt, có bao nhiêu nhân tộc bị ngươi đánh chết? Nếu ngươi thực sự muốn đánh với ta một trận, chúng ta tìm một chỗ không người đấu ngươi chết ta sống, ngươi có dám đến?
Ngô Tinh hét lớn, pháp lực quang tráo vừa thu lại, thân thể trong nháy mắt biến mất không thấy.
- Hừ! Nếu không phải bởi vì ngươi, những thôn trang này sao lại hủy diệt! Những nhân tộc này sao lại tử vong? Yêu nghiệt, tất cả sai lầm tội nghiệt đều bởi vì ngươi, đừng mơ tưởng chạy trốn.
Thanh âm của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lạnh lùng vang lên, thu lại Hoàng Thiên Tỳ, thân thể chợt lóe, cũng biến mất không thấy.
Bất quá, trước khi rơi đi cũng không quên đánh một chưởng về phía ba người Cổ Thần, tuy rằng thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu biến mất, nhưng thanh âm vẫn lưu lại:
- Hai người các ngươi qua lại với yêu nghiệt, xử tử!
Một chưởng kia chụp trúng phương viên mấy trăm trượng, không gian đột nhiên sụp đổ, trực tiếp tạo thành vết nứt không gian. Một kích dung hợp pháp tắc không gian, coi như là tu sĩ Minh Khiếu kỳ đứng đầu cũng phải bị không gian xé rách thành mảnh nhỏ!
- Một người tàn độc!
Long Vô Hối quát lớn.
Mi tâm chợt lóe quang mang, một vật từ trong mi tâm Long Vô Hối bay ra, trong sát na tựa hồ đọng lại trong không gian, mà vết nứt không gian ập tới nhất thời yên tĩnh. Long Vô Hối nắm tay Cổ Thần và Mông Tiên Âm, thân thể lui mạnh, trong nháy mắt xuất hiện cách mấy nghìn trượng, liên tục vài bước, chốc lát đã rời khỏi vạn trượng.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnLúc này mới nghe được một tiếng nổ vang, chỗ ba người vừa mới đứng bị oanh kích thành một khe sâu lên dài tới mấy trăm trượng.
Long Vô Hối đạp chân trong hư không, mỗi một bước đều là hai mươi dặm, trong sát na bước liền mấy bước, chốc lát đã di chuyển được trăm dặm, không lâu sau đã xuất hiện cách chỗ cũ mấy nghìn trượng.
Đủ rời khỏi sông Lạc Thủy khoảng các vạn dặm Long Vô Hối mới dừng lại, thả cánh tay hai người ra, hạ xuống dưới đất, nói:
- Hiện tại các ngươi an toàn rồi, bản tính Thánh Hoàng Cơ Nghiêu tàn nhẫn, thần thông quảng đại, lại có tiên bảo vô thượng Hoàng Thiên Tỳ, ta sợ Ngộ lão ca sẽ có hại, ta đi trợ giúp một tay, các ngươi cẩn thận!
Nói xong, Long Vô Hối chợt lóe biến mất không thấy, chớp mắt xuất hiện cách hai mươi dặm, đuổi theo Ngô Tinh và Thánh Hoàng Cơ Nghiêu.
Cổ Thần nhìn thân ảnh Long Vô Hối, trong nháy mắt biến mất nơi chân trời, kinh ngạc nói không ra lời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cường giả Độ Hư cảnh giao thủ, so với tưởng tượng của hắn còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt di sơn đảo hải, đoạn lưu giang hà, phất tay thay đổi địa hình, phương viên trăm dặm tất cả đều bị hủy diệt…
Lực lượng như vậy, quả nhiên không phải là lực lượng của con người, trách không được tu sĩ Độ Hư cảnh xưng là
"tiên", lực lượng của con người cường thịnh hơn nữa thì cũng có hạn độ, thế nhưng nếu dung hợp với lực lượng pháp tắc thì sẽ trở nên vô hạn!
Lúc này đây cũng để Cổ Thần có một nhận thức hoàn toàn mới đối với Thánh Hoàng cao nhất nhân tộc, tiếng tăm lẫy lừng, hoàn toàn không phải phổ ái con dân thiên hạ như trong truyền thuyết, hiện tại Cổ Thần chỉ nhìn thấy vô tình và tàn khốc!
Nếu như Thánh Hoàng muốn giết chết hắn và Mông Tiên Âm thì cũng có thể lý giải được, bởi vì hai người qua lại với yêu tộc, thân là Thánh Hoàng nhân tộc, muốn trừng trị một chút cũng không có gì là đáng trách.
Thế nhưng nhân tộc trong phương viên trăm dặm kia không có nửa điểm gây ra chuyện có lỗi với nhân tộc, ngược lại bị tay bay vạ gió, chết oan uổng!
Cuối cùng, dĩ nhiên là một yêu tộc đưa ra yêu cầu thay đổi địa phương đại chiến, miễn cho cảnh ngộ thương người khác, đây thực sự là châm chọc vô cùng to lớn.
Huống chi, Ngô Tinh rời đi, lấy thân phận của Thánh Hoàng dĩ nhiên còn canh cánh trong lòng đối với Cổ Thần và Mông Tiên Âm, trước khi rời khỏi còn cố hạ sát thủ đối với hai người, loại lòng dạ như thế này thực sự không xứng với cái danh hiệu Thánh Hoàng!
Tỉ mỉ nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, nếu như nói trước đây Cổ Thần đối với Thánh Hoàng nhân tộc còn có một tia kính ngưỡng mà nói, hiện tại một chút cũng không còn, ngược lại là khinh bỉ tới cùng cực.
Mông Tiên Âm một mực đứng lặng yên không lên tiếng, suy nghĩ xuất thần, hiển nhiên cũng đang hồi tưởng tới tình cảnh vừa rồi, chỉ là trên mặt mang theo vẻ bi thương có thể thấy rõ được. Nàng nghĩ đến càng nhiều chính là nguyên nhân Thiên Nguyên đế quân chết.
Cổ Thần vỗ vỗ cánh tay của nàng, Mông Tiên Âm từ xuất thần phản ứng lại.
Nàng nhìn Cổ Thần, nói:
- Người nọ là bằng hữu của ngươi, là huynh đệ của ngươi, thế nhưng nếu như hắn giết phụ thân của ta, ta nhất định sẽ báo thù!
Lời nói này như đinh đóng cột.
- Không biết nàng còn có thể tin tưởng ta?
Cổ Thần hỏi.
Mông Tiên Âm gật đầu, nói:
- Trong thiên hạ, ta chỉ tin một người, đó là ngươi rồi!
- Cái chết của phụ thân ngươi tuyệt đối không có quan hệ với Ngô đại ca!
Cổ Thần cũng nói như đinh đóng cột.
- Thế nhưng, đó là hắn chính miệng thừa nhận!
Mông Tiên Âm có chút do dự.
Cổ Thần nói:
- Đó là hắn theo như lời Thánh Hoàng nói, đại ca là nhân vật như thế nào? Sao lại phải giải thích ới Thánh Hoàng, cầu xin tha thứ? Hắn nói giết chết tứ đại đế quân bất quá chỉ là lời tức giận mà thôi, hắn đã nói không giết, vậy trăm phần trăm không giết!
- Tốt, ta tin ngươi…
Mông Tiên Âm gật đầu, trong mắt trào ra hai hàng nước mắt, qua nửa ngày, nói:
- Cổ Thần, có thể cho mượn vai ngươi dùng một lát?