Chân Tiên

Chương 325: Thái thượng chưởng môn





Phịch…

Người đầu tiên quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu với Cổ Thần, hô to tha mạng.

Phịch phịch phịch phịch phịch…

Một người đi đầu, tất cả tu sĩ Cự Linh Môn liên tục không ngừng quỳ xuống, ngay cả thái thượng trưởng lão và chưởng môn đều bị giết, trong lòng chúng tu sĩ không phát ra nửa điểm lòng phán kháng, chỉ có cầu xin tha thứ.

Ầm…

Đối mặt với chúng tu sĩ Cự Linh Môn quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ, Cổ Thần còn chưa mở miệng, đỉnh Thiên Linh Phong mạnh mẽ rung động, chỉ thấy đá lớn lăn xuống ầm ầm, tựa hồ như có người nào đó phá núi mà ra.

Một đoàn quang mang chói mắt đột nhiên theo những hòn đá lớn từ trong lòng núi lao ra, lập tức huyền phù trên bầu trời Thiên Linh Phong.

- Ai?

Một tiếng quát lớn từ trong đoàn quang mang chói mắt phát ra, thanh âm tràn đầy giận dữ:

- Là ai dám giết người Cự Linh Môn ta? Lão tử diệt cửu tộc hắn.

Một cỗ khí tức cường đại nhất thời bao phủ toàn bộ Thiên Linh Phong, đây là khí tức của cường giả Mệnh Tuyền cảnh, vừa mới nhìn thấy đoàn quang mang chói mắt kia, chúng tu sĩ Cự Linh Môn tức thì có cảm giác muốn quỳ xuống đất cúng bái.

Khác so với mọi người vì kinh sợ mà quỳ lạy Cổ Thần, đây là uy áp đặc biệt của cường giả Mệnh Tuyền cảnh, khiến mọi người nhịn không được phải quỳ bái trên mặt đất.

Trong đoàn quang mang chói mắt kia, chính là thái thượng chưởng môn Cự Linh Môn, một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh duy nhất của Cự Linh Môn.

Thái thượng chưởng môn bế sinh tử huyền quan, truy cầu trường sinh đại đạo, không phải thời điểm Cự Linh Môn đối mặt với sinh tử tồn vong, căn bản không ra ngoài.

Thế nhưng, hắn đã tới chậm một hồi, chưởng môn, thái thượng trưởng lão cự Linh Môn, tất cả đều đã bỏ mình.

- Là thái thượng chưởng môn, thái thượng chưởng môn xuất quan rồi, chúng ta được cứu rồi…

Thấy đoàn quang mang chói mắt kia, không ít tu sĩ Cự Linh Môn nhất thời hoan hô vang dội, kinh khủng đối với Cổ Thần lập tức biến mất, đều đứng bật dậy.

- Thái thượng chưởng môn có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, giết cẩu tặc này như cắt thịt thái rau, cẩu tặc này chết chắc rồi.

- Thái thượng chưởng môn có mặt, Cự Linh Môn sẽ không vong, dám can đảm xâm lấn Cự Linh Môn, bắt hắn chết không có chỗ chôn.

- Cẩu tặc này, giết chưởng môn và thái thượng chưởng lão, tội đáng chết vạn lần, muốn cho hắn chịu dằn vặt, nhốt linh hồn của hắn, để hắn trọn đời không được siêu sinh, báo thù cho chưởng môn và thái thượng trưởng lão…

Thái chượng chưởng môn Cự Linh Môn xuất hiện, chúng tu sĩ bành trướng lòng tin vô hạn, tu sĩ Thần Hải cảnh trước mặt tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh hoàn toàn giống như con kiến và con voi.

Chúng tu sĩ nhìn Cổ Thần giống như nhìn một người đã chết, sao còn sợ hãi gì đó? Nhớ tới hành động quỳ lạy Cổ Thần cầu xin tha thứ, chúng tu sĩ nhất thời cảm giác chính mình mất hết mặt mũi, lần lượt phát ra những lời ác độc nguyền rủa Cổ Thần, tựa hồ Cổ Thần không chết, cả đời này bọn họ không thể ngẩng cau đầu.

Thái thượng trưởng lão tuy rằng ở trên đỉnh Thiên Linh Phong, thế nhưng tất cả tình cảnh trên quảng trường bên dưới bị hắn nhìn thấy toàn bộ, khi nhìn vào cái đầu Tàng Chân Cơ cùng với chưởng môn, con có thi thể ba vị thái thượng trưởng lão, nhất thời giận ngữ ngập đầu.

- Cẩu tặc muốn chết!

Thái thượng chưởng môn quát lớn một tiếng, một đạo kiếm cương màu tím đột nhiên xuất hiện, dài gần nghìn trượng, rộng chừng mười trượng, mạnh mẽ đánh về phía Cổ Thần.

Kiếm cương vừa ra, trong thiên địa hoàn toàn mất đi màu sắc, trong mắt mọi người chỉ còn có một đạo kiếm cương kinh khủng tuyệt lâu, chúng tu sĩ không chút nghi ngờ, bị một đạo kiếm cương này đánh xuống, ngọn núi lớn phương viên trăm trượng cũng bị chém thành hai đoạn.

Chúng tu sĩ tựa hồ nhìn thấy kết quả Cổ Thần bị kiếm cương chém thành hai đoạn.

- Đây là pháp bảo cực phẩm Đế Đình ban thưởng xuống, Thiên Tiệt Bảo Kiếm, trấn môn chi bảo của bản môn.

- Thiên Tiệt Bảo Kiếm vừa ra, nhất định chém cẩu tặc này thành hai nửa.

- Cẩu tực chạy không được rồi, hắn phải chết không cần nghi ngờ.



Kiếm cương màu tím dài gần nghìn trượng, rộng chừng mười trượng, uy lực kinh khủng tuyệt lâu, chúng tu sĩ Cự Linh Môn đều lớn tiếng hoan hô.

Cổ Thần đối mặt với đạo kiếm cương màu tím áp bách tới, không hề né tránh, sắc mặt bĩnh tĩnh, thậm chí ngay cả cổ chung trên đỉnh đầu cũng thu hồi lại, bay vào trong mi tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cổ chung chỉ là pháp bảo thượng phẩm, vô luận thế nào cũng không thể chống đỡ được tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh dùng pháp bảo cực phẩm bổ ra kiếm cương.

Ngay lúc chúng tu sĩ cho rằng Cổ Thần phải chết, kiếm cương màu tím chém xuống đầu Cổ Thần.

Đột nhiên mi tâm Cổ Thần chợt lóe thanh mang, ba thuẫn bài màu xanh nhất thời xuất hiện trước mặt Cổ Thần, quay xung quanh chuyển động vòng tròn, chính là pháp bảo phòng ngự cực phẩm của Tàng Chân Cơ, Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn.

Đạo kiếm cương màu tím chói mắt không gì sánh được, giống như mặt trời, một kiếm chém xuống, ngay cả Bát Môn Tỏa Thiên trận bao phủ bên ngoài Thiên Linh Phong cũng bị đánh xuống một vết nứt sâu mười trượng, dài tới trăm trượng.

Chúng tu sĩ chỉ nhín thấy đoàn quang mang màu tím này bổ trúng người Cổ Thần, tiếp theo là một mảnh tử quang, ai cũng không nhìn thấy rõ Cổ Thần rốt cuộc bị chém thành mấy khối.

Tử mang tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong sát na liền biến mất, ngoại trừ vết nứt dài tới trăm trượng trên mặt đất khiến chúng tu sĩ Cự Linh Môn cảm thấy chấn động không gì sánh được ra, còn có một chuyền làm mọi người càng thêm chấn động.

Cổ Thần vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, ba khối mộc thuẫn màu xanh chậm rãi chuyển động, long tóc không thương.

- Sao có khả năng?

- Dĩ nhiên không chết?

- Mộc thuẫn màu xanh kia chẳng lẽ lại là pháp bảo cực phẩm?



Chúng tu sĩ Cự Linh Môn mở to hai mắt, tràn đầy khiếp sợ không thể tưởng tượng cùng với không thể tin tưởng, Cổ Thần chưa chết, vượt qua tưởng tượng của mọi người.

- Thanh Hoa Thần Mộc thuẫn?

Trên đỉnh núi, thái thượng chưởng lão Cự Linh Môn truyền tới tiếng thét kinh hãi.

Một cơn gió thổi từ trên đỉnh núi đập xuống, thái thượng chưởng môn giống như lưu quang cực nhanh, trong nháy mắt đã tới sân rộng, quang mang chói mắt tan đi, chốc lát sau xuất hiện một đạo thân ảnh lão nhân tóc bạc.

Nhìn qua giống như hình dáng Cổ Thần lúc già nua râu tóc bạc phơ, bộ dáng tiên phong đạo cốt, thực sự khó có thể nghĩ được người này lại là thái chưởng chương môn một môn phái thập ác bất xá như Cự Linh Môn.

Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường, cổ nhân nói quả không sai.

Thái thượng chưởng môn vừa xuất hiện trên quảng trường, mi tâm Cổ Thần chợt lóe, một đạo ô quang cấp bách lao ra, thái thượng trưởng môn là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, tuy chỉ là Linh Anh sơ kỳ, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, đây là khác biệt như trời và đất.

Tu sĩ Linh Anh kỳ trải qua hai lần lôi kiếp, thân thể thoát thai hoán cốt, linh hồn đã thực hóa thành anh, pháp lực so với tu sĩ Kim Đan kỳ không chỉ cao hơn mười lần. Tuy rằng Cổ Thần có một lần thoát thai hoán cốt, thế nhưng pháp lực kém khá xa, không thể để đối phương xuất thủ trước, lấy đi tiên cơ.

Ô quang vừa mới hiện ra, một đạo tử mang thoáng hiện, Thiên Tiệt Bảo Kiếm đồng thời từ tay thái thượng chưởng môn bay ra, va chạm một chỗ.

Đinh…

Một tiếng nổ vang, hai thanh phi kiếm cực phẩm va chạm một cái liền phân ra.

Cổ Thần chấn động toàn thân, lui về phía sau ba bước, pháp lực toàn thân cuồn cuộn. Tuy Thần Hình Câu Diệt kiếm rất mạnh, nhưng tu vi pháp lực của Cổ Thần kém hơn thái thượng chưởng môn, mới chỉ là va chạm pháp lực đã khiến Cổ Thần khó có thể chịu đựng.

Tử mang trở về tay Thái thượng chưởng môn, trong mắt hắn tràn đầy kinh hãi, chỉ thấy trên Thiên Thiệt Bảo Kiếm xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, một lần va chạm vừa rồi, Thiên Thiệt Bảo Kiếm đã bị thanh phi kiếm đen thùi kia làm tổn hại?