Chân Tiên

Chương 334: Truyền thừa của đại đế





Khí tức trong thông đạo huyết mạch đối với pháp bảo tựa hồ có tính ăn mòn nghiêm trọng, tất cả pháp bảo bên cạnh thi thể đều đã bị phá hủy gần như không còn, pháp bảo của cường giả Độ Hư cảnh có thể khẳng định đều là tồn tại cấp bậc tiên bảo.

Đáng tiếc đều đã bị hủy hoại, bằng không mà nói, Cổ Thần thu được một đống tiên bảo, vậy thì thu hoạch quá lớn, nếu hắn có tiên bảo sử dụng, chí ít có thể thể đánh chết địch nhân cao hơn chính mình hai ba cấp độ.

Trong lòng Hư Hành Không có một quyển trục, Cổ Thần cẩn thận lấy quyền trục ra, tuy quyển trục đã bị hủy hoại rất nhiều nhưng miễn cưỡng có thể đọc được nội dung, bên trên quyển trục có viết ba chữ lớn: Hư Thiên Kinh!

- Bí điển vô thượng bản môn --- Hư Thiên Kinh?

Cổ Thần kinh ngạc nhìn quyển trục.

Sáu nghìn năm trước, một đời tuyệt thế thiên tài, chưởng giáo chí tôn Hư Thiên Tông Hư Hành Không biến mất, theo đó Hư Thiên Tông dần dần suy yếu, bởi vì bí điển vô thượng --- Hư Thiên Kinh theo Hư Hành Không đã biến mất không còn hình bóng.

Hư Thiên Kinh chính là do tổ sư gia Hư Tử sau khi học pháp thành công tại Thái Hư Cung, tựa ngộ ra một bộ bí pháp vô thượng, bởi vậy khai tông lập phái, tại thời kỳ chư tử đại tiên trở thành một nhất tông chi tổ.

Hư Thiên Kinh nguyên bản xuất phát từ Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết, đối với Cổ Thần có tác dụng không nhỏ, tại một số địa phương còn có dấu hiệu vượt hơn tiền nhân, đồng thời khiến cổ Thần hưng phấn chính là trong Hư Thiên Kinh có đầy đủ phương pháp Minh Khiếu.

Lấy được Hư Thiên Kinh, cho dù Cổ Thần không chiếm phần hạ của Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết, hắn cũng có tự tin cuộc đời này nhất định sẽ Minh Khiếu thành công, đồng thời cuối cùng bước vào Độ Hư chi cảnh.

Thu Hư Thiên Kinh vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nhẹ nhàng xếp thi thể Hư Hành Không và Lý Hóa Thần ngồi lên, thu lại, sau đó tiến về phía trước.

Hư Hành Không là chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên Tông, Cổ Thần thân là đệ tử Hư Thiên Tông, nếu như đã nhìn thấy, tự nhiên không thể để thi hài của hắn trong thông đạo huyết mạch ngày đêm dần dần ăn mòn.

Lý Hóa Thần là hậu nhân của Bảo Tháp Thiên Vương, Cổ Thần nhận được chỗ tốt rất lớn từ Bảo Tháp Thiên Vương, thuận tiện mang theo thi hài Lý Hóa Thần, nếu có cơ hội ra ngoài mai táng cẩn thận.

Cách hơn bảy mươi trượng, rất nhanh Cổ Thần đã bước tới bên cạnh truyền tống trận.

Lúc này chữ "máu" thật lớn ngay bên cạnh Cổ Thần, đây là do huyết mạch của Hiên Viên đại đế ngưng tụ mà thành, Cổ Thần càng đứng gần thì máu tươi trong cơ thể lại càng hưng phấn, càng vui vẻ, tựa hồ tìm được thân nhân xa cách đã lâu.

Ngay trong nháy mắt Cổ Thần bước vào trong thông đạo huyết mạch, chữ "máu" càng thêm bùng phát quang mang sáng rõ, lóng lánh không gì sánh được, xung quanh Cổ Thần giống như biến thành biển máu vô tận, thanh âm của Hiên Viên đại đế từ trong hư không vang lên, có vẻ rất hưng phấn.

- Ha ha ha ha… Quả thực có người huyết mạch tương đồng với bản đế tới đây sao? Ha ha… Hậu bối ngươi nghe, đến hôm nay bản đế không biết đã chết bao nhiêu thời đại, tất cả lĩnh ngộ suốt đời của ngô đều ở bên trong đại điện, nếu như ngươi đã thông qua thông đạo huyết mạch, như vậy có tư cách kế thừa đạo thống của bản đế, bất quá ngươi có thể lấy được bao nhiêu phải nhìn vào chính bản thân ngươi rồi, ha ha ha ha…

Lời này tuy là Hiên Viên đại đế lưu lại hơn mười vạn năm, thế nhưng Cổ Thần có thể nghe được trong lòng Hiên Viên đại đế thực sự vui mừng, đại nhân vật cấp bậc như hắn, trên trời dưới đất, cái thế vô địch, nhưng chung quy ai cũng phải chết một lần, khi đại nạn tới có thể nghĩ được trong lòng có bao nhiêu phiền muộn!

Có người kế thừa đạo thống, tiếp tục truyền thừa, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của Hiên Viên đại đế trước khi đại nạn đến.

Theo tiếng nói của Hiên Viên đại đế chấm dứt, quang mang truyền tống trận đại thịnh, lập tức phát huy hiệu quả, không gian đảo lộn, chốc lát sau Cổ Thần cảm giác bước trên mặt đất, xuất hiện tại một địa phương khác.

Đây là?

Cổ Thần liếc mắt nhìn bốn phía, nơi đây không phải rất sáng sủa, nhưng Cổ Thần có thể nhìn được xa mấy nghìn trượng, thế nhưng không hề nhìn thấy biên giới, tựa hồ nơi này không phải là dưới lòng đất, mà đã trở về mặt đất.

Thảm cỏ xanh mượt mà, cây xanh hoa hồng… Hoàn toàn là dấu hiệu sinh cơ bừng bừng.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cao mấy nghìn trượng, bầu trời đầy sao, cực kỳ giống như tinh không buổi tối.

Thế nhưng Cổ Thần biết rõ ràng, nơi này không phải là mặt đất, tinh không xa không thể với tới sao có thể chỉ cách mấy nghìn trượng, Cổ Thần tập trung quan sát, quả nhiên không ngoài dự liệu, bầu trời đầy sao bất quá là những tảng đá phát sáng khảm trên trần mà thôi.

Nơi này vẫn như trước là ở dưới lòng đất.

Một địa phương rộng lớn nghìn trượng vẫn không thấy biên giới, hiển nhiên nơi này đã không thể dùng thính để hình dùng, hoàn toàn là một tiểu thế giới!

Cổ Thần nhìn sang bên cạnh, hơn trăm trượng bên phải phía trước có một hồ nước rộng chừng trăm trượng, nước trong hồ trong suốt, tràn đầy cỏ xanh lay động.

Dưới lòng đất, một hồ nước, hoa cỏ cây cối sinh cơ bừng bừng, nơi này quả thực quỷ dị tới cực điểm.

Thổ địa nơi này nếu có thể sinh trưởng hoa cỏ cây cối, như vậy không giống trong lòng núi không thể phá vỡ, Cổ Thần phóng ra pháp bảo, oanh kích xuống dưới, quả nhiên tạo thành một hố lớn.

Lại đào thêm một hố to, Cổ Thần lấy thi thể Hư Hành Không và Lý Hóa Thần mai táng, lập mộ bia, sau đó phóng ra pháp bảo, phi độn về phía trước.

Truyền thừa đạo thống của Hiên Viên đại đế đều ở bên trong Hiên Viên đại điện, không cần suy nghĩ nhiều, Hiên Viên đại điện khẳng định ở thế giới dưới lòng đất này rồi, Cổ Thần không tin, một thế giới dưới lòng đất có thể rộng lớn vô hạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cổ Thần phi độn về phía trước hơn ba nghìn trượng, quả nhiên nhìn thấy một tòa cung điện cao chừng hơn trăm trượng, phương viên nghìn trượng, phía trên cung điện có một khối biển lớn chừng bốn mươi trượng.

Trên biển có khắc bốn chữ: Hiên Viên đại điện.

Toàn bộ Hiên Viên đại điện màu vàng đất, tựa hồ như do một khối đá khổng lồ tạo thành, đồng thời dùng pháp lực thổ hệ và pháp lực thổ hệ ngưng tụ tạo thành.

Đại điện cao hơn mười trượng, hoàn toàn mở rộng, nhưng có một tầng quang mang màu vàng đất, nhìn không rõ bên trong như thế nào.

Rất nhanh, Cổ Thần hạ xuống trước cửa Hiên Viên đại điện, hắn đã trải qua khảo nghiệm của Hiên Viên đại đế, nếu như Hiên Viên đại đế chỉ thị muốn hắn tiến vào trong Hiên Viên đại điện, thu được truyền thừa đạo thống của đại đế, nói rõ phía sau không có khảo nghiệm khó khăn nào khác.

Cổ Thần đưa tay dò xét quang mang màu vàng đất, phát hiện quang mang giống như sóng gợn, không hề ngăn trở, Cổ Thần bước vào trong Hiên Viên đại điện.

Xoạt…

Đây là một tòa điện phủ thật lớn, cao tới trăm trượng, rộng hai trăm trượng, dài hơn ba trăm trượng.

Trong điện phủ thật lớn có chín chín tám mươi mốt cây cột trụ thật lớn màu vàng đất, mỗi một cây cột trụ đều khắc một đầu thần long, nhìn vô cùng sống động, giống như vật còn sống.

Cổ Thần đứng giữa hai hàng long trụ, chín long trụ một hàng tạo thành một thông đạo thật dài, đầu cùng thông đạo là một đài cao chừng mười trượng, có một tọa ỷ hoàng long.

Trên tọa ỷ có một nam tử nhìn bề ngoài ước chừng năm mươi tuổi đang ngồi.

Ánh mắt Cổ Thần vừa nhìn liền rơi vào nam tử ngồi trên tọa ỷ hoàng long đầu cùng thông đạo, không cần phải suy nghĩ nhiều, người này nhất định là Hiên Viên đại đế.

Hiên Viên đại đế đội hoàng long quan, mặc long bào hoàng long, tuy là ngồi, nhưng vóc người cao to, nhìn cẩn thận, chân chính cao to không phải là thân thể của hắn, mà là khí thế hắn tỏa ra.

Cổ Thần cảm giác, phía trước giống như có một ngọn núi cao vạn trượng, khí thế kinh diễm, giống như mặt trời chính ngọ, mắt thường không thể nhìn!